Lúc này, trong cung điện dưới lòng đất của Kháo Sơn Tông, Kháo Sơn lão tổ đang bế quan trong mật thất, tóc tai bù xù, hai mắt vằn từng tia máu, vẻ mặt điên cuồng không cam lòng nhìn mình thất bại để mọi người rời khỏi. Tất cả đi rồi, sau này Kháo Sơn Tông sẽ hiu quạnh, vắng vẻ. Lại chứng kiến tu sĩ Kim Hàn Tông muốn mang đệ tử nội tông duy nhất còn lại đi thì không kìm được cơn giận, dồn toàn bộ tu vi còn lại phát ra một câu vang dậy cả đất trời.
Tiếng vang chấn động trời xanh, làm dấy lên một cơn bão táp quét ngang bốn phía. Toàn bộ núi hoang xung quanh Kháo Sơn Tông, cây cối bị nhổ bật gốc, gió núi thét gào, sấm chớp nổ vang.
Đám cường giả nước Triệu biến sắc, vẻ mặt hoảng sợ. Chu Ngôn Vân cũng kinh hoàng, kẹp lấy Trần Phàm đang hôn mê lui về phía sau, đại kiếm dưới chân xoay vù vù, xung quanhhắn xuất hiện kiếm mang dày đặc.
Mỹ phụ trung niên của Thanh La Môn không khá hơn chút nào, vội vàng vỗ vào la bàn làm nó căng phồng lên tới hơn hai lần mới trụ vững. Triệu Sơn Lăng há mồm trợn mắt, nhanh chóng lui về sau. Tay phải hắn nâng lên bấm pháp quyết, kim kiếm sau lưng liền bay ra, toàn thân được bao trùm bởi kim quang vạn trượng.
Ba người như lâm đại địch, nhìn gắt gao về phía Kháo Sơn Tông bên dưới.
Mạnh Hạo đang đứng trên đỉnh Đông phong nhìn cảnh này, lại nghe tiếng thét nổ vang khiến đầu óc hắn quay cuồng, hô hấp khó khăn. Hai mắt hắn mở lớn, thân thể không ngừng lui lại phía sau nhưng cặp mắt lại sáng ngời. Tiếng thét ấy đích thực là của Kháo Sơn lão tổ, khiến hắn nhớ tới đoạn đối thoại trong cuốn sách lúc mới gia nhập Kháo Sơn Tông năm nào.
Chưởng môn Hà Lạc Hoa, Âu Dương đại trưởng lão thấy mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, tâm thần hai người rung động mạnh.
“Nhất định phải để bọn chúng biết ta còn ở nơi này, không thể để bọn chúng mang tiểu tử Mạnh Hạo đi được. Hắn mà bị mang đi nốt, thì hy vọng của ta sẽ không còn.”
Trong cung điện dưới lòng đất, Kháo Sơn lão tổ cắn chặt răng, hét lớn một tiếng. Tay phải lão nâng lên quyết đoán vỗ vào trán, cả người lão chấn động phun ra máu tươi nhưng lão không dừng lại, tiếp tục vỗ mạnh.
Ánh mắt lão lộ ra vẻ hung ác. Lão liên tiếp vỗ lên trán mình bảy, tám lần, sau mỗi lần vỗ đều phun ra máu tươi. Đám máu tươi tập trung lại một chỗ rồi lao thẳng tới bức tường đá phía trước nổ vang. Lượng máu tươi bị tiêu hao mất hơn một nửa, cuối cùng cũng có một ít thoát khỏi.
Kháo Sơn lão tổ làm xong việc đó, nghiêng đầu rồi lăn ra đất hôn mê. Ý thức lão nhất thời không còn, chỉ có tinh huyết ẩn chứa mơ hồ một tia thần thức.
Cùng lúc đó, khối tinh huyết thoát ra khỏi mật thất đang lan ra rất nhanh. Trong chốc lát, mọi người có mặt trên bầu trời đều hoảng hốt. Toàn bộ Kháo Sơn Tông cuồn cuộn dâng lên một màn sương đỏ. Giữa màn sương quay cuồng vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa, nó không ngừng biến lớn, lan tràn tới phương viên mấy trăm vạn dặm như một biển sương lớn màu đỏ.
Màn sương xuất hiện kèm theo tiếng sấm nổ vang làm tinh thần đám tu sĩ có mặt rung động, sắc mặt đại biến. Đám người có tu vi cao nhất như Chu Ngôn Vân cũng nhốn nháo, hoảng sợ vô cùng.
Toàn bộ đệ tử ngoại tông ở trong màn sương đỏ đều hôn mê nhưng không có ai bị thương. Chưởng môn Hà Lạc Hoa và Âu Dương đại trưởng lão bị đẩy ra khỏi màn sương. Hai người đứng giữa khôn trung, sắc mặt trắng bệch.
Màn sương mù không ngừng cuộn lên, đại địa như mặt biển, trời xanh thất sắc, sau đó màn sương chuyển động hình thành một gương mặt. Gương mặt hiện ra khiến mọi người có mặt vô cùng chấn động.
Đó là gương mặt của một lão giả, không giận mà uy, từ gương mặt toát lên khí phách vô thượng. Lão nhắm hai mắt nhưng Hà Lạc Hoa và Âu Dương đại trưởng lão vừa nhìn là nhận ra ngay. Đúng là Kháo Sơn lão tổ!
“Lão tổ…” Âu Dương trợn mắt, tinh thần chấn động.
“Kháo Sơn lão tổ!”
“Hắn…, hắn còn chưa chết!” Chúng tu sĩ Triệu quốc trên bầu trời thất sắc, cả đám nhanh chóng rút lui, tinh thần run rẩy tới cực điểm.
Đúng lúc này, trên khuôn mặt lão, hai mắt đang nhắm chợt mở ra một cái khe. Chỉ là một cái khe mà trời đất nổ vang như muốn vỡ vụn, cả bầu trời trở thành màu đỏ phản chiếu lấy gương mặt.
Sắc mặt Chu Ngôn Vân trắng bệch, phun ra một ngụm máu lớn, thân thể lại lui về phía sau thêm mấy bước nữa. Đại kiếm dưới chân hắn vỡ vụn, hai mắt ánh lên nỗi sợ hãi. Hắn đã đạt tới tu vi Nguyên Anh sơ kỳ mà lúc này, nguyên anh trong cơ thể cũng run rẩy, lấy ra một tấm phù lục màu xanh nhạt, lập tức thiêu đốt, mang theo Trần Phàm biến mất ở phía xa. Trong lòng hắn vang lên từng tiếng thét gào, dự cảm cho hắn biết, đối phương không phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà đã đạt tới Trảm Linh kỳ.
La bàn bên dưới chân mỹ phụ trung niên của Thanh La Môn cũng rung lên ken két rồi rạn nứt, vỡ vụn. Mỹ phụ này vô cùng sợ hãi, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi, không dám chần chừ kẹp lấy Hứa Thanh đã hôn mê rút lui, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó là chạy trốn.
Đại hán Triệu Sơn Lăng lúc này cũng đang ngây người, toàn thân như bị cả tảng núi oanh kích, liên tục lùi lại phía sau. Hắn phun ra ba ngụm máu lớn, phi kiếm màu vàng trước người vợ vụn, sắc mặt trắng bệch.
Đám tu sĩ có mặt tu vi mới đạt tới Trúc Cơ đồng thời phun ra máu tươi, linh khí trong cơ thể như muốn lộn nhào, thọ nguyên bị tổn thương nặng.
Trên đỉnh Đông phong, Mạnh Hạo đứng trong màn sương mờ, mặt mũi cũng thất sắc. Hắn vươn tay nắm chặt một tảng đá lớn. Mọi người quan sát về phía đó sẽ nhận ra vị trí mà hắn đứng chính là mi tâm của hư ảnh Kháo Sơn lão tổ do sương mù tạo ra.
“Dám buộc Kháo Sơn Tông của ta phải giải tán, còn muốn tiêu diệt truyền nhân duy nhất của Kháo Sơn Tông, các ngươi thật to gan!” Âm thanh tang thương từ miệng hư ảnh truyền khắp bốn phương. Theo từng lời thốt ra, có ba đạo hồng mang lao thẳng tới ba người Chu Ngôn Vân, mỹ phụ của Thanh La Môn và Triệu Sơn Lăng.
“Chu mỗ là đại hộ đạo trưởng lão của Nhất Kiếm Tông, Kháo Sơn lão tổ nếu giết ta, Nhất Kiếm Tông nhất định sẽ tới tiêu diệt ngươi!”
“Kháo Sơn lão tổ bớt giận, vãn bối là đệ tử Thanh La Môn, gia tổ chính là bạn thân của lão tổ khi xưa.”
“Vãn bối đã biết sai rồi, kính xin lão tổ bớt giận!”
Ba người đồng thời cất tiếng van xin, kịp lúc ba đạo hồng mang sắp phóng tới bên người thì dừng lại. Sau đó, Kháo Sơn lão tổ hừ lạnh.
“Ba người các ngươi mau biến khỏi mắt lão phu. Các ngươi về hỏi trưởng bối tông môn xem, chẳng lẽ đã quên đi ước hẹn năm xưa? Nước Triệu chính là thiên hạ của lão phu, các ngươi dám bước vào nửa bước thì đừng trách lão phu tận diệt. Ba tên đệ tử tiểu bối kia các ngươi có thể mang đi bời vì lão phu không cần.” Âm thanh của Kháo Sơn lão tổ vang vọng, ba đạo hồng mang lúc này mới tiêu tán. Sắc mặt ba người Chu Ngôn Vân đã trắng bệch, không dám chần chừ lao đi, biến mất trong tinh không.
Trước cảnh tượng nhìn thấy, đám tu sĩ nước Triệu run rẩy, lo sợ vô cùng. Tu sĩ đạt tới Nguyên Anh kỳ còn phải trốn chạy trối chết, đám bọn chúng người có tu vi cao nhất cũng mới chỉ đạt tới Kết Đan kỳ, làm sao có lực hoàn thủ? Kháo Sơn lão tổ thành danh đã cả ngàn năm, những huy hoàng của tông môn này năm xưa chợt hiện về trong đầu óc bọn hắn.
Thời khắc âm thanh của Kháo Sơn lão tổ vang lên, màn sương mù liền quay cuồng hình thành nên một vòng xoáy lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, ngưng tụ hóa thành một cây trường thương trước người hắn.
Cây thương này không có màu đỏ như màn sương mà giao thoa của ba màu trắng, tím và vàng. Thân thương trạm khắc những đồ hình phức tạp, thoạt nhìn đã thấy không tầm thường.
“Kháo Sơn Tông đã giải tán rồi thì thôi, nhưng kẻ này là truyền nhân duy nhất còn lại. Trong các ngươi có ai dám chọc giận hắn, cứ lấy cây thương này tiêu diệt cho ta. Đám các ngươi, còn không cút mau!” Âm thanh Kháo Sơn lão tổ vang vọng. Đám tu sĩ Triệu quốc nháo nhào bỏ chạy. Nhưng rõ ràng, uy áp trong lời nói lúc này đã yếu nhược hơn trước. Hiện giờ không ai để ý tới điểm này, nhưng nếu bình tĩnh suy sét lại, nhất định sẽ nhận ra điểm khác biệt ấy.
Đám đệ tử ngoại tông đang hôn mê cũng được màn sương nâng bay lên không, rồi hất văng ra bốn phía, chỉ có Mạnh Hạo vẫn đứng tại đó.
Hà Lạc Hoa và Âu Dương đại trưởng lão nhìn sự việc phát sinh bằng ánh mắt kinh ngạc, khuôn mặt họ lọ ra nét xấu hổ, cúi đầu hướng về màn sáng đỏ một lúc lâu, than nhẹ một tiếng rồi mới quay người rời đi. Âu Dương đại trưởng lão trầm mặc, lão gom đám đệ tử ngoại tông lại một nơi rồi di chuyển tới một nơi núi hoang các rất xa Kháo Sơn Tông. Hà Lạc Hoa cũng hiểu, Kháo Sơn lão tổ đã chấp nhận việc giải tán, vậy thì từ này sẽ không còn có Kháo Sơn Tông tồn tại trên đời nữa.
Mạnh Hạo nhìn cây trường thương, tâm tình kích động muốn cầm lấy thì cấy trường thương này bỗng nổ tung, hóa thành một dải sương mù, sau đó lại ngưng tụ lại thành một lão giả mặc hồng bào, khí phách toát ra đúng là của Kháo Sơn lão tổ.
“Đệ tử Mạnh Hạo bái kiến lão tổ! Lão tổ uy dũng, chấn nhiếp cả nước Triệu, oai danh truyền khắp nam Vực. Từ lúc đệ tử gia nhập tông môn vẫn luôn kính ngưỡng. Hàng ngày đệ tử mở Ngưng Khí Quyển mà lão tổ lưu lại để nghiền ngẫm đều có thu hoạch. Lão tổ…”, Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu thật sâu, tranh thủ từng phút vỗ mông ngựa.
“Dừng lại, mau dừng lại. Ngươi còn nhỏ tuổi, không lo tu luyện lại học cách vỗ mông ngựa của người ta. Nói cho ngươi biết, lão tổ ta năm xưa lúc bằng tuổi ngươi còn nói năng lưu loát hơn ngươi nhiều. Với chút bổn sự nhỏ ấy của ngươi, chớ mang ra trước mặt ta mà khua môi múa mép.” Kháo Sơn lão tổ trừng mắt, nhưng trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Mạnh Hạo ngước nhìn Kháo Sơn lão tổ, mỉm cười xấu hổ.
“Ngươi có muốn nịnh nọt ta nữa cũng vô dụng mà thôi. Lão tổ ta… Mà thôi, không nhắc tới nữa. Ngươi nghe cho kỹ đây. Hôm nay thứ ta dùng chỉ là một chút thần thức, vất vả lắm mới dọa lui ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia, sau đây bản thể của ta sẽ ngủ say một năm. Không cần biết ngươi dùng cách gì, một năm sau nhất định phải tập trung được hết cường giả Trúc Cơ trở lên ở Triệu quốc tới nơi bế quan của ta. Nếu ngươi làm được như vậy, lão tổ ta sẽ có phần thưởng lớn.” Hư ảnh lão tổ theo lời nói dần dần tiêu tán. Ngón tay hắn nâng lên chỉ về hướng Mạnh Hạo. Một khối lượng thông tin ngay lập tức truyền vào trong đầu hắn, chỉ hắn cách làm sao để mở ra lối vào nơi lão tổ bế quan.
“Tiểu tử, ngươi là truyền nhân duy nhất còn lại của Kháo Sơn Tông ta, ngươi nhất định phải sống. Ngươi mà chết, lão tổ ta cũng sẽ chôn theo ngươi đó. Ta hận. Ta hận a…” Âm thanh Kháo Sơn lão tổ vang vọng quanh quẩn, thân thể đã hoàn toàn biến mất.
Mạnh Hạo ngẩn người mất nửa ngày mới phản ứng lại. Tất cả mọi chuyện xảy ra vừa rồi, thì ra đều là lão tổ đã hù dọa mà thôi.
“Khó trách sao lão lại không giết ba người kia, làm sao cho ta cây thương kia được chứ!”