Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông tuổi khoảng ba mươi dẫn đầu kia, khẽ ồ một tiếng, dừng bước chân, cẩn thận nhìn thiếu phụ Trương gia. Thiếu phụ cũng để ý tới người đàn ông này, sắc mặt thay đổi.

- Văn Phương!

Người đàn ông nhận ra thiếu phụ, từ từ nói.

Thiếu phụ cắn môi, vẻ mặt phức tạp, cúi người vái chào.

- Ca.

Lời thiếu phụ vừa nói, mọi người Trương gia đều thay đổi sắc mặt, mà tu sĩ sau lưng người đàn ông, như cũng nghĩ tới gì đó, đều lũ lượt nhìn lại.

Người đàn ông im lặng, ánh mắt sắc bén, nhìn qua Nam Nhi được thiếu phụ dắt theo, cau mày lại.

- Nam Nhi, đó là bác của con.

Thiếu phụ cắn môi, cúi đầu nói với đứa trẻ.

- Chào bác.

Nam Nhi nói gọn gàng, trên mặt có hơi sợ sệt.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

- Văn Phương, chuyện năm đó phụ thân tới giờ vẫn còn tức giận. Nếu muội có lòng, lập tức về nhà, ta sẽ nói đỡ cho muội trước mặt phụ thân, đừng tiếp tục ở bên ngoài khiến người xấu hổ nữa!

- Về đứa trẻ này... Đừng để nó gọi ta là bác, xem muội dẫn nó tới nơi này, lẽ nào là định bái nhập Tiêu Dao Tông? Muội tự nhỏ đã không tự lượng sức, giờ ngay cả đứa con cũng vậy, thật khiến người ta thất vọng.

Người đàn ông hờ hững cất lời, những người sau lưng gã, cũng đều cười lên, đặc biệt là mấy thiếu niên càng có vẻ khinh thường.

Nam Nhi run lên, càng thêm sợ hãi, thiếu phụ ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm người đàn ông, hít thở gấp gáp.

- Năm đó, ta đã cắt đứt quan hệ với các người rồi.

- Hứa Văn Phương!

Người đàn ông trừng mắt, quát khẽ.

- Hứa Văn Đức, ta là gia chủ Trương gia - Trương Văn Phương, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện với ta.

Thiếu phụ dửng dưng nói, kéo đứa trẻ bên mình lên thẳng xe ngựa.

Mọi người Trương gia đều nhìn về phía Hứa gia đầy địch ý, trước sau đều lên xe ngựa, Mạnh Hạo ở đó, vẻ mặt không hề thay đổi, cũng không nói gì, ngồi lên xe ngựa trước cả mọi người.

Hắn làm như vậy, mọi người cũng không dám khuyên bảo, đều cúi đầu không nói, cho xe ngựa từ từ đi xa.

- Tiện nhân!

- Cho mặt mũi còn không biết điều, năm đó gia tộc bị ngươi lừa gạt, hôm nay ngươi còn có mặt mũi dẫn tên tạp chủng đó tới đây bái tông!

- Ngươi đã cố ý muốn mang tên tạp chủng của Trương gia đến đây chuốc xấu hổ, ta muốn xem xem, nó có thể đi qua mấy lần thí luyện!

Người đàn ông lạnh lùng nói, lời nói vang lên, rơi vào tai Trương gia ngồi xe ngựa phía xa, ai cũng có thể nghe được.

Tu sĩ Trương gia ai nấy siết chặt tay, thiếu phụ trong chiếc xe ngựa gương mặt tái nhợt, im lặng ôm lấy Nam Nhi, không biết nghĩ tới điều gì, nước mắt lăn dài.

- Mẹ đừng khóc, Nam Nhi nhất định sẽ bái nhập Tiêu Dao Tông.

Đứa bé vươn tay, lau đi nước mắt của thiếu phụ, nhỏ nhẹ cam đoan.

Mạnh Hạo ngồi trên ghế xe ngựa, Thiên Mã chạy tới, đi trên một con đường được tạo ra, nhìn sao trời chi chít, nghe được lời nói của đứa bé trong xe ngựa.

- Là một đứa trẻ ngoan.

Mạnh Hạo lắc đầu, nói nhỏ. Chuyện có liên quan đến Trương gia, với kinh nghiệm của hắn, tất nhiên nhận ra rõ ràng, không gì ngoài một cuộc hôn nhân không được chấp nhận, mà sau đó phu quân của thiếu phụ chết đi, gia tộc suy yếu, vợ thay chồng chủ trì gia tộc mà thôi.

Tốc độ Thiên Mã cực nhanh, chạy suốt đêm, sáng sớm hôm sau, phía trước xuất hiện một thành trì. Tòa thành này nhìn từ xa rất khổng lồ, bên trong cho dù là sáng sớm, cũng đã ồn ã tiếng người, qua qua lại lại, rất náo nhiệt.

Giữa không trung, thỉnh thoảng lại có một vệt cầu vồng bay qua, mỗi một cầu vồng, đều là tu sĩ Kết Đan.

Mạnh Hạo nhìn thấy, cũng dần cảm thấy Tiêu Dao Tông này có chỗ bất phàm, nhưng không biết vì sao, luôn cảm thấy mặt đất Thánh Đảo này có phần quen thuộc.

Nhưng nhìn cẩn thận, lại chưa từng thấy, nhưng cảm giác quen thuộc này rất mạnh, chỉ là Mạnh Hạo nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra nguồn gốc là do đâu.

Tiến vào trong thành theo cửa đông, trong một tửu lâu, thiếu phụ Trương gia sau khi cung kính đưa Mạnh Hạo vào một căn phòng tốt nhất xong, lúc này mới dẫn người tới những căn phòng khác.

Vì không biết tâm tư Mạnh Hạo, không biết Mạnh Hạo liệu có tiếp tục hộ tống hay không, trước khi đi, thiếu phụ chần chừ một chút, cúi đầu nói.

- Tiền bối, còn mười ngày nữa là ngày Tiêu Dao Tông thu đệ tử...

Mạnh Hạo gật đầu, không nói gì, thiếu phụ cung kính rời đi.

Lúc này là sáng sớm, Mạnh Hạo đẩy cửa sổ ra, nhìn người đi lại trên con đường bên ngoài, trong đó có không ít phàm nhân, tu sĩ trộn lẫn trong đó, ánh nắng từ xa chiếu lại, chiếu khắp mặt đất.

Dường như ở trong phố xá sầm uất, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhắm mắt ngồi xuống.

- Ta vì sao cảm thấy nơi này rất quen thuộc?

Trước khi nhắm mắt, Mạnh Hạo lại nghĩ tới vấn đề này.

Với tu vi của Mạnh Hạo, cho dù hiện giờ có thể diệt Trảm Linh đệ nhất đao, nhưng hắn vẫn không phát hiện được, xung quanh hắn, có một tia thần thức, vẫn luôn cẩn thận bám theo từ khi hắn bước chân lên đảo.

Chủ nhân của thần thức này, chính là Kháo Sơn Lão Tổ đang tim đập chân run trong hành cung.

- Bà nó chứ, tên khốn này đến nơi này, lại là vì hộ tống người khác bái nhập Tiêu Dao Tông!

Kháo Sơn Lão Tổ cực kỳ buồn bực, lão cảm thấy nếu mình sớm biết như vậy, lúc đầu đã hủy bỏ chuyện bái nhập tông môn này.

Nếu như vậy, cũng sẽ không dẫn Mạnh Hạo tới.

- Không được, hắn ở đây, Lão Tổ ta muốn ngủ cũng không ngủ được, phải nhanh chóng tống hắn đi... Chết tiệt, còn mười ngày nữa mới chiêu thu đệ tử? Không được, ngày mai chiêu thu... Bà nó chứ, hiện giờ liền thu!

Kháo Sơn Lão Tổ lập tức giơ tay lên, một cái ngọc giản xuất hiện, rồi lập tức bùng cháy, trong khoảnh khắc liền bay đi.

Hóa thành một vệt cầu vồng kinh người, lao thẳng về phía Tiêu Dao Tông.

Tiêu Dao Tông, ở phía đông Thánh Đảo, trong một mảng hoang sơn vô tận, tổng cộng có chín cái hố xung quanh, thoạt nhìn tuy khí thế mênh mông, nhưng luôn có cảm giác quái dị. Trong chín cái hố, đều có vô số lan can khắc bằng ngọc, vô cùng xa hoa.

Ngọc giản lập tức lao vào cái hố thứ chín, rơi vào trong đại điện trong hố, trước mặt một lão giả đang đả tọa.

Lão giả này đang nghiêm túc dạy dỗ mọi người trước mắt, nhìn thấy ngọc giản lập tức run lên, vội vã bắt lấy, quỳ luôn xuống, giơ cao lên trời, trong ngọc giản lập tức truyền ra giọng của Kháo Sơn Lão Tổ.

- Chiêu thu đệ tử, lập tức tiến hành!

Chỉ có tám chữ, nhưng lại vang vọng cả Tiêu Dao Tông, khiến cho những cái hố khác, lập tức có những vệt cầu vồng lao tới, tụ tập trong đại điện ở hố thứ chín.

Những người này đều là tông chủ các phân tông cốc, tu vi bất phàm, trong đó còn có mấy người, là tu sĩ năm đó có mâu thuẫn với Mạnh Hạo.

Khoảnh khắc sau, từng tiếng chuông vang lên từ Tiêu Dao Tông, lập tức truyền khắp bốn phương, đệ tử trong Tiêu Dao Tông, đồng loạt bay ra mấy trăm người, lao ra bốn phía, thông báo tất cả gia tộc đã tới, chiêu thu đệ tử bắt đầu!

Mạnh Hạo lấy làm lạ, không chỉ có hắn, mọi người Trương gia, cũng lấy làm kinh hãi. Có thể nói, trên cả Thánh Đảo lúc này, tất cả mọi người tới đây muốn hậu bối bái nhập Tiêu Dao Tông, đều thất kinh. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK