Tiếng tăm của Hứa sư tỷ ở Kháo Sơn Tông không nhỏ, không có mấy người là không biết, đệ tử nội môn của Kháo Sơn Tông cho đến nay cũng mới có hai người. Một người là Hứa sư tỷ, người còn lại chính là nam tử Thượng Quan Tu đang đứng bên. Qua đó đủ thấy, việc vị sư tỷ này cho mượn động phủ có tác dụng chấn nhiếp rất lớn. Mạnh Hạo hoàn toàn có thể yên tâm mang theo linh thạch và Ngưng Linh Đan đi khỏi quảng trường.
Đi được một quãng xa, sau lưng Mạnh Hạo vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, hắn cảm nhận được từng ánh mắt nhìn theo bóng lưng hắn như những ngọn dao găm, dần mờ đi theo từng bước chân hắn. Suốt thời gian đó, hắn không hề dừng lại, cũng không dám quay về nơi cũ mà theo hướng dẫn của Hứa sư tỷ, dùng tốc độ nhanh nhất đi Nam Phong. Sau một lúc thì hắn tìm thấy động phủ cần tìm.
Bên ngoài động phủ có đặt hai bệ đá hai bên, cuối cùng là một cửa đá xanh dựng đứng, bốn phía quấn đầy dây leo, mới nhìn qua đã thấy chỗ này không tầm thường.
Không gian xung quanh khá yên tĩnh, bốn phía lại phủ đầy màu xanh, cách đó không xa là một con suối chảy xuôi, gió núi mang hơi nước thổi tới xóa tan cái nóng bức người, đem lại cho hắn một cảm giác khoan khoái.
Mạnh Hạo đứng lặng trước động phủ nửa ngày mới định thần lại, trong lòng rất thỏa mãn với động phủ này. Giờ phút này hắn cũng mới hiểu rõ động phủ là cái gì, so với những chỗ hắn đã ở thì trân quý hơn rất nhiều, khó trách việc hắn được Hứa sư tỷ cho mượn động phủ lại khiến đám đệ tử khác ghen ghét như vậy.
“Đây mới thực là nơi ở của tiên nhân chứ!” Tay phải Mạnh Hạo vung lên, một ngọc giản màu trắng nhằm hướng cửa động phủ bay tới. Sau khi chạm tới thì từ cửa động truyền tới âm thanh ông ông, hai cánh cửa động phủ từ từ mở ra.
Bên trong động phủ không lớn lắm, chỉ có hai gian thạch thất. Một nơi dùng để tu hành, một gian khác được đóng kín. Sau khi Mạnh Hạo bước vào thì cửa động phủ tự khép lại, sau đó, ngọc giản màu trắng cũng bay trở lại, nằm trong tay Mạnh Hạo. Từ đỉnh động phủ xuất hiện hào quang tỏa sáng.
Nhìn một vòng động phủ, Mạnh Hạo càng thêm mãn nguyện. Ánh mắt hắn đặt trên cánh cửa của gian thạch thất đang được đóng kín, hắn suy nghĩ một chút rồi cầm ngọc giản đi tới. Hắn vừa chạm vào thì cửa thạch thất liền chậm rãi mở ra, trong tích tắc, một cỗ linh khí nồng đậm tỏa ra, đập vào mặt khiến Mạnh Hạo trợn mắt há mồm.
“Hứa sư tỷ tặng ta động phủ này, món quà thực quá lớn rồi!” Sau một lúc lâu hắn mới trấn tĩnh lại nhìn trong thạch thất. Trong đó có một nơi trông như tuyền nhãn, từ đó tỏa ra linh khí ồ ạt, tỏa ra vầng sáng màu vàng ánh lên rất đẹp. Không biết động phủ này đã đóng kín trong bao lâu, khiến hắn vừa mở ra thì linh khí tích tụ liền tuôn trào, tràn qua thân thể khiến hắn chấn động, vô cùng kinh ngạc và vui sướng.
“Thì ra là linh tuyền…”, Mạnh Hạo thầm nhủ. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này trước đây nhưng trong Ngưng Khí Quyển cũng có miêu tả tới nó. Linh tuyền này ngưng đọng không phải là nước, mà chính là linh khí phun trào, trên thế gian này tồn tại cũng không nhiều lắm, phần lớn linh tuyền đều đã bị tu sĩ chiếm cứ. Linh tuyền tỏa ra linh khí càng nhiều càng được tu sĩ quý trọng.
Tuy linh tuyền ở chỗ này khá nhỏ, lại có dấu hiệu đã khô kiệt, không còn tác dụng nhiều với tu sĩ có tu vi Ngưng Khí tầng thứ ba, thứ tư trở lên nhưng với Mạnh Hạo thì nơi này lại vô cùng trân quý, so với một khỏa linh đan như Hạn Linh Đan thì còn trân quý hơn nhiều khiến hắn muốn phát cuồng.
Không kịp suy nghĩ, Mạnh Hạo lập tức khoanh chân ngồi xuống, tranh thủ thời gian nhắm mắt ngưng thần, tiến hành thổ nạp để hấp thu linh khí. Sau một canh giờ, linh khí tích tụ tại nơi đây đã tán đi hơn nửa, hai mắt Mạnh Hạo cũng mở ra, tỏa ra hào quang sáng ngời.
“Một canh giờ hấp thu ở đây bằng cả tháng tu hành ở bên ngoài, tuy từ giờ trở về sau linh khí sẽ không được nồng đậm như vừa nãy nhưng với tu vi của ta, tốc độ tu luyện ở nơi này sẽ nhanh hơn không ít so với ngoài kia.” Mạnh Hạo hít sâu, ánh mắt đảo qua bốn vách gian phòng, thấy trên đó khắc không ít ấn ký khó hiểu.
“Linh khí nơi đây không tiêu tán ra ngoài, chắc chắn có quan hệ với những ấn ký kỳ bí này. Hứa sư tỷ dùng biện pháp này tích lũy linh khí, thật là quá tiện lợi.” Sau một hồi suy nghĩ, hắn tiếp tục ngồi xuống tiến hành thổ nạp. Thời gian mau chóng trôi qua, sáng sớm hôm sau, lúc Mạnh Hạo mở mắt, linh khí trong thạch thất đã gần như tiêu tán hết nhưng vì linh tuyền còn ở chỗ này nên hắn đoán sau một khoảng thời gian, linh khí nơi đây sẽ lại nồng đậm như trước.
Mạnh Hạo xem xét tu vi bản thân, thấy hiệu quả thật bằng với thời gian hai tháng tu hành ngoài kia thì lắc đầu cảm thán.
“Nếu cứ tu hành như vậy thì chẳng mấy chốc mà ta sẽ đột phá Ngưng Khí tầng thứ nhất, tiến vào Ngưng Khí tầng thứ hai.”
Nghĩ đến đây, hắn vô cùng mong chờ vì chỉ khi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ hai, hắn mới có thể thi triển tiên thuật được nói tới trong Ngưng Khí Quyển.
Nghĩ tới tiên thuật, Mạnh Hạo liền rời khỏi thạch thất, đóng cửa lại. Chờ cho linh khí trong đó tích tụ lại, hắn sẽ lại vào đó tiến hành hấp thu. Hắn muốn giống như vị Hứa sư tỷ kia, không từng phút một canh giữ trong đó mà sẽ đợi tới lúc linh khí tụ lại nồng đậm rồi mới vào đó.
Ngồi trong gian động phủ còn lại, Mạnh Hạo xoa xoa bụng, nghĩ tới mấy ngày rồi không được gặp Tiểu bàn tử, ngay cả những món ăn dân dã bình thường cũng không được ăn thì thở dài. Xem ra, trở thành đệ tử ngoại tông cũng có điểm không tốt bằng khi còn làm tạp dịch, chẳng phải lo lắng tới bữa ăn hàng ngày. Chỉ khi nào có đầy đủ linh thạch là có thể đi tới Dưỡng Đan Phường đổi lấy Tích Cốc Đan hoặc Ngự Thực Đan. Nghe nói, ăn một hạt này thì mấy ngày sau không ăn gì cũng sẽ không thấy đói bụng.
Suy nghĩ một lát, Mạnh Hạo kiên quyết ra ngoài động phủ, thân ảnh hòa vào núi rừng xung quanh. Vừa đi, hắn vừa lấy mảnh gương đồng từ trong túi trữ vật ra xem xét.
Hôm nay, hắn đã khẳng định hắn đã bị mấy tên sư huynh ở bảo các kia lừa bịp rồi. Cái mặt gương đồng này không có chút tác dụng nào. Qua nửa tháng nghiên cứu, hắn không tìm ra điểm kỳ lạ nào của nó. Hiện giờ cầm trong tay, hắn vừa vuốt vuốt vừa ngẫm nghĩ.
“Trong túi trữ vật chỉ có nửa khối linh thạch, muốn tới bảo các đổi lấy bảo vật khác, khẳng định sẽ phải bỏ ra một ít chỗ tốt mới xong.” Mạnh Hạo sờ túi trữ vật trong ngực áo, lấy ra nửa khối linh thạch, hắn cảm thấy đau lòng không thôi.
Đang bước trên đường, Mạnh Hạo chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn mảnh rừng cách đó không xa, chợt lóe lên một vật gì đó lấp lóe màu sắc. Theo kinh nghiệm của hắn, thứ này chắc chắn phải là một con gà rừng.
Vội cất mảnh gương vào trong túi trữ vật, Mạnh Hạo liền nhảy vút về phía trước.
So với trước kia, hắn vẫn khá gầy yếu nhưng tu vi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất, tốc độ di chuyển nhanh hơn không ít. Chỉ sau mấy tích tắc, hắn đã bắt kịp con gà nọ, nhanh chóng đưa tay tóm lấy.
“Không biết tên tiểu bàn tử kia mấy hôm nay thế nào rồi!” Cầm con gà rừng trong tay, Mạnh Hạo chợt nhớ tới tiểu bàn tử, muốn tìm hắn để cùng ăn con gà này thì hắn chợt có cảm giác nóng bỏng từ trong túi áo truyền tới. Con gà cầm trong tay hắn không ngừng kêu lên, đập cánh giẫy dụa suýt chút nữa đã thoát khỏi tay hắn. Sau một lúc giãy dụa, từ mông con gà rừng này vang lên tiếng ‘bụp’ rồi nổ tung trước ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Hạo.
Sự việc phát sinh quá đột ngột làm hắn ngẩn người. Hắn lên núi được gần bốn tháng, gà rừng cũng bắt không ít, nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này. Hắn đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn ra bốn phía xung quanh, chỉ thấy không gian hoàn toàn yên tĩnh, không một bóng người.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Mạnh Hạo khẽ run lên. Cái chết của con gà thật thê thảm làm tâm trạng hắn có chút không vui. Thở ra một hơi thật sâu, lắc đầu cảm thán. Chợt hắn nhớ tới chuyện gì đó, vội ném phần còn lại của con gà đi, lục nhanh trong túi quần áo lấy ra tấm gương đồng và nửa khối linh thạch. Hắn nhớ trước khi xảy ra sự việc với con gà, rõ ràng từ trong túi hắn truyền tới cảm giác nóng bỏng khác thường.
“Lẽ nào linh thạch này…”, hai mắt Mạnh Hạo tập trung vào mảnh gương đồng, tim đập rộn ràng, ánh mắt lộ ra quang mang mãnh liệt.
“Hẳn phải là…”, bàn tay cầm gương đồng run lên. Sau một lúc suy nghĩ, quên cả dự định đi tìm Tiểu bàn tử, Mạnh Hạo chạy vội lên núi, tìm bắt dã thú. Hắn muốn kiểm chứng chuyện xảy ra với con gà có phải là do cái gương đồng này không.
Sau một lúc không lâu lắm, phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một con hươu đang thản nhiên ngước nhìn hắn. Mạnh Hạo tới gần, giơ mảnh gương lên chiếu vào con hươu. Con hươu đang nhởn nhơ liền nhảy dựng lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết muốn trốn chạy nhưng lại không thể di chuyển. Từ mông con hươu phát ra một tiếng nổ lớn.
Mạnh Hạo ngẩn ngơ nhìn xác con hươu, lại nhìn tấm gương trong tay mình. Sau gần nửa ngày mới lộ ra thần sắc vô cùng hưng phấn.
“Bảo vật! Cái này chính là bảo vật rồi!”
“Nhưng, cái bảo vật này có chút khác thường, sao lại làm mông con vật phát nổ chứ nhỉ?” Mạnh Hạo nghi hoặc, không hiểu vì sao nhưng hắn đang quá vui mừng nên cũng không để tâm nhiều, nhanh chóng tìm bốn xung quanh xem còn dã thú nào không.