Lúc này tạimột sơn cốc lớn nhất Đan Đông nhất mạch, Đan Thiên cốc, đang có khoảng hơn hai mươi vạn người ngồi thành vòng tròn xung quanh một tòa đài cao.
Đây chính là một trong ba nơi mà Chủ lô vẫn thường đến để giảng giải đan dược cho các đệ tử. Lúc Mạnh Hạo còn làm dược đồng cũng thường xuyên tớimấy chỗ này nghe các vị Chủ lô đan sư giảng giải đan dược thảo mộc, thu được lợi ích không nhỏ.
Ngoài ba sơn cốc này, còn có mười chỗ dùng để cho các Đan sư đến giảng giải đan dược. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Mạnh Hạo cảm thấy Tử Vận tông trông không hề giống một tông môn, mà có phần giống một học phủ hơn. Bởi trong mười ba sơn cốc này, cho dù là Đan sư, hay Chủ lô, cũng không bắt buộc các đệ tử phải tới đây nghe giảng, tất cả chỉ dựa vào tính tự nguyện của mỗi người.
Đan sư khác nhau, nội dung giảng giải cũng khác nhau, để cho tùy ý tu sĩ Đan Đông nhất mạch lựa chọn những kiến thức mình cần.
Vì vậy mà có những sơn cốc chỉ có mấy trăm hoặc hơn một ngàn người, nhưng lại có những nơi không đủ chỗ ngồi, thậm chí mấy chỗ gần kề bên ngoài cũng chật kín hết chỗ. Chẳng qua mỗi lần Chủ lô bắt đầu bải giảng thì cũng không giống như những Đan sư bình thường, không khí cũng sôi động hơn hẳn.
Chỉ là…từ sau khi Mạnh Hạo trở thành Chủ lô, ngày đầu tiên hắn giảng bài cũng chỉ có mấy ngàn người tới, chỗ ngồi trong cốc cũng còn dư nhiều. Có điều hắn cũng không quá để tâm, sau khi kết thúc hai canh giờ giảng giải thì hắn hất tay áo rời khỏi nơi đó.
Lúc này Mạnh Hạo cùng với hai dược đồng đi vào trong Đan Thiên cốc, cho dù hắn không để tâm tới số lượng dược đồng lần trước tới nghe hắn giảng đan nhưng tràng cảnh sôi động của đám người trước mắt cũng khiến bản thân có chút sững người.
Vừa tới gần cửa sơn cốc, Mạnh Hạo đã thấy không ít dược đồng đang khoanh chân ngồi ngẩng đầu say mê nhìn về phía một lão giả râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt đang đứng trên đài cao xa xa.
Lão giả kia là một Chủ lô đan sư, nhìn qua đầy già dặn và kinh nghiệm, giọng nói của lão nhàn nhạt nhưng lại vang vọng khắp bốn phía của sơn cốc. Khiến cho nơi này với hơn hai vạn dược đồng, cũng không thiếu Đan sư ngồi nghe say mê, thậm chí ánh mắt còn lộ ra hào quang tựa như minh ngộ ra một vài điều gì đó.
Vốn là mấy ngày trước đã đến phiên Mạnh Hạo giảng đan trong sơn cốc rồi, nhưng do hắn mải luyện đan mà có chút chậm trễ tới bây giờ. Nên cần đợi cho lão giả kia giảng giải xong, mới đến phiên hắn đi lên trên đài cao kia mà tiếp tục phần giảng giải thảo mộc của mình.
Chẳng qua bản thân hắn cũng là Chủ lô, cho dù phải chờ đợi, cũng không thể đứng ngoài cửa sơn cốc được. Bèn đi nhanh vào, nhưng vừa đi được vài bước đã kinh động đến đám dược đồng đang ngồi ngoài cửa, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, cả đám vội vàng cung kính đứng dậy cúi đầu chào, nhường đường cho Mạnh Hạo. Mạnh Hạo cảm thấy có chút ngượng ngùng bèn vội vàng gật đầu, cũng nhanh chóng bước nhanh qua.
Chỉ là ngay khi hắn vừa đặt chân tới sơn cốc, đám dược đồng cách hắn phía xa không nói, những dược đồng đứng gần hắn bèn đồng loạt đứng dậy cung kính bái kiến.
Từ đó, khiến cho cả cái sơn cốc này bỗng nhiên xuất hiện một bộ phận nhỏ rối loạn. Khiến lão giả trên đài cao đang giảng giải bất giác nhíu mày, chợt dừng lại, ánh mắt không vui, liếc nhìn Mạnh Hạo.
Lão đương nhiên biết rõ thân phận Mạnh Hạo, nhưng đối với thủ đoạn đặc thù để tấn thăng lên Chủ lô của hắn, không chỉ lão mà tất cả các Chủ lô khác đều không lấy làm vui thích gì.
“Phương đan sư quả nhiên không hiểu quy củ, ngươi tới giữa lúc lão phu đang giảng đan thì cũng thôi không tính đi, đằng này lại gây ồn ào rối loại mất hết hứng thú giảng bài của lão phu.” Lúc này lão giả nhàn nhạt nói, giọng nói truyền ra không chút khách khí.
Mạnh Hạo cau mày liếc nhìn lão giả trước mặt, trong lòng hắn thừa hiểu vị này nhìn mình không vừa mắt nên mới như vậy. Với mồm miệng của hắn, nếu ở một nơi khác thì vị tất sẽ không khách khí mà im lặng như vậy, nhưng hôm nay quả thật vì hắn mà có chút mất trật tự khiến cho đối phương không cách gì mà tiếp tục bài giảng của mình được.
“Là Phương mỗ suy nghĩ không chu toàn rồi.” Mạnh Hạo mỉm cười, ngay ngắn ngồi qua một bên đợi cho đối phương hoàn thành bài giảng của mình.
Mạnh Hạo đã nói vậy, lão giả chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không còn lý do gì để đôi co nữa đành bỏ qua, tiếp tục giảng giải.
Thời gian cũng chậm chạp trôi qua, lão giả Chủ lô này càng thao thao bất tuyệt, càng giảng giải kỹ càng thêm nhiều dược thảo. Mà đám dược đồng xung quanh cùng với một số Đan sư nghe như cũng có điều ngộ ra, xem chừng cũng có nhiều thu hoạch.
Có điều vì vẫn còn mệt mỏi do đợt luyện đan vừa rồi mà Mạnh Hạo chợt cảm thấy buồn ngủ, mà lão giả kia giảng giải lại vô cùng dài dòng. Thông thường, Mạnh Hạo chỉ nghe được một ý chính sau đó là mấy chục câu lê thê phía sau chỉ giải thích thêm. Mà nói về kiến thức thảo mộc, nếu phóng nhãn khắp toàn bộ Chủ lô đan sư, nếu nói Mạnh Hạo đứng thứ hai, thì cũng không có ai đủ tư cách đứng đầu. Lúc này hắn cũng không khỏi cảm thấy chán ngán mà ngáp một cái.
Dù sao đây là chuyện giảng đan đạo của người khác, cho dù Mạnh Hạo có cảm thấy dông dài đi chăng nữa cũng sẽ không gây chuyện khách lấn át chủ, hắn cũng không có hứng thú cùng người khác tranh đua như vậy.
Nhưng vị trí hắn ngồi lại cách đài cao kia không xa, cái ngáp dài này của hắn ngay tức khắc lọt vào trong mắt vị lão giả đang thao thao bất tuyệt bình giảng đan dược thảo mộc trên này. Vốn lão đã không ưa Mạnh Hạo, đang lúc có hứng thú dạt dào thì lại nhìn thấy hình ảnh lười biếng của hắn, cũng không biết làm sao mà máu nóng trong đầu lão chợt bốc lên.
“Phương Mộc chủ lô, người đối với lời vừa rồi của lão phu có hoài nghi gì hay sao?” Giọng nói của lão giả cũng chợt biến đổi. Lúc này lão cũng ngừng giảng bài mà nhìn về phía Mạnh Hạo, đôi mắt đầy sắc lạnh nhưng thể hiện ra một vẻ nghi ngờ, giọng nói cũng cao chói tai.
Lão vừa dứt lời thì cả đám dược đồng vốn đang ngồi si mê say sưa nghe chợt phấn chấn tinh thần, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.
Bộ dạng của bọn chúng lúc này còn đâu vẻ như say như mê mà minh ngộ ra trong bài giảng chứ. Rõ ràng trước đó là cái bộ dáng được rèn luyện lâu ngày mà thành, có thể trong đám có thật, nhưng giả dối cũng có không ít a.
“Chuyện tình hai Chủ lô đối đầu nhau thế này, nghe giảng bao nhiêu lần chưa chắc gặp được một lần nữa a!”
“Chu Chủ lô này vốn tính tình hẹp hòi hay để bụng, nếu như khiến lão cảm thấy khó chịu trong lúc giảng đan chắc chắn sẽ tìm cách giận chó đánh mèo một trận. Mà mỗi lần lão giảng bài, thần tình phải say mê nghe, nếu không nhất định ngươi sẽ gặp chuyện không may…”
“Mà vị này lại là Phương Chủ lô thanh danh hiển hách bên trong nội môn đệ tử Tử Khí nhất mạch, lại là một gương mặt mới quật khởi gần đây. Không biết trong hai người, một tân Chủ lô, một lão Chủ lô, ai chiếm được thượng phong đây…”
Đám dược đồng trong sơn cốc lúc này hoàn toàn yên tĩnh, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, trong lòng cả đám đã hoàn toàn dậy sóng với tầng tầng lớp lớp các loại suy nghĩ.
Mạnh Hạo cau mày liếc nhìn lão giả họ Chu kia.
“Phương mỗ không có ý hoài nghi gì lời giảng giải của Chu chủ lô cả, chỉ là do luyện đan mỏi mệt mà thả lỏng người đôi chút mà thôi.” Mạnh Hạo nhẹ giọng đáp lại.
“Ăn nói hồ đồ, ngươi rõ ràng bất kính với lão phu. Ta thật sự muốn nghe xem, rốt cuộc là ngươi hoài nghi chỗ nào trong bài giảng lúc nãy của ta, nếu như không nêu rõ được, thì nhanh chóng cuốn xéo khỏi đây, tránh lưu lại đây chướng mắt lão phu.” Lão giả họ Chu nhác thấy Mạnh Hạo chợt nhún nhường, trong mắt lóe lên đầy khinh miệt, kèm theo đầy vẻ khó chịu.
Hàn quang trong mắt Mạnh Hạo cũng hiện lên, hắn đã nhún nhường đối phương hai lần. Dù sao, cũng do bản thân mình gây rối trong lúc đối phương đang giảng bài nên bản thân cảm thấy có chút không đúng, vậy mà lão già này lại được nước lấn tới hết lần này tới lần khác. Tính tình Mạnh Hạo tuy có hiền hòa thật, nhưng trong mắt lúc này cũng đã lạnh đi, cũng có ý không vui.
“Nguyên bản nhìn ngươi một thân Chủ lô hắc bào, Phương mỗ cũng không nỡ để ngươi phải khó xử nhưng Chu Chủ lô ngươi đã cố tình ép Phương mỗ phải nói, thì đúng là Phương mỗ quả thật cũng có chỗ hoài nghi!” Mạnh Hạo lành lạnh mở miệng, có điều giọng nói lúc này đã tăng thêm vài phần lăng lệ ác liệt.
Lời hắn vừa thốt ra, bốn phía dược đồng vây xung quanh chợt cảm thấy hưng phấn bừng bừng, trong lòng thầm nghĩ trò hay cuối cùng cũng đến. Cũng không thiếu Đan sư lộ ra ánh mắt sáng rỡ, tinh thần tập trung chăm chú, độ chân thật so với hình ảnh lúc si mê nghe giảng lúc nãy còn phải chân thật hơn không ít.
Lão giả họ Chu kia hừ lạnh, đang định mở miệng nói thì Mạnh Hạo cũng không để cho lão nói mà không chút khách khí ngắt lời nói tiếp.
“Ngươi nói về đạo lý đan đạo thảo mộc, trước tiên cần phải mường tượng ra hết tất cả những biến hóa của thảo mộc trong lòng, có tính toán hết tất cả những biến hóa đó, sau đó mới luyện đan. Việc này quả thực rắm chó không kêu!”
“Phương Mộc, ngươi thật to gan, Ngươi dám lặp lại lần nữa?” Lão giả họ Chu gầm nhẹ, giận dữ nhìn Mạnh Hạo.
“Luyện đan như vậy, thì ngươi luyện ra đan gì? Đan đạo hình thành cần phải trải qua tự ngộ, phải trải qua những thất bại từ đó mà rút ra được kinh nghiệm, biện pháp thành công. Hơn nữa trong quá trình luyện chế cũng cần phải phân biệt rõ thật giả, căn cứ vào thiên thời địa lợi, nhiệt độ hỏa diễm, trạng thái thảo dược khác nhau, mà từ đó mà điều chỉnh phối hợp thảo dược sao cho phù hợp nhất. Ta nói ngươi rắm chó không kêu là nói sai sao!
Ngươi kêu ta lặp lại lần nữa, được rồi, Phương mỗ kính trọng ngươi là lão tiền bối, liền theo lời ngươi lặp lại lần nữa vậy, rắm chó không kêu!” Giọng điệu Mạnh Hạo hết sức bình tĩnh, chỉ là lời nói lại hùng hổ áp đảo người khác khiến cho lão giả họ Chu tức giận đến nỗi cả người chợt run rẩy, khuôn mặt dữ tợn, chỉ vào Mạnh Hạo.
“Đại nghịch bất đạo, một đường đan dược có quy củ. Ranh con ngươi dám mưu lợi tấn chức Chủ lô, chính là đại sỉ nhục của Chủ lô chúng ta, khiến chúng ta cảm thấy xấu hổ. Ngươi có còn biết đến hai chữ sỉ nhục, ngươi có còn biết đến hai chữ Đan phương!
Đan Phương chính là quy củ, lão phu luyện đan, chính là dựa vào đan phương mà luyện!” Thanh âm chói tai của lão giả họ Chu vang vang truyền ra xung quanh.
“Cái gọi là Đan phương, cũng chỉ là một loại ghi chép đơn giản hóa của quá trình phối hợp thảo dược đơn giản mà Đan sư dựa vào để luyện chế đan dược mà thôi, cũng giống như một con đường chỉ dẫn phương hướng bên trong đêm đen vậy.” Mạnh Hạo chậm rãi đáp trả.
"Ngươi..."
“Nếu ngươi dựa vào Đan phương luyện đan, thì đúng là hoàn toàn chính xác có thể luyện ra đan dược, nhưng nếu vậy, ngươi vẫn còn là Đan sư hay sao? Ngươi vẫn còn xứng là Chủ lô hay sao? Ta thấy ngươi chỉ là một khôi lỗi luyện đan dược không có suy nghĩ mà thôi.” Lời nói của Mạnh Hạo lúc này càng lúc càng ác liệt.
"Ngươi ngươi ... Đan phương là quy củ , ngươi ..." Lão giả họ Chu gần như phát điên lên, đang muốn tiếp tục giải thích thì Mạnh Hạo cao giọng, một lần nữa cắt ngang lời lão.
“Ngay cả điều ngươi vừa nói cũng không chút thuyết phục, Đan phương là quy củ, nhưng ngươi xem một chút về đan dược trong thiên hạ xem. Mỗi loại đan dược đều lưu truyền mấy đan phương, có loại còn có hơn một trăm đan phương phối chế khác nhau được lưu truyền mà chỉ luyện chế ra một loại đan dược duy nhất. Ngươi nói là quy củ, vậy là một loại đan dược lại có thể tồn tại nhiều loại quy củ hay sao?
Cứ cho rằng có quy củ đi, vậy nếu như Đan phương thứ nhất xuất hiện, vậy đan phương thứ hai là ai sáng tạo ra? Cái thứ ba, thứ tư, thậm chí cái Đan phương thứ một trăm, là ai sáng tạo ra?” Lời nói Mạnh Hạo bất giác trở nên sôi sục, truyền khắp sơn cốc. Khiến tâm thần của tất cả các dược đồng và đám Đan sư đều trở nên chấn động, ánh mắt lóe ra tia minh ngộ, cả đám đều thở ra dồn dập, hoàn toàn chìm đắm trong lời nói của Mạnh Hạo. Biểu hiện của bọn họ lúc này khi nhìn hắn không khác gì như say mê nghe lão giả kia giảng bài lúc nãy, chỉ là chính bản thân bọn họ tự hiểu được sự chênh lệch trong chuyện này lớn như thế nào mà thôi.
"Đại nghịch bất đạo, đan đạo phản nghịch ..." Lão giả họ Chu lửa giận ngút trời, cả người đều run rẩy gầm nhẹ.
“Ngươi có dám nói, đệ tử Đan Đông nhất mạch nơi này, sẽ không có người nào sáng tạo ra được đan phương thứ một trăm lẻ một của loại đan dược nào đó sao!” Lời Mạnh Hạo vừa nói ra, tức thì tâm thần của đám dược đồng bốn phía chợt ầm vang lên như bị oanh kích, không ít người trở nên phấn chấn, quên hẳn sự tồn tại của Chu lão, chợt mở miệng trầm trồ khen ngợi.
Câu nói này như một búa tạ kích thẳng vào thân mình Chu lão, khiến cho lão không tự chủ được không ngừng lùi về phía sau. Lúc ngẩng đầu lên, hai mắt lão đã đỏ vằn, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.