Thân ảnh huyết sắc lui về sau vài bước, hất ống tay áo lên để lộ hình dạng dưới ánh trăng.
Đó là một tấm mặt nạ, trừ hai mắt ra thì không có giác quan nào khác. Dù hai mắt cũng toàn một màu đỏ thắm nhưng không có vẻ điên cuồng mà lãnh khốc vô tình.
Người này mặc áo dài xanh, mái tóc dài màu đen. Dưới ánh trăng, người này lộ thần thái uy phong, lại có cảm giác gì đó yêu dị.
Người mang mặt nạ huyết sắc này chính là Mạnh Hạo!
“Các hạ là ai?” Lê Thiên cất giọng khàn khàn hỏi. Bên cạnh, hai người Uông, Mạc đều nheo mắt nhìn Mạnh Hạo, tinh thần ngưng trọng. Bọn hắn không nhìn ra sự quỷ dị trong chiếc mặt nạ này nhưng thấy tu vi của người trước mặt dừng ở Kết Đan lại có thể phóng ra một kích nhìn như tùy tiện lại khiến tu sĩ Nguyên Anh phải chấn động thì vô cùng kinh ngạc.
Việc này khiến đám người có mặt nghi hoặc về tu vi của Mạnh Hạo.
Hai mắt Nghiêm Tung chớp động, nhìn Mạnh Hạo. Sau một lúc, hắn thấy được cảm giác quen thuộc toát ra từ người này làm hắn chấn động.
“Nghiêm đạo hữu đã mời, Mạnh mỗ tới rồi, mọi người đãi khách như vậy sao?” Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng. Tại cánh rừng phía sau hắn, cự nhân khổng lồ đang từ từ đi tới. Còn Cổ Lạp, trước khi tới đây đã bị Mạnh Hạo làm cho bất tỉnh, không biết, không nghe được gì.
Thân thể của cự nhân tuy lớn nhưng ba tu sĩ Nguyên Anh lại không để trong mắt.
“Mạnh đạo hữu!” Hai mắt Nghiêm Tung ngưng thần, lập tức nhận ra Mạnh Hạo. Hắn hít thở sâu, hình ảnh Mạnh Hạo càng trở nên thần bí. Hắn phán đoán Mạnh Hạo là tu sĩ Kết Đan, là Đan đạo đại sư nhưng màn thể hiện vừa rồi không thể không khiến hắn đề phòng.
“Người này còn ẩn tàng bao nhiêu bí mật nữa đây…”, Nghiêm Tung cảm thấy mình không nhìn thấu Mạnh Hạo, chỉ ôm quyền cười cười.
“Thì ra là Mạnh đạo hữu. Việc này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Lê đạo hữu, Uông đạo hữu và Mạc đạo hữu, Nghiêm mỗ giới thiệu cho các vị biết. Vị này là Mạnh đạo hữu, chính là người cuối cùng mà Nghiêm mỗ nói tới. Mạnh đạo hữu là Đan đạo đại sư, trên đan đạo thì Nghiêm mỗ tự nhận không bằng. Có Mạnh đạo hữu đi cùng chúng ta chuyến này, chúng ta càng thêm phần nắm chắc.”
Nghiêm Tung vừa cười vừa nói, đồng thời giới thiệu mọi người với nhau. Lê Thiên gật đầu, địch ý lúc trước cũng bớt đi một chút.
Đối với việc gia nhập của Mạnh Hạo, cả tu vi Kết Đan của hắn nữa, đám tu sĩ Nguyên Anh với tính cách cổ quái cũng không để ý lắm. Bọn hắn biết có nhiều đồng đạo thích che giấu tu vi. Dẫu có người nhìn ra thì cũng không muốn đề cập tới.
Nghiêm Tung cũng không giải thích về việc này. Cả đám cùng tụ tập tại đây mà hình thành một nhóm.
Mạnh Hạo giữ vẻ bình tĩnh. Hắn chọn mang mặt nạ tới đây vì năm đó ở Thượng cổ phúc địa của Thanh La Tông đã gặp chuyện tương tự. Vì hắn không đủ tu vi nên gây ra sự nghi ngờ của người khác, đồng thời tạo ra khoảng cách. Cho nên lần này hắn chọn xuất hiện với hình thức mạnh mẽ, cũng muốn kiểm chứng sức mạnh của mình sau khi mang chiếc mặt nạ lên.
“Cả Mạnh đạo hữu cũng tới rồi, Nghiêm đạo hữu cũng nên nói về sự tình Trảm Linh đan thôi.” Tu sĩ họ Uông lên tiếng. Hắn nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn người mặc trường bào màu đen họ Mạc, vẻ chán ghét đối với Mạnh Hạo hiện ra không dấu giếm, đồng thời ẩn dấu đi sát cơ trong lòng.
Thái độ của mọi người với Mạnh Hạo làm Nghiêm Tung chú ý nhưng cũng chỉ biết cười khổ mà không biết nên nói gì.
Mạnh Hạo sững sờ. Sát cơ từ tu sĩ họ Uông làm hắn kinh ngạc. Đồng thời hắn đưa mắt nhìn tu sĩ họ Mạc cũng đang nhìn mình với ánh mắt có vẻ thưởng thức và hiếu kỳ. Người này tuy đã trung tuổi nhưng mặt trắng như ngọc, ngoài bộ dạng tuấn lãng còn ẩn hiện khí tức âm nhu.
Ánh mắt của tu sĩ họ Mạc càng khiến Mạnh Hạo kinh ngạc, nhưng từ vẻ tươi cười của tu sĩ Lê Thiên, hắn như nhận ra điều gì, vội ho khan một tiếng rồi bước lui về sau vài bước, tránh đi ánh mắt của tu sĩ họ Mạc kia.
Nghiêm Tung lắc đầu, sau khi ho khan một tiếng thì từ tốn nói.
“Bốn vị đạo hữu, nhận được sự tín nhiệm của các vị dành cho Nghiêm mỗ, chúng ta coi như đã đạt thành ước định tiến vào Tây Mạc lần này. Nghiêm mỗ cũng không giấu các vị, chuyến đi này có thể gặp nguy hiểm.” Nói tới đây, Nghiêm Tung đưa mắt nhìn bốn người, thấy mọi người không biểu tình gì mới tiếp tục nói.
“Đan đạo từ thời viễn cổ vượt qua thời đại chúng ta bây giờ quá nhiều, đáng tiếc là đã thất truyền. Hiện giờ, đan dược chỉ có tác dụng tới tu vi Nguyên Anh, có tác dụng với cảnh giới Trảm Linh thì quá hiếm thấy. Duy có một lần, đan dược từ thời Thượng cổ, thậm chí từ thời Viễn cổ được lưu truyền ra ngoài, hậu nhân tiến hành nghiên cứu, luyện ra đan dược so với đan dược từ thời viễn cổ kém thì kém hơn một thành.”
“Ranh giới phân định giữa đan đạo của hai thời đại chính là Trảm Linh đan. Tu sĩ nuốt đan dược này sẽ đắm chìm trong cảm ngộ về thiên địa, hiểu rõ bản thân, chém xuống một đao đệ nhất. Nghiêm mỗ cho các vị nhìn ghi chép trong mộc giản này. Nhiều năm qua, Nghiêm mỗ đã đi rất nhiều nơi, tìm hiểu nhiều mới xác định được vùng đất đan đạo Viễn cổ từng tồn tại nằm ở Tây Mạc.”
“Khoảng hơn năm ngàn năm trước, Tây Mạc có một bộ lạc gọi là Ô Thần tộc. Thời điểm huy hoàng, nó là một trong năm đại bộ lạc ở Tây Mạc. Thánh địa núi Ô Thần chính là vùng đất đan đạo thời Viễn cổ còn sót lại. Sự quật khởi của tộc Ô Thần có quan hệ với việc này. Ta đã âm thần đi qua đó hai lần nhưng không thể tới gần, chỉ có thể đứng quan sát từ xa. Đan đạo vẫn còn!” Nghiêm Tung chậm rãi nói, từng lời truyền tới tai mọi người. Mạnh Hạo không tỏ thái độ gì, trong lòng thầm phân tích những điều đối phương vừa nói và đánh giá độ thật giả của chúng.
“Bộ lạc Ô Thần này hiện đã tiêu điều, phân liệt hóa thành năm thế lực, năm bộ lạc lần lượt là bộ lạc Ô Binh, Ô Đấu, Ô Đạt, Ô Viêm và Ô Ảm”.
Nghe tới đây, trong lòng Mạnh Hạo chấn động. Hắn nhớ tới Ô Mộc bị mình bắt chính là người đến từ bộ lạc Ô Đạt.
“Nghiêm dạo hữu nói những việc ấy làm gì. Chỉ cần dẫn đường cho chúng ta tiến vào núi Ô Thần kia là được.” Tu sĩ họ Uông lạnh lùng lên tiếng.
“Uông đạo hữu, việc này không đơn giản như vậy. Bộ lạc Ô Thần tuy phân liệt thành các bộ lạc khác nhưng trên núi Ô Thần còn có một bộ phận Đồ Đằng thiên kiếp tồn tại, cũng chính là lão tổ Trảm Linh. Hắn còn ở đó, chúng ta làm cách nào để vào được đây?” Nghiêm Tung lắc đầu.
“Cho nên chúng ta phải thay đổi cách thức tiến hành. Bộ lạc Ô Thần chia thành năm bộ lạc nhỏ, cứ cách một khoảng thời gian sẽ an bài tộc nhân tiến vào Thánh sơn, triều bái lão tổ, thu hoạc lực lượng Đồ Đằng. Đây là cách quang minh chính đại duy nhất tiến vào núi Ô Thần. Cho nên trước tiên, năm người chúng ta phải thâm nhập vào một bộ lạc, bộc lộ tài năng, có được sự tín nhiệm của bọn họ. Sau đó dùng thân phận Khách khanh để tiến vào núi.”
“Vào trong núi rồi, chúng ta sẽ tụ tập lại một chỗ, cùng nhau tìm cách lấy được đan đạo Viễn cổ này.” Hai mắt Nghiêm Tung lộ ra tinh mang. Những kế hoạch này hắn đã nghiên cứu từ rất lâu, đảm bảo không phát sinh vấn đề gì.
Mạnh Hạo nheo mắt, Lê Thiên thì ra chiều suy nghĩ. Hai tu sĩ họ Uông, Mạc nhìn nhau, cùng đánh giá đề nghị này.
“Về việc các vị làm thế nào bộc lộ tài năng, lấy được sự tín nhiệm của họ, chắc mỗi người đều sẽ có phương pháp.” Nghiêm Tung cười ha hả.
“Làm sao để giải quyết vấn đề khí tức?” Mạnh Hạo từ tốn hỏi.
“Việc này phải làm phiền Lê đao hữu rồi. Lê đạo hữu có thể cư trú ở Tây Mạc trăm năm, tới nay không ai có thể biết được đạo hữu đã từng thâm nhập vào bao nhiêu bộ lạc. Từ đó có thể thấy được đạo hành của đạo hữu.” Nghiêm Tung ôm quyền, hướng về Lê Thiên cúi đầu.
“Chuyện này không thành vấn đề. Lúc trước lão phu tới đây đã dùng bí thuật luyện thành năm kiện bí bảo (pháp bảo bí mật), có thể khiến người ta cải biến khí tức trong ba năm, tu vi không hiển lộ. Sau khi sử dụng, có thể biến những đồ vật giống nhau hóa thành Đồ Đằng, kết hợp nó với khí tức Tây Mạc có thể biến mọi người thành tu sĩ Tây Mạc.” Lê Thiên nhàn nhạt nói.
“Tuy nhiên, vật ấy lão lão phu phải trả giá không ít để luyện thành. Nghiêm đạo hữu là người đề ra kế hoạch, lão phu có thể cho ngươi một kiện, nhưng ba người còn lại hoặc phải đổi lấy, hoặc nói cho ta sau khi tiến vào núi rồi thì các ngươi có tác dụng gì.” Hai mắt Lê Thiên lóe lên, chậm rãi nói từng lời mà không giấu tâm tư.
“Trận pháp trong núi, hai người chúng ta sẽ hóa giải, không cần các vị phải ra tay.” Tu sĩ họ Uông hừ lạnh.
Lê Thiên cười lớn, tay phải vung lên, lập tức có ba đạo bạch quang bay ra, rơi trên tay hai người Uông, Mạc và Nghiêm Tung.
“Mạnh đạo hữu, còn ngươi thì sao?” Lê Thiên nhìn Mạnh Hạo, người mà hắn kiêng kỵ nhất ở chỗ này. Lúc trước hai người va chạm một kích nhìn như đơn giản nhưng khiến hắn cảm nhận được thuật pháp khủng bố của đối phương.
“Tất cả đan đạo.” Mạnh Hạo giữ sắc mặt như thường, chỉ nói ra bốn chữ này. Hai mắt Lê Thiên co rút lại, hai người Uông, Mạc cũng trở nên ngưng trọng.
Nghiên Tung mỉm cười không nói. Sau một lúc lâu, tay phải Lê Thiên vung lên, một đạo bạch quang bay về phía Mạnh Hạo.
“Cách dùng vật ấy, các vị dùng thần thức là có thể tra ra.”
“Tốt rồi, nếu mọi người đã thống nhất, chúng ta cùng tiến về năm bộ lạc thôi. Ta chọn Ô Viêm bộ lạc.” Nghiêm Tung vừa cười vừa nói.
“Uông mỗ chọn Ô Binh bộ lạc được rồi.” Tu sĩ họ Uông mở miệng.
“Ô Đạt bộ lạc.” Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.
“Như vậy Lê mỗ liền chọn bộ lạc Ô Đấu đi.”
Tu sĩ họ Mạc là người cuối cùng, tất nhiên sẽ chọn Ô Ảm bộ lạc. Sau khi phân chia xong, Nghiên Tung lấy ra một cái la bàn hình bát giác, đè xuống đất. Trong chốc lát, từ đó tràn ra ánh sáng truyền tống.
“Tiến vào năm bộ lạc này, chúng ta không thể dùng cách thông thường để liên lạc với nhau. Chỉ chờ khi tới Ô Thần tập trung, dùng mộc giản để truyền tin. Ở đây còn có giới thiệu kỹ càng về năm bộ lạc. Hiện giờ cũng là thời điểm các bộ lạc mời chào Khách khanh, chúng ta gia nhập không khó.” Nghiêm Tung nói, rồi xuất ra bốn miếng ngọc giản cho bốn người, sau đó bước vào trận pháp, thân ảnh của hắn biến mất trong chớp mắt.
Hai người Uông, Mạc cũng lần lượt bước vào. Hai mắt Mạnh Hạo chớp lên, cẩn thận quan sát truyền tống trận, chần chừ một chút. Hắn triệu hồi Cự nhân mang Cổ Lạp tới, cùng bước vào truyền tống với Lê Thiên.
Lực lượng truyền tống chuyển động ầm ầm, thân thể cảm thấy như bị lôi kéo, đầu váng mắt hoa. Không biết qua lâu, cảm giác đầu óc như muốn nổ tung, thân thể như bị xé nứt chợt biến mất, Mạnh Hạo đã xuất hiện trên một vùng núi non xanh biếc, trạng thái khôi phục lại như bình thường.