Mạnh Hạo vừa dứt lời, bốn phía không gian liền trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về thanh thiết thương được cắm trên mặt đất.
Thiên Thủy Ngân cất giọng cười lớn, ôm quyền hướng về phía Mạnh Hạo.
“Mạnh huynh đã nghĩ được như thế, Thiên mỗ tất sẽ không để cho Mạnh huynh chịu thiệt. Ta có năm trăm linh thạch ở đây.” Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra một túi trữ vật, khẽ đảo bàn tay, trên mặt đất hiện ra một đống lớn linh thạch tỏa ra hào quang lóng lánh. Đống linh thạch ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám tu sĩ nước Triệu. Vẻ mặt cả đám có chút hả hê tuy không nói thành lời. Năm trăm linh thạch tuy không ít, nhưng muốn mua được chí bảo kia thì còn xa mới đủ.
Không chỉ bọn hắn, ngay cả Mạnh Hạo cũng nhíu mày, nhưng suy nghĩ của hắn lại khác đám tu sĩ nước Triệu kia. Thanh thiết thương trong tay hắn chỉ đáng giá mấy lượng bạc, có thể đổi lấy năm trăm linh thạch đã là một món lời lớn rồi.
“Thật buồn cười! Ngươi lấn áp Mạnh huynh quá đáng, chỉ muốn bỏ ra năm trăm linh thạch để mua thôi sao? Lữ mỗ nguyện bỏ ra một ngàn năm trăm linh thạch!”
Lữ Tống hất tây áo, lấy ra một túi trữ vật. Hắn khẽ đảo tay, trên mặt đất hiện ra một đống linh thạch cao hơn chỗ linh thạch của Thiên Thủy Ngân nhiều, tinh mang tỏa ra bốn phía làm mọi người có mặt không nhịn được, ánh mắt đều sáng lên.
Đám đệ tử nước Triệu rung động. Một ngàn năm trăm linh thạch là số lượng linh thạch bọn họ khó mà có được dù đều là đệ tử của các đại tông môn. Hai mắt Tôn Hoa mở lớn, hô hấp dồn dập. Chu Khải đứng sau hắn cũng sửng sốt, sự kinh nể dành cho Mạnh Hạo càng tăng lên, đồng thời cũng hối hận hơn vì lúc trước không sớm tạo thiện cảm với đối phương. Hắn thầm nghĩ trong lòng, Mạnh Hạo nhất định sẽ trao đổi.
“Khẩu khí của Lữ sư đệ thật lớn đó.” Thiên Thủy Ngân lạnh lùng nhìn Lữ Tống. Hôm nay hắn nhất định phải đoạt được chí bảo này vì nó chính là vật mang lại tư cách tiến vào hàng ngũ đệ tử nội tông, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha. Lữ Tống hiện đang là đối thủ trực tiếp của hắn, hai người không cách nào bắt tay để hạ giá mua xuống.
“Tất cả các ngươi đều lấy linh thạch ra cho ta, sau này về tông môn ta sẽ trả lại.” Thiên Thủy Ngân quay đầu nhìn mấy tên đệ tử đồng môn còn lại nói. Đám người này không chần chừ lấy hết túi trữ vật ra đổ trên nền đất.
“Tổng cộng ở đây có hai ngàn một trăm khối linh thạch. Mạnh huynh, đây đã là toàn bộ linh thạch của Thiên mỗ.” Thiên Thủy Ngân không tiếc hết thảy, lạnh lùng nói với Mạnh Hạo, đồng thời đưa ành mắt sắc bén nhìn Lữ Tống.
Lữ Tống biến sắc. Một ngàn năm trăm linh thạch kia cũng là hắn mượn thêm của mấy sư đệ mới gom đủ, bây giờ đối phương xuất ra nhiều linh thạch như vậy, hắn lại nhìn thấy vẻ chần chừ của Mạnh Hạo liền vội vàng vỗ vào túi trữ vật bên người.
“Mạnh huynh, linh thạch Lữ mỗ không còn hơn nữa, nhưng Lữ mỗ còn có đan dược.” Vừa nói, trong tay hắn xuất hiện một bình thuốc.
“Trong này có ba viên Thiên Thủy Đan, rất thích hợp cho tu sĩ có tu vi Ngưng Khí dưới tầng thứ tám phục dụng. Mấy viên đan dược này được luyện chế ở đan phòng tốt nhất trong Tử Vận Tông ta, mỗi viên có giá tới năm trăm linh thạch.”
Lữ Tống vừa dứt lời, đám đệ tử nước Triệu liền xôn xao, trong mắt tràn đầy lửa nóng. Trong đám người này có người biết về đan dược này vội vàng nói cho mọi người.
Hô hấp của Tôn Hoa càng trở nên dồn dập hơn. Hắn đã từng nghe trưởng bối trong tông môn nhắc tới đan dược Thiên Thủy Đan này. Nó chính là một trong ba loại đan dược tốt nhất cho tu sĩ có tu vi dưới Ngưng Khí tầng thứ tám. Ngay cả ở trong Tử Vận Tông, chỉ có tu sĩ, đệ tử ngoại tông lập được nhiều công lao mới được ban thưởng.
Thiên Thủy Ngân nhíu mày, nhìn chằm chằm Lữ Tống một lúc mới cắn răng, vỗ lên túi trữ vật, sau đó lấy ra một bình thuốc.
“Thiên mỗ không có Thiên Thủy Đan, nhưng ta xem Mạnh huynh đã đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ bảy, ta có năm viên Địa Linh Đan ở đây, năm đó lập được nhiều công lao nên được tông môn ban thưởng, để dùng cho tu sĩ tầng thứ bảy là thích hợp nhất.” Thiên Thủy Ngân quả quyết.
“Địa Linh Đan sao? Lữ mỗ cũng có.” Lữ Tống cười lạnh, quay đầu nhìn mấy đệ tử đứng sau lưng mình. Đám đệ tử này chỉ biết cắn răng, sau đó lấy từ trong túi trữ vật ra tất cả mười viên Địa Linh Đan, ánh mắt nhìn về phía mấy người Thiên Thủy Ngân đã đỏ lên.
“Thiên huynh, ngươi xem…” Mạnh Hạo không biết xấu hổ, nhẹ bảo.
Thiên Thủy Ngân biến sắc. Mọi người có mặt đều nhận ra, vật phẩm của hắn hiện tại không giá trị bằng của Lữ Tống, mà chuyện tấn thăng đệ tử nội tông lại quá quan trọng với hắn.
“Lữ sư đệ, hôm nay nhất định muốn tranh đoạt cùng Thiên mỗ phải không? Được lắm!” Trong mắt Thiên Thủy Ngân hiện lên một tia tàn khốc. Hắn nhắc tay, từ túi trữ vật bay ra một cái đinh màu đen tỏa ánh sáng lóng lánh.
Toàn thân cái đinh có màu đen, tỏa ra khí thế sắc bén khác thường.
“Mạnh huynh, pháp bảo này tên là Đoạt Minh Đinh mà tông môn ban cho Thiên mỗ. Nó là vật âm hàn, một khi đả thương người thì có thể làm cho miệng vết thương đóng băng lại, hàn khí theo đó xâm nhập vào trong cơ thể.” Cố nén đaulòng, Thiên Thủy Ngân giải thích với Mạnh Hạo.
Cái đinh này vừa hiện ra, đám đệ tử đồng môn phía sau hắn liền lộ ra thần sắc hâm mộ vô cùng. Lữ Tống cũng biến sắc mặt, hắn không nghĩ Thiên Thủy Ngân lại dám lấy ra pháp bảo này.
Hai mắt Mạnh Hạo trợn tròn, trái tim trong lồng ngực không ngừng phập phồng. Không chỉ có hắn, đám đệ tử nước Triệu cũng kinh hãi không kém.
“Đây là Đoạt Minh Đinh của Tử Vận Tông, ta nghe trưởng bối trong tông nói nó là bảo vật thuộc về Tử Vận Tông, nghe nói chỉ có một trăm linh tám cây, mỗi cây đều có uy lực kinh người.”
Tôn Hoa thấy miệng lưỡi đắng ngắt, nhìn chòng chọc vào cái đinh, hận không thể thay thế Mạnh Hạo để đổi lấy pháp bảo ấy.
Vẻ mặt Lữ Tống liên tục thay đổi. Hắn cắn mạnh răng. Danh ngạch trở thành đệ tử nội tông chỉ có một, nếu hắn lui bước là sẽ mất đi cơ hội này. Hắn cố nén, vỗ vào túi trữ vật lấy ra một thứ.
Đó là một cái quạt lông, do mười sáu cái lông chim tạo thành, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy đủ mọi màu sắc. Chiếc quạt vừa xuất hiện đã tán phát ra từng đợt uy linh khiến người ta lóa mắt.
“Mạnh huynh, vật này là trọng bảo của Lữ mỗ, tên là Thiên Hà Phiến. Không cần luyện chế cũng có thể điều khiến nó, tùy tâm biến hóa lớn nhỏ, vừa có thể chở người phi hành, vừa có thể xuất ra từng cái lông chim để tấn công địch nhân, lại có thể che trước người làm lá chắn. Nó là vật vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, tuy không phải là chi bảo trong tông môn nhưng cũng do Lữ mỗ gặp cơ duyên mà có được. Hôm nay nguyện lấy ra để trao đổi với đạo hữu.” Sắc mặt Lữ Tống cực kỳ khó coi, trong lòng hắn đang rỉ máu. Để tranh đoạt danh ngạch trở thành đệ tử nội tông với Thiên Thủy Ngân, hắn nguyện trả giá.
Thiên Thủy Ngân nhìn thấy cây quạt liền biến sắc, lui về sau hai bước, trong mắt đã ánh lên không ít tơ máu. Hắn biết vật này là trọng bảo của đối phương, bây giờ xuất ra chứng tỏ đối phương đã thực sự liều mạng tranh đoạt với hắn. Cùng lúc đó, thần sắc đám đệ tử nước Triệu càng rung động hơn. Uy áp phát ra từ cây quạt làm bọn họ chấn kinh, trong lòng sợ hãi không thôi.
Thân thể Tôn Hoa thêm một lần rung động mạnh, khẽ run lên nhè nhẹ, cảm giác ghen ghét trào dâng lên tận cổ họng.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cảm giác mừng rỡ trong lòng đã có thêm một tia thấp thỏm. Hắn có cảm giác mình không chỉ đắc tội với Tống lão quái, mà bây giờ xem ra đã đắc tội với cả đám đệ tử Tử Vận Tông này rồi. Nghĩ như vậy, sau lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, cục diện này khiến hắn không muốn đổi cũng phải đổi rồi.
Đám người đứng quanh thấy hắn cau mày lại cảm giác số bảo vật này còn chưa đủ để đổi lấy chí bảo.
“Mạnh huynh, ở đây ta còn một viên Trùng Thai Đan dùng cho tu sĩ có tu vi tầng thứ chín cực kỳ trân quý. Một viên đan dược này có thể khiến cho tất cả tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ chín phải động lòng, tuy chưa thể so với Trúc Cơ đan nhưng giá trị cũng rất cao.” Thiên Thủy Ngân không chần chừ nữa mà dứt khoát lấy một cái bình chứa viên đan dược kia, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía Lữ Tống.
“Thanh thiết thương này…” Trong lòng Mạnh Hạo rất phức tạp, hắn đang muốn mở miệng thì Lữ Tống đứng bên ngửa mặt lên trời cười lớn, tay phải nâng lên, móc từ trong ngực ra một cái túi gấm. Hắn đảo tay, từ trong đó rơi ra một viên đan dược tròn vo màu đen, không hề tản mát linh khí ra ngoài. Nhìn bộ dáng của Lữ Tống thì có thể đoán được đan dược này chắc chắn là bảo vật vô cùng trân quý đối với hắn.
“Mạnh huynh, viên đan dược này không thể nuốt mà là một pháp đan vô cùng quý hiếm, sau khi bóp nát sẽ hiện ra một con bò cáp đen ẩn chứa kịch độc, có thể làm trong thương mọi tu sĩ có tu vi Ngưng Khí tầng thứ chín trở xuống, còn có khả năng lấy mạng đối phương. Đây là gia tộc Lữ mỗ ban cho, hôm nay cũng nguyện đưa ra để trao đổi với ngươi.” Hai mắt Lữ Tống đỏ ngàu, hắn không nhìn Mạnh Hạo mà quay sang nhìn Thiên Thủy Ngân, quyết phân thắng thua với đối phương.
Sắc mặt Thiên Thủy Ngân biến hóa kịch liệt, tinh mang lập lòe trong mắt. Từ trong đó hiện ra một tia sát ý nhưng rất nhanh được thu lại. Hắn chậm rãi lên tiếng.
“Không bằng chúng ta cùng mang bảo vật này tới chỗ Ngô trưởng lão để cho trưởng lão định đoạt.” Lữ Tống trầm mặc, hắn cũng không nguyện ý ra tay ở chỗ này trước ánh mắt của nhiều người. Hắn gật đầu nhưng trong lòng vô cùng đau xót.
Thấy vậy, Thiên Thủy Ngân mới yên tâm, cũng không hỏi Mạnh Hạo mà hai người cùng bước nhanh tới thanh thiết thương, đồng thời mỗi người đều cảnh giác đối phương, sau đó bay nhanh đên cửa thành.
Đám đệ tử còn lại của Tử Vận Tông cũng nhanh chóng bay theo, trong chốc lát đã khuất dạng. Nhìn phương hướng thì đúng là bọn họ đang tiến về ngọn núi nọ.
Tim Mạnh Hạo đập rộn ràng. Hắn không chần chừ chút nào, vung tay lên thu toàn bộ bảo vật, đan dược và linh thạch vào túi trữ vật rồi quay người, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi trước ánh mắt bỏng cháy của đám đệ tử nước Triệu, nhất là Tôn Hoa. Đang muốn thi triển thân pháp đuổi theo thì hắn đã thấy Mạnh Hạo là ra tấm bảo phiến, tốc độ đột nhiên bạo tăng.
Cùng lúc đó, ở trong Bách Trân Các, nam tử trung tuổi ngồi trên lò đan dược mở mắt, nhìn theo hướng Mạnh Hạo đang bỏ đi.
“Đám đệ tử của Tử Vận Tông này thực là ngu dốt. Dù không đạt tới Trúc Cơ, không thể nhìn ra mánh khóe trong chuyện này thì vẫn chỉ là một lũ phế vật mà thôi.” Hắn lạnh nhạt mở miệng. Âm thanh lọt vào tai mấy nữ nhân đang theo dõi làm bọn họ xôn xao quay lại, thần sắc vô cùng khó hiểu nhìn nam tử trung tuổi.
“Đó chỉ là một thanh thiết thương bình thường mà thôi, tên tiểu bối Mạnh Hạo kia cũng đã nói, nó chỉ là vật phàm.” Nam tử này nói xong, hai mắt lại nhắm nghiền như cũ.