Hạt châu thêm một lần quay ngược trở lại trong miệng Thượng Quan Tu, cùng lúc đó, tay trái hắn lại vỗ trên túi trữ vật. Từng thanh phi kiếm, một cán cờ và một pháp bảo đồng loạt bay ra, nổ tung trước mặt hắn. Những mảnh vỡ ấy theo bàn tay đang nâng lên của hắn liền ngưng tụ lại một chỗ như một dòng sông những mảnh vỡ pháp bảo.
Từ xa nhìn lại, ánh mặt trời chiếu qua làm bừng lên từng màn sáng chói mắt như khoảng không trời biển thực sự đang cuộn lên, vừa gào thét vừa lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
Đây chính là Thiên Hà Hải! Là thần thông nổi danh của Thiên Hà lão tổ khi xưa, được lão cải biến chia thành nhiều cấp độ. Cấp độ thấp nhất có thể được tu sĩ đạt tới Ngưng Khí tầng thứ chín thi triển.
Tuy nói bất cứ tu sĩ Trúc Cơ nào cũng chỉ cần phất tay là khiến Thiên Hà Hải này sụp đổ nhưng giữa đám tu sĩ có tu vi dừng ở Ngưng Khí thì pháp thuật này lại có uy lực vô cùng cường đại. Tu sĩ muốn thi triển nó phải đạt tới đỉnh phong, linh lực thâm hậu hơn người. Trong cả Thiên Hà phường này, người có thể thi triển nó chỉ có một người là Thượng Quan Tu mà thôi.
Lúc này, hắn muốn tốc chiến tốc thắng. Không chỉ vì chí bảo của Mạnh Hạo mà còn muốn nhanh chóng quay về Thiên Hà phường để giải độc. Hắn thi triển ra thuật pháp mạnh nhất, hình thành nên dòng sông pháp bảo tưởng như vô tận bay thẳng tới Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo hít sâu, tay phải nâng lên vỗ vào túi trữ vật. Từng thanh phi kiếm bay ra, số lượng lên tới ba trăm đồng thời xoay tròn, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Mạnh Hạo nâng tay lên, dẩy mạnh về phía trước.
Theo hành động này của hắn, ba trăm thanh phi kiếm hình thanh một mảnh kiếm vũ (mưa kiếm) giữa không trung, theo suy nghĩ của hắn mà ngưng tụ lại thành thượng cổ chi thú Ứng Long. Mạnh Hạo bước về phía trước, hai tay vươn ra, hai thanh kiếm gỗ gắn trên tay hắn lao ra ngoài hình thành nên một đạo hồng quang chui vào bên trong kiếm vũ hình thành nên con Ứng Long kia.
Thượng cổ chi thú Ứng Long như được dung nhập thần hồn, nó ngửa mặt lên trời gầm rú rồi hướng thẳng về phía Thiên Hà hải mà bay tới.
Tiếng sấm nổ vang, kinh thiên động địa. Từng mảnh pháp bảo bên trong Thiên Hà Hải không ngừng tấn công tạo nên chùm âm thanh quanh quẩn. Phi kiếm của Mạnh Hạo không ngừng vỡ vụn rồi sụp đổ, nhưng cứ vỡ bao nhiêu hắn lại lấy từ túi trữ vật ra từng ấy thanh để thay thế.
Hiện giờ, hắn có thể điều khiển tối đa ba trăm phi kiếm, số lượng phi kiếm trong túi trữ vật của hắn phải lên tới hơn bảy trăm thanh. Hơn một năm qua, sau thời điểm cuộc chiến với Đinh Tín diễn ra, lại trùng kích Ngưng Khí tầng thứ chín, Mạnh Hạo đã rất cẩn thận chuẩn bị cho những tình huống xấu.
Thượng Quan Tu nhìn thấy một màn này thì biến sắc, tay trái hắn bấm pháp quyết, từ trong túi trữ vật của hắn lại bay ra không ít pháp bảo dung nhập vào trong Thiên Hà Hải.
Cùng lúc đó, phi kiếm của Mạnh Hạo bay lượn, gào thét khắp bốn phía, không ngừng va chạm với Thiên Hà Hải. Lực lượng của Thiên Hà Hải vô cùng mạnh mẽ. Chỉ sau một lúc va chạm, Mạnh Hạo đã lộ vẻ chống đỡ gian nan. Hai mắt hắn sáng lên, thân thể xoay tròn, phi kiếm xung quanh cũng tự động vờn quanh, di chuyển với tốc độ rất nhanh như một cơn lốc xoáy lấy Mạnh Hạo làm trung tâm. Va chạm liên tục diễn ra, mảnh vỡ pháp bảo trong Thiên Hà Hải không ngừng bị phá hủy, mà phi kiếm của Mạnh Hạo cũng liên tục bị vỡ vụn rồi lại bổ sung.
Sắc mặt Thượng Quan Tu đã tái nhợt. Tu vi của Mạnh Hạo khiến hắn giật mình, số lượng pháp bảo của đối phương càng làm hắn kinh hãi hơn. Một điều nữa khiến hắn khó tin được là kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Mạnh Hạo, khả năng tùy cơ ứng biến của đối phương không hề thua kém gì hắn.
Sau một tiếng nổ vang, kiếm vũ xuất phát từ Mạnh Hạo đã xông qua Thiên Hà Hải, sau đó khuếch tán ra bốn phía. Hai ngón tay Mạnh Hạo hóa thành chỉ, hai thanh phi kiếm bằng gỗ như hai sợi tơ vàng bén nhọn vừa gầm lên, vừa lao thẳng tới Thượng Quan Tu.
“Mạnh Hạo!”
Thân thể Thượng Quan Tu lùi về sau rất nhanh, sắc mặt trắng bệch, thần thái hoảng sợ. Mạnh Hạo ra tay quyết đoán không hề do dự, không nhiều lời. Trong lúc Thượng Quan Tu hét lên, tốc độ của Mạnh Hạo càng tăng nhanh. Hai thanh phi kiếm chỉ còn cách mi tâm và lồng ngực đối phương một khoảng cách ngắn.
Trong lòng Thương Quan Tu vô cùng khó chịu. Lúc bắt đầu trận chiến, hắn vốn là người chiếm ưu thế, sau đó bị trúng kịch độc, độc tố trong người chưa được hóa giải nên hắn không cách nào thi triển hết tu vi.
Tay trái Thượng Quan Tu vỗ mạnh vào ngực. Hắn phun ra một ngụm máu tươi. Hạt châu lúc trước lại xuất hiện phía trước. Một màn sáng hình cung tỏa ra ngăn cản hai thanh phi kiếm bằng gỗ đang lao tới. Màn sáng này trở nên rung động, thời gian ngăn lại hai thanh kiếm gỗ không được bao lâu nữa. Trong lúc đó, thân thể Thượng Quan Tu không ngừng lui về sau.
“Mạnh Hạo! Trận chiến này nên dừng ở đây thôi. Hiện nay, ba đại tông môn đều đang truy tìm ngươi. Trận chiến giữa hai chúng ta đã gây ra rung động không ngỏ, bọn chúng lúc nào cũng có thể tới đâu, ta cũng không làm hai mọi người ở ba huyện này nữa. Ân oán của chúng ta có thể bỏ qua.” Thượng Quan Tu thấy màn sáng sắp bị phá vỡ, hắn nhanh chóng hét lớn.
Mạnh Hạo không đáp lời, linh khí trong cơ thể bành trướng mãnh liệt, hai thanh phi kiếm bằng gỗ lóe ra kim quang, mũi kiếm xuyên qua màn sáng. Thượng Quan Tu kinh hãi, con ngươi co rút, ngón tay hắn hóa thành chỉ hướng về phía dưới núi hô lớn.
“Ngươi đã tuyệt tình như thế, lão phu sẽ tiêu diệt dân chúng ba huyện dưới núi trước.”
“Tiểu Hổ!” Lúc này, Mạnh Hạo mới lên tiếng gọi. Trong chớp mắt, dưới chân núi lấp lánh huyết quang, một cái đầu lâu bằng máu huyết xuất hiện, không ngừng bành trướng như muốn nổ tung. Một thân ảnh gầy yếu phóng tới rất nhanh, thân ảnh này chính là Tiểu hổ. Sau khi xuất hiện, hắn cắn răng, hai tay nâng lên một hạt châu, hướng về phía trước nhấn mạnh.
Hạt châu liền bay ra, hương thẳng về phía huyết cầu, giống như một phong ấn ngăn cản sự bành trướng của huyết cầu.
“Mạnh Hạo, ta chỉ có thể kiên trì trong thời gian một nén nhang thôi!” Tiểu Hổ nói xong liền phun ra một ngụm máu tươi, khoanh chân ngồi xuống.
Sự việc diễn ra càng khiến cho Thượng Quan Tu biến sắc. Hắn không kịp hành động thì “uỳnh” một tiếng, màn sáng đã bị nghiền nát, hạt châu cũng vỡ tan. Hai thanh kiếm gỗ rất nhanh lao tới, Mạnh Hạo mang đầy sát khí theo sát ngay phía sau.
Thượng Quan Tu phun ra máu tươi, độc tố trong cơ không thể áp chế đã hoàn toàn bộc phát. Hắn cố gắng lắm mới duy trì ý thức tỉnh táo, theo bản năng liền lui nhanh về phía sau, khóe miệng lộ ra một nụ cười thảm.
“Trời không giúp lão phu rồi! Mạnh Hạo, trận chiến này lão phu sẽ không thất bại. Còn ngươi…, kiếp này lão phu sẽ phá bỏ tất cả huyết mạch của ngươi.” Thượng Quan Tu cười thảm, vẻ mặt không cam lòng lẫn bất đắc dĩ. Dứt lời, hắn nâng tay trái lên vỗ vào túi trữ vật lấy ra một viên đan dược mà hoàn toàn không để ý gì tới thanh kiếm gỗ đang lao tới.
Viên đan dược vừa xuất hiện, linh lực bốn phía bỗng nhiên trở nên nồng đậm hơn hẳn. Mùi thuốc tản ra xung quanh rất đượm. Thượng Quan Tu vội nuốt viên đan dược này vào.
Vừa nhìn thấy viên đan dược, hai mắt Mạnh Hạo bỗng cau lại. Viên đan dược đó chính là một viên Trúc Cơ Đan, mà trên đó lại còn có một ấn ký quen thuộc. Đó chính là viên đan dược hắn đã bán ở trong Thiên Hà Phường.
“Thượng Quan Tu ta bảy tuổi đã tiến vào Ngưng Khí tầng thứ nhất, ba mươi tuổi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu, ba mươi chín tuổi tiến tới tầng thứ chín. Hôm nay đã tới chín mươi chín…”
Thượng Quan Tu không nhìn Mạnh Hạo mà nhìn lên bầu trời tự thì thào với bản thân mình. Trong chớp mắt, khí thế trên người hắn biến đổi. Hắn không thể vận động cơ thể, chỉ khi nào dược lực của Trúc Cơ Đan hoàn toàn được hấp thu thì hắn mới có thể động đậy.
Lúc này, khí thế của hắn đã vượt qua tầng thứ chín Ngưng Khí, chuẩn bị tiến vào Trúc Cơ. Hai thanh phi kiếm đang lao tới khó có thể đâm vào trong cơ thể hắn.
Mạnh Hạo biến sắc. Hắn nhận ra khí thế của đối phương càng lúc càng mạnh, tại Đại Thanh Sơn này, đối phương đang tiến hành Trúc Cơ. Không chỉ có Mạnh Hạo biến đổi thất sắc, ngay cả Tiểu Hổ đang đứng dưới chân núi cũng trở nên trắng bệch.
“Năm mươi năm trước ta đã có thể Trúc Cơ, nhưng lão phu lòng mang chí lớn, không cam chịu một cuộc sống tầm thường. Ta muốn một khi Trúc Cơ thì sẽ gây lên tiếng vang lớn, có thể hoàn mỹ Trúc Cơ. Vậy mà hôm nay…”, Thượng Quan Tu thì thào, trong giọng nói mang theo một tia thê lương. “Hôm nay, lão phu trúng phải kịch độc, công lao chuẩn bị năm mươi năm, chỉ còn bước cuối cùng này lại bị phá hủy trong tay của ngươi! Mạnh Hạo, ngươi nói xem, lão phu hận ngươi bao nhiêu?”
Thượng Quan Tu cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn Mạnh Hạo. Trái tim Mạnh Hạo đập loạn, bóng tối tử vong bao trùm cơ thể hắn nhưng hắn không lui lại. Hai mắt hắn vằn đỏ, nhớ tới lúc trước hắn nuốt Trúc Cơ Đan vào, hai tháng sau toàn thân không thể nhúc nhích.
“Tu vi của ta đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tám nên tốc độ hấp thu dược lực chậm, phải cần tới hai tháng. Tên Thượng Quan Tu này đã đạt tới Ngưng Khí đỉnh phong, tốc độ hấp thu chắc chắn sẽ nhanh hơn ta không ít, nhưng dù thế nào, đây cũng chính là một cơ hội cho ta.” Mạnh Hạo cau mày, vẻ mặt kiên định. Hắn nâng tay phải, lấy ra vài viên Trùng Thai Đan rồi liên tục nuốt vào. Linh khí trong cơ thể hắn nổ vang, hai tay chỉ về hai thanh phi kiếm ở xa xa.
“Uỳnh!” một tiếng, hai thanh kiếm run rẩy, tản mát kiếm ý sắc bén lao thẳng về phía Thượng Quan Tu. Hiện giờ Mạnh Hạo không đủ linh lực nên không thể phát huy uy lực chân chính của hai thanh phi kiếm này.
“Không biết lượng sức! Năm mươi năm trước lão phu đã có thể Trúc Cơ, hôm nay tu vi càng thâm hậu hơn nhiều, thời gian Trúc Cơ chỉ kéo dài nửa canh giờ mà thôi. Ngươi cứ tìm cách giẫy giụa đi, sau nửa canh giờ nữa, dù ngươi chạy tới chân trời góc bể nào ta cũng sẽ tới giết ngươi. Ngươi chết chắc rồi.”
Thượng Quan Tu lạnh lùng hét lên, trong đầu chỉ nghĩ tới cách làm sao để hành hạ Mạnh Hạo cho tới chết.