Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày trôi qua rất nhanh...

Thời gian này, Mạnh Hạo không rời động phủ nửa bước. Hắn không muốn ra ngoài, không muốn gặp bất kỳ ai. Hắn càng không quên hình ảnh Vương Đằng Phi đứng trên quảng trường, khiến hắn như bị tách rời khỏi toàn bộ thế giới còn lại. Hắn khoanh chân ngồi trong động phủ, trầm mặc nhìn đám móng tay đã khô máu, lúc phẫn nộ, lúc âm trầm. Cho tới một ngày, cửa động phủ ầm ầm mở ra, ánh trăng bên ngoài chiếu vào khiến động phủ trở nên mờ ảo.

Hứa sư tỷ đứng trước cửa động, ánh trăng bàng bạc sau lưng làm bóng nàng càng thêm huyền hoặc. Mạnh Hạo không mở lời. Hứa sư tỷ cũng trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng.

“Hôm qua ta mới xuất quan.”

Mạnh Hạo nghe xong thì đứng dậy, cúi đầu ôm quyền thi lễ thật sâu.

“Lai lịch của Vương Đằng Phi rất lớn, cũng không phải là người của Triệu quốc. Tu vi hắn đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu đỉnh phong, là người mà chưởng môn chọn để tấn chức đệ tử nội môn đợt này. Ngươi… lẽ ra không nên động tới hắn.”

“Sư đệ hiểu rồi.” Mạnh Hạo ngẩng đầu mỉm cười, thần thái khôi phục lại như thường, nhìn qua không còn chút nào ảnh hưởng của việc vừa rồi nữa. Chỉ là, ở tận sâu trong đáy mắt hắn ánh lên một tia khác thường, lạnh lẽo được hắn che giấu rất kỹ.

“Dù sao, lúc hắn đến làm phiền ngươi, dù ta đang bế quan, ngươi cũng có thể bóp nát ngọc giản, ta sẽ biết ngay.” Hứa sư tỷ nói, rồi vung tay phải lên. Một khối ngọc giản màu tím bay tới bên cạnh Mạnh Hạo.

“Ngày đó ta mang bốn người các ngươi lên núi, ngươi là người đầu tiên trở thành đệ tử ngoại tông. Có người bạn của ngươi ở đó hôm nay cũng trở thành đệ tử ngoại tông, sáng ngày mai sẽ đến.” Hứa sư tỷ nói xong, liếc nhìn Mạnh Hạo rồi quay người rời đi.

“Đa tạ sư tỷ! Ta có một điều muốn hỏi, mong sư tỷ giải đáp giúp ta. Với tư chất của ta, hiện nay đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư, muốn đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy bình thường sẽ cần bao nhiêu thời gian?” Mạnh Hạo cúi mình cảm tạ, rồi bỗng nhiên hỏi.

“Chưa tới một năm đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư, với tư chất của ngươi chắc chắn đã gặp được kỳ ngộ nào đó, nhưng đó là cơ duyên của ngươi, ngươi không nói ta cũng sẽ không hỏi. Nếu không tính tới kỳ ngộ ngươi có thể gặp được, chỉ luận tư chất của ngươi, muốn đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy nhanh thì mười năm, chậm có thể sẽ lâu hơn. Ngưng Khí tầng thứ tư, thứ sáu và thứ tám đều là bình cảnh. Như đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu, nếu không có cơ duyên thì khó mà bước vào.”

Hơn nửa canh giờ sau, Mạnh Hạo mới bước ra ngoài động phủ. Gió đêm mang theo hơi lạnh, đất trời như chuyển mùa sang thu. Lá cây đổi sắc, phóng mắt nhìn khắp núi đồi, cảnh sắc khiến cho lòng người cũng muốn se lại.

Trăng sáng nhổ lên cao, Mạnh Hạo đi dạo trên con đường nhỏ, không gian xung quanh thật yên tĩnh, chỉ có gió thổi lá cây xào xạc. Hắn bình thản đi tới ngọn Bắc phong. Hắn muốn đi gặp Tiểu bàn tử, bằng hữu duy nhất của hắn ở tông môn bây giờ.

Ban đêm, khu ở của những người làm tạp dịch thật yên tĩnh, nhờ vậy mà Mạnh Hạo chưa bước tới gần đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm ngày một rõ. Âm thanh này vốn rất quen thuộc với hắn, cách đây chưa lâu, hằng đêm, hắn còn vừa nghe vừa chìm vào giấc ngủ.

Thanh niên mặt ngựa phụ trách khu tạp dịch này chợt mở mắt, nhìn về phía Mạnh Hạo, khuôn mặt lộ ra vẻ sững sờ, nhưng rất nhanh đứng dậy, ôm quyền cúi đầu.

“Bái kiến Mạnh sư huynh!”

Chuyện về Mạnh Hạo hắn đã lan truyền quá nhiều những ngày gần đây, thanh niên này chắc cũng đã nghe không ít.

“Sư huynh không cần đa lễ, ta tới gặp bạn cũ mà thôi.”

Mạnh Hạo nhìn thanh niên trước mặt, tu vi người này mới đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba, nhưng hình như đã dừng ở đây được nhiều năm rồi. Người thanh niên nhẹ gật đầu, nhìn theo bóng Mạnh Hạo bước tới một sân nhỏ, sau đó hắn lại khoanh chân ngồi như cũ, than nhẹ một tiếng sau đó nhắm mắt chìm vào tu luyện.

Mạnh Hạo bước tới sân trong, nhìn thấy các phòng ở phía tây, tiếng lẩm bẩm của Tiểu bàn tử vang lên càng rõ hơn. Lúc hắn đẩy cửa bước vào phòng, bao nhiêu bực dọc dồn nén mấy ngày qua chợt tiêu tán đi rất nhiều.

Bên trong phòng, Tiểu bàn tử nằm ngửa, mồm khò khè không ngừng. Cái giường ngủ bên cạnh đã được kê ra chỗ khác, nằm sát vào góc tường, ở góc giường hiện rõ một cái lỗ hổng. Trên giường có một người đang nằm, chính là người tự xưng Hổ gia trước kia. Lúc này, hắn đang chìm vào giấc ngủ nhưng thân thể co rụt lại, trên mặt còn vương nét sợ hãi như gặp phải chuyện gì rất kinh khủng.

Giường gỗ hiện lên chằng chịt dấu răng cắn. Cái bàn đặt gường giường ngủ trước kia nay không còn thấy nữa. Mạnh Hạo đoán, chắc nó đã hoàn toàn bị cắn hỏng rồi, mà bốn phía vách tường cũng đều có dấu răng. Tiểu bàn tử nằm đó, khung cảnh có chút tương phản đến kỳ lạ.

Mạnh Hạo đang quan sát, đại hán nằm trên giường chợt rú lên thảm thiết, vật vã một hồi rồi lại chìm vào giấc ngủ. Hiển nhiên là hắn chỉ nằm mơ, nhưng nhìn bộ dáng vàng vọt, hai mắt trũng sâu, Mạnh Hạo cũng không khó để tưởng tượng ra hắn đã phải chịu đựng những gì.

Đại hán kinh hô chưa được bao lâu, Tiểu bàn tử liền mở mắt, chợt nhìn thấy Mạnh Hạo đứng trong phòng thì kích động hô lên.

“Gà rừng đâu rồi, ngươi có mang gà rừng tới không?”

Mạnh Hạo nhìn Tiểu bàn tử, không nín được lộ ra vẻ mặt tươi cười. Tên Tiểu bàn tử này vẫn như vậy, không gầy đi chút nào, trái lại còn hơi béo lên một chút. Nhất là hàm răng, lúc nói chuyện cứ lóe sáng, hình như đã dài ra không ít.

“Ta nghe nói ngươi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất rồi nên tới đây xem sao. Vì đi vội vàng nên không kịp chuẩn bị đồ ăn gì cả.” Mạnh Hạo ngồi bên mép giường, nhìn hàm răng Tiểu bàn tử, vừa cười vừa nói.

Trong đêm đó, Tiểu bàn tử đắc ý nói rất nhiều, Mạnh Hạo lại chỉ mỉm cười, im lặng lắng nghe. Ánh trăng lên cao rồi dần tiêu tán, bình minh lại hiện ra. Tâm sự trong lòng Mạnh Hạo cũng vơi bớt nhiều, nhưng những vết sẹo kia vẫn luôn còn đó, in hằn trong một góc sâu nơi tâm trí hắn.

Sáng sớm, Mạnh Hạo và Tiểu bàn tử cùng đại hán kia bước ra khỏi căn phòng. Tiểu bàn từ nhìn đại hán bằng ánh mắt cảm động phi thường. Hắn đã bước đi được mấy bước, lại vội chạy trở lại ôm chầm lấy đại hán, không biết thủ thì điều gì mà khiến cho mặt đại hắn trắng bệch như không còn chút máu nào, toàn thân run rẩy.

“Ngươi nói gì với hắn vậy?” Lúc đi tới gần nơi ở của đệ tử ngoại tông, Mạnh Hạo mới hỏi.

“Hắn là người tốt, là bạn tốt ở khu tạp dịch của ta đó. Ta rời xa hắn cũng không nỡ, nên nói hắn rằng cách vài hôm sẽ lại quay trở lại thăm hắn.” Tiểu bàn tử chép miệng, cảm thán.

“Nhìn bộ dáng hắn hung ác nhưng lá gan lại rất nhỏ, buổi tối thường xuyên gặp phải ác mộng. Thật là một người đáng thương!” Tiểu bàn tử không ngừng lúc lắc cái đầu.

Mạnh Hạo chỉ nghe, trầm mặc không nói. Lúc hai người bước vào bên trong nơi dành cho đệ tử ngoại tông, bước trên đường, đám đệ tử nhìn thấy Mạnh Hạo thì thần sắc liền thay đổi khác thường.

“Ồ! Xem kìa, Mạnh Hạo ngươi ở chỗ này quan hệ không tồi chứ, trên đường đi có rất nhiều người đều nhìn ngươi đó.” Tiểu bàn tử quan sát thấy thì lại kích động, nhìn Mạnh Hạo đang đi bên cạnh, thầm nghĩ, sau này có hắn bên cạnh, sẽ không có nhiều người dám khi dễ mình.

Mạnh Hạo chỉ mỉm cười không giải thích. Bước nhanh tới Bảo các, Mạnh Hạo dừng lại, để Tiểu bàn tử tiến lên khai báo thông tin, rồi dõi mắt nhìn theo hắn đi về phía Bảo các.

Khoảng thời gian một nén nhang sau, Tiểu bàn tử quay trở lại, khuôn mặt hưng phấn vô cùng, cầm trong tay một thanh tiểu kiếm, trên thân kiếm xếp nhiều lớp như vẩy cá, sờ vào thô ráp không có cảm giác sắc bén.

“Mạnh Hạo ngươi nhìn xem, trong tay ta chính là một bảo bối, đại bảo bối đó!” Tiểu bàn tử hưng phấn xoay xoay tiểu kiếm, sau đó mang tiểu kiếm đặt ở trong miệng, chà chà giữa hai hàm răng làm phát ra từng âm thành xoèn xoẹt khiến Mạnh Hạo dở khóc dở cười.

“Đây quả là đồ tốt! Răng của ta càng lúc càng dài, không tìm được đồ vật gì để mài nó bớt đi. Bảo bối này sẽ giúp ta được lâu lâu đó.” Tiểu bàn tử càng nói càng cao hứng.

Sau một ngày làm quen với các nơi trong khu ở của đệ tử ngoại tông, Mạnh Hạo có ý định bảo Tiểu bàn tử cùng về ở trong động phủ nhưng bị hắn cự tuyệt. Mạnh Hạo cũng không cố khuyên nhủ, tới đêm khuya thì về tới động phủ của mình.

Thời gian trôi qua, thấm thoắt đã được ba tháng. Hơn hai tháng trước, Mạnh Hạo đã khôi phục lại quầy hàng trong khu vực dành riêng cho đám đệ tử cấp thấp lúc trước. Chuyện lần trước với Vương Đằng Phi khiến hắn nổi tiếng, khiến cho sinh ý làm ăn cũng dần phát đạt hơn. Hiện giờ bên cạnh hắn còn có Tiểu bàn tử, luôn tay vung vẩy tiểu kiếm, mồm không ngừng khuyên nhủ đám tu sĩ. Một thời gian ngắn sau hắn đã trở thành trợ thủ đắc lực của Mạnh Hạo, cùng Mạnh Hạo phối hợp ăn ý, khiến cho thu hoạch của hai người tăng lên đáng kể.

Một ngày kia, thời tiết chuyển sang mùa đông, tuyết bay đầy trời. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở quầy hàng, nhắm mắt tĩnh tọa. Chợt vang lên tiếng Tiểu bàn tử, tay dắt theo một người đang hớt hải chạy tới.

“Mạnh Hạo! Mạnh Hạo ngươi nhìn xem ai này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK