Tên tu sĩ mang mặt nạ xanh kia chính là tên cường giả Kết đan ngày đó đã đuổi giết Mạnh Hạo!
“Nếu như đã không thể không chiến, thì hắn…chính là đối thủ của ta vậy!” Trong mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên tia sáng. Hắn bình thản ngồi xuống, hít sâu một hơi rồi nhắm hai mắt lại, bắt đầu tĩnh tọa vận chuyển tu vi điều chỉnh cơ thể tới trạng thái đỉnh phong.
Đã quyết định ứng chiến, hắn lại trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Trong trận chiến tới, mặc kệ thắng bại, hắn cũng nhất định phải ra tay. Dùng trận chiến này làm tiền đề minh ngộ để bước ra một bước cuối cùng kia!
Ngay lúc hắn vừa nhắm mắt lại, thì một đám hơn mười tên Mặc thổ này đã nhanh chóng gào thét bay tới gần, sự xuất hiện của bọn họ cũng hấp dẫn toàn bộ chúng tu có mặt tại đây.
Ngoại trừ đám người Chu Kiệt đã Kết đan thành công không còn xuất hiện tại nơi này, thì Vương Lệ Hải, Hàn Sơn Đạo cùng với những đạo tử thiên kiêu của các tông môn, gia tộc khác cũng đều có mặt tại đây.
“Bọn họ là…hai kẻ đeo mặt nạ vàng kim kia chính là đạo tử Mặc thổ, mới quật khởi trong khoảng một năm nay!”
“Đạo tử Mặc thổ, La Trùng, Từ Phỉ!”
“Đích thị là hai người họ rồi, chỉ có bọn họ mới có tư cách đeo mặt nạ màu vàng kim!” Trong mấy vạn tu sĩ nơi này, không ít người nhận ra thân phận hai tên tu sĩ mang mặt nạ vàng kim, tiếng bàn tán chợt nổi lên.
Tiếng bàn tán của chúng tu khiến người khác dần đưa mắt chú ý tới hai tên đạo tử Mặc thổ kia. Một năm qua, một số chuyện tình có liên quan tới Mặc thổ không ít thì nhiều cũng truyền đi khắp Nam Vực. Do đó mà sự quật khởi của hai người này càng khiến cho người khác quan tâm nhiều hơn, hơn nữa hai tên này cũng đã là nửa bước Kết đan, tu vi có thể tùy thời đột phá bước vào Kết Đan.
“Ba người mang mặt nạ xanh phía sau bọn họ cũng chính là Mặc thổ Tam Thanh, tu vi cả ba đều đã là Kết đan, hơn nữa bọn họ đều đã tu ra được đan khí…Nghe nói trước kia cũng có không ít đan sư bị ba người này bắt đi mất.”
“Tu sĩ Kết đan có được Đan khí, không thể đơn giản mà trêu chọc vào được…”
Trong tiếng nghị luận xôn xao, Vương Lệ Hải cau mày nhìn thoáng qua đám người Mặc thổ đang đứng giữa không trung, mà Hàn Sơn Đạo Nhất Kiếm tông cách đó không xa cũng mang theo sắc mặt thâm trầm nhìn vào đoàn người Mặc thổ, hơn nữa còn nhìn vào hai tên đạo tử Mặc thổ kia vài lần.
Sắc mặt Tống Vân Thư trong đám người cũng không vui vẻ gì, hắn cũng không lên tiếng.
“Mặc thổ La Trùng muốn khiêu chiến với đạo tử quần hùng Nam Vực!” Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mấy vạn người, những tu sĩ hắc y mang mặt nạ trắng nhanh chóng lùi ra bốn phía.
Ba tên tu sĩ mang mặt nạ xanh thì không chút biến hóa khoanh chân ngồi tĩnh tọa ngay ngắn giữa không trung, cũng không để ý đến sự tình xung quanh nữa. Chỉ còn hai tên đạo tử đeo mặt nạ vàng kim lúc này đang cúi đầu nhìn xuống đám chúng tu phía dưới, một tên trong đó nhàn nhạt nói, thanh âm tuy nhỏ nhưng nhanh chóng vang rền như lôi đình truyền khắp bốn phương.
“Mặc thổ Từ Phỉ, khiêu chiến đạo tử quần hùng Nam Vực, cuộc chiến hôm này Từ Phỉ không đại biểu Mặc Thổ, Chỉ vì chiến đạo cùng với tu sĩ đồng cảnh giới cùng thế hệ, các người…có dám chiến một trận!” Đạo tử Mặc thổ Từ Phỉ mang theo mặt nạ vàng kim nhàn nhạt tiếp lời. Tuy thanh âm không tựa lôi đình giống La Trùng, lại có vẻ âm nhu, nhưng khi truyền ra xung quanh, rơi vào tai mọi người lại cảm giác được một trận rét lạnh toàn thân.
Mà mấy vạn chúng tu bốn phía nhìn xem một màn này, tất cả chợt trầm mặc không lên tiếng, tất cả mọi người đều mang theo tâm tư khác nhau nhìn về phía hai người La Trùng, Từ Phỉ giữa không trung.
“Mấy vạn chúng tu Nam Vực nơi này, hẳn là không đến nổi không có ai dám cùng chúng ta giao thủ chứ?” La Trùng hừ lạnh một tiếng, sau đó ngạo nghễ nói. Thanh âm của gã lại một lần nữa khuếch tán ra xung quanh, mang theo một khí phách như có như không ẩn hiện trên thân. Lúc này, nhìn ý chí khiêu chiến quần hùng của gã càng thêm mạnh mẽ, dữ dội.
Ngay khi hắn vừa nói xong, trong đám chúng tu dưới mặt đất truyền ra một tiếng hừ lạnh, rồi một đạo cầu vồng bay lên. Người bên trong đạo cầu vồng kia cũng không phải là đệ tử của ngũ tông tam tộc, mà là tu sĩ của tông môn khác có tu vi Trúc cơ đại viên mãn. Lúc này, hắn lao thẳng tới La Trùng.
Dưới mặt nạ, đạo tử Mặc thổ La Trùng nở ra một nụ cười ngạo nghễ, cả người chợt động đậy rồi tiến thẳng tới tu sĩ kia. Chưa tới gần, thì hai tay La Trùng đã vươn ra, hướng ra phía ngoài vung lên một cái, sau đó cả người hắn chợt xuất hiện một hư ảnh trọng điệp, đồng thời một hư ảnh đại đỉnh nhanh chóng biến ảo ra bên ngoài thân thể hắn rồi lao thẳng vào tên tu sĩ kia.
Một tiếng nổ Ầm vang, sắc mặt tu sĩ Nam Vực kia chợt tái nhợt lại sau đó phun ra một ngụm máu tươi, cả người trọng thương bị đẩy lùi về phía sau. La Trùng hất tay áo lên, nhanh chóng đuổi theo. Trong nháy mắt hai bên lại giằng co vang dội thêm vài hơi thở nữa giữa không trung. Chợt một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, trên cổ vị tu sĩ Nam Vực kia phun ra một luồng máu tươi, cả đầu và thân thể chỉ còn dính với nhau bằng một mẩu da nhỏ rồi rơi thẳng xuống mặt đất.
La Trùng chậm rãi đưa bàn tay phải dính đầy máu tươi quẹt một đường lên chiếc mặt nạ của mình, rồi nhìn về phía đám chúng tu Nam Vực, vết máu trên mặt nạ của hắn tựa như trở thành một dấu hiệu uy hiếp trực tiếp nhất vậy.
"Vương Lệ Hải Vương đạo hữu, ngươi thân là đạo tử của Vương gia, có dám cùng ta chiến một trận?” Đạo tử Mặc thổ La Trùng chợt lên tiếng, ánh mắt phía sau ánh mặt nạ lóe sáng nhìn chằm chằm vào Vương Lệ Hải đang đứng bên trong đám người gia tộc Vương gia.
Vương Lệ Hải ngẩng đầu nhìn La Trùng, ánh mắt hắn cũng lóe sáng. Sau đó hắn chậm rãi đứng dậy.
Ngay khi hắn đứng dậy, thì Hàn Sơn Đạo Nhất Kiếm tông cũng đứng lên đi về phía không trung, đối diện với đạo tử Mặc thổ Từ Phỉ.
Hai người bọn hắn xuất hiện khiến cho tâm thần cả đám chúng tu Nam Vực nơi này đều chấn động, đồng loạt đưa mắt nhìn sang. Đây chính là trận chiến của bốn vị đạo tử, nếu không có gì ngoài ý muốn, bất luận ai thắng trong trận chiến này đều sẽ danh chấn bát phương.
Hai đạo tử Mặc thổ, La Trùng, Từ Phỉ đều lộ ra vẻ nghiêm túc, một bên nhìn về Vương Lệ Hải, một bên nhìn về Hàn Sơn Đạo, bốn người chợt nhìn nhau, nhưng vẫn chưa có ai động thủ trước.
Trong mắt của hai người đạo tử Mặc thổ La Trùng, Từ Phỉ, thì trận chiến hôm nay chính là trận chiến đỉnh phong của cảnh giới dưới Kết đan bên trong Nam Vực, cũng không có ai có thể tại Trúc cơ đại viên mãn thể hiện ra được phong độ và tư thái vượt qua được trận chiến này của họn họ.
Cho nên hai ngươi bọn họ nghiêm túc chăm chú, giờ phút này trong lòng cũng đầy chiến ý mãnh liệt, ánh mắt như muốn cháy sáng lên.
Bốn phía tĩnh lặng, vô số ánh mắt đều đang chăm chú vào bốn vị đạo tử này, chăm chú vào một cuộc chiến đỉnh phong này.
Nhưng ngay lúc tất cả mọi người đều đang dâng trào chiến ý, trong nháy mắt muốn xuất thủ. Thì đột nhiên, trong mấy vạn chúng tu đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, có một người chậm rãi đứng dậy.
Hắn mặc một thân trường bào văn sĩ màu xanh, sau khi đứng dậy thì nhanh chóng đi thẳng đến giữa không trung, hắn chính là Mạnh Hạo!
Mạnh Hạo tiêu sái đi ra khiến cho mấy vạn chúng tu chợt kinh ngạc nhao nhao nhìn lại. Mà không chỉ đám tu sĩ Nam Vực, ngay cả bốn đạo tử giữa không trung kia cũng đều sững sờ nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Vương Lệ Hải nhanh chóng rơi xuống bộ y phục trên người Mạnh Hạo, là trường bào xanh, khiến cho hai mắt hắn chợt co rút lại, trong đầu hắn chợt hiện lên thân ảnh một người.
Mà Hàn Sơn Đạo cách đó không xa cũng tương tự vậy, chỉ là sắc mặt hắn càng thêm ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.
"Có ý tứ, Vị đạo hữu này tới có hơi chậm một chút. Bất quá nhìn qua tâm ý kiên định của hắn như vậy, Vương đạo hữu, Hàn đạo hữu, có thể cho phép tại hạ chém người này trước chứ?” La Trùng mỉm cưới, ánh mắt lướt sơ qua Mạnh Hạo, cũng không để ý tới nữa. Dù sao thì gã đã từng nhìn qua hình ảnh của toàn bộ đám thiên kiêu, đạo tử nổi danh tại Nam Vực, mà gã lại không chút ấn tượng nào với Mạnh Hạo, nên tự nhiên đưa ra kết luận hắn không phải là đối tượng gã cần quan tâm.
Một tu sĩ như vậy, La Trùng gã muốn giết chết thì chỉ trong một ý niệm.
Không đợi hai người Vương, Hàn mở miệng, tay áo đạo tử Mặc thổ La Trùng hất lên, quay người nhìn về phía Mạnh Hạo đang cất bước đi về phía gã.
“La mỗ ra tay chỉ có người chết, không có người bị thương. Dũng khí của đạo hữu rất đáng khen, ta sẽ cho ngươi toàn thây.” La Trùng mỉm cười, vừa nói vừa tiến về phía Mạnh Hạo. Lúc này mấy vạn tu sĩ Nam Vực cũng đang cau mày nhìn về phía Mạnh Hạo.
Theo suy nghĩ của bọn họ, hành động này của Mạnh Hạo quá mức lỗ mãng rồi, thậm chí chính vì vậy còn khiến cho cuộc chiến mà mọi người đang mong đợi bị buộc phải dùng lại một chút.
"Người này là ai? Lại dám tham dự cuộc chiến đạo tử?"
"Đoán chừng kẻ này tự cho là tu vi không tệ, muốn nhờ vào trận này mà dương danh thế hệ..."
Nhưng ngay lúc mấy vạn chúng tu bên dưới đang thấp giọng nghị luận với nhau, lúc đạo tử Mặc thổ La Trùng đang đi về phía Mạnh Hạo, thì Mạnh Hạo cũng đang đứng trên không trung, chợt nhàn nhạt lên tiếng.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta. Kẻ ta muốn chiến, là ngươi!" Thanh âm Mạnh Hạo vừa truyền ra, nhanh chóng hóa thành lôi đình oanh động tất cả mọi người. “Ngươi” trong câu đầu tiên hắn nói chính là nói đạo tử La Trùng, mà từ “ngươi” thứ hai hắn muốn nói tới chính là người lúc này Mạnh Hạo đang đưa tay phải lên chỉ về phía xa bên kia.
Người này, chính là tên tu sĩ gầy gò, là một trong ba người đeo mặt nạ xanh đang khoanh chân ngồi giữa không trung.
Ngay khi Mạnh Hạo vừa nói ra, hai mắt tên tu sĩ gầy gò mang mặt nạ xanh chợt mở ra, lóe ra tia sáng nhìn về phía Mạnh Hạo. Sau đó hai mắt gã có chút co rút lại, gã đã nhận ra Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo vừa thốt ra, đám tu sĩ xung quanh chợt không kìm được mà ồ lên một tiếng, mà trong số mấy vạn tu sĩ Nam Vực, cũng có một số người chợt đúng bật dậy lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Người này hẳn là điên rồi, hắn vậy mà muốn chiến với tu sĩ Mặc thổ mặt nạ xanh!”
“Đó là tu vi Kết đan a, hắn còn tu ra đan khí nữa. Rút cuộc tên tu sĩ thư sinh kia là ai mà dám khiêu chiến với Kết đan!”
“Dùng tu vi Trúc cơ hậu kì chiến Kết đan, ha ha, việc này ở giới tu chân cũng rất hiếm thấy nha. Tu sĩ này vì muốn nổi danh mà không muốn sống nữa rồi.”
Ngay lúc bốn phía trở nên ồn ào, hai mắt Vương Lệ Hải lại co rút lại. Lúc nãy hắn vẫn còn băn khoăn về thân phận của Mạnh Hạo, nhưng bây giờ hắn thở dài, trong lòng lúc này không chút hoài nghi, người trước mắt chắc chắn chính là thanh bào Vô diện nhân.
Bởi vì chỉ có người thần bí kia mới có tư cách bỏ qua Trúc cơ, tiến hành một chuyện ngược đời từ xưa tới này trong giới Tu Chân, Trúc cơ khiêu chiến Kết đan!
Hàn Sơn Đạo cũng thở dài một hơi, suy nghĩ trong đầu hắn cũng không khác với suy nghĩ của Vương Lệ Hải là bao nhiêu.
“Tu sĩ Nam Vực thế hệ này cũng thật có ý tứ, có thể xuất hiện một tên không biết trời cao đất rộng như ngươi. Bản thân chì là Trúc cơ hậu kì, đến viên mãn cũng chưa tới mà dám mở miệng khiêu chiến tiền bối mặt nạ xanh Mặc thổ ta.” La Trùng bật cười ha hả, khuôn mặt dưới mặt nạ lại lộ ra một thần sắc quái lạ như thấy được một chuyện cười kì lạ nhất thiên hạ. Lúc này, tay phải hắn cũng vung lên hướng về phía Mạnh Hạo.
“ Ta sẽ giữ cho ngươi toàn thây như trước. Bất quá trước khi chết, ta sẽ cho ngươi biết được trơi cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu!” La Trùng cười lạnh. Tuy nhiên trong lòng gã thì không như vẻ mặt khinh miệt trên mặt, mà mang theo ý đề phòng và nghiêm túc vô cùng. Gã tin tưởng người này hẳn có chỗ dựa nào đó mới có quyết định như vậy, nhưng cũng tuyệt đối không tin người này có đủ tư cách khiêu chiến Kết Đan. Do đó, khi đang nói chuyện, La Trùng nhanh chóng phất tay áo, một đạo cầu vồng nhanh chóng lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo, mà phía sau gã, hư ảnh đại đỉnh lại xuất hiện rồi cũng nhanh chóng bay vù vù về phía Mạnh Hạo.