Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc dị tượng xuất hiện ở Kháo Sơn Tông, toàn bộ đệ tử ngoại tông đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, đầu óc quay cuồng, ánh mắt mờ mịt không biết vì sao. Tiểu bàn tử đang cầm một thanh tiểu kiếm như vẩy cá chà chà hàm răng cũng ngẩn ra, suýt chút nữa đâm kiếm vào lưỡi.

Thượng Quan Tu đang bế quan chợt ngẩng đầu, sau khi nhìn lên bầu trời thì cả người run rẩy, hai mắt lộ vẻ không thể tin nổi nhưng ngay sau đó hắn liền biến sắc, bộ dạng như nhớ ra điều gì nên càng hoảng sợ. Hắn lập tức đứng lên, bên trong căn phòng xuất hiện một cỗ truyền tống trận không biết đã được bố trí ở đây bao nhiêu lâu rồi.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao tới truyền tống trận, cả người ánh lên rồi biến mất. Cùng lúc đó ở bên trong đại điện trên ngọn Đông phong, ba người Mạnh Hạo vừa xuất hiện, sắc mặt Hà Lạc Hoa đại biến. Hắn vội vàng ra ngoài, ngẩng lên nhìn bầu trời, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo lui ra sau vài bước, bộ dạng cực kỳ khó coi.

Âu Dương đại trưởng lão cũng vội vã lao theo, vừa nhìn lên bầu trời lão đã sa sầm.

“Tại nơi lão tổ bế quan đã xảy ra chuyện gì?” Âu Dương đại trưởng lão quay đầu, nghiêm túc hỏi ba người, giọng nói cực kỳ nghiêm khắc.

“Ba người đệ tử lúc chuẩn bị rời khỏi nơi bế quan của lão tổ thì đột nhiên xuất hiện một tấm bia đá. Đệ tử lo sợ tấm bia đá này xuất hiện sẽ mang tới mầm họa cho tông môn nên không lấy nó ra, chỉ ghi lại kinh văn được viết trên tấm bia mà thôi.” Trần Phàm mở miệng, lấy ra ngọc giản đưa cho đại trưởng lão. Hai người Mạnh Hạo và Hứa Thanh cũng vội làm như vậy.

“Đây là…” Âu Dương đại trưởng lão định thần xem xét, ánh mắt càng khó tin.

“Không cần nhìn, cái đó đều là giả dối. Dù là tấm bia đá hay dị tượng trên trời kia đều là giả dối.” Hà Lạc Hoa thở dài, cúi đầu nhìn xung quanh một lúc, lắc lắc đầu.

“Những người của các tông môn khác trong nước Triệu cũng sắp tới rồi. Kiếp nạn này Kháo Sơn Tông khó mà tránh khỏi. Bọn người đó đều vì lão tổ mà đến.” Tay áo Hà Lạc Hoa phất lên, một tầng ánh sáng dịu dàng xuất hiện bao trùm toàn bộ Kháo Sơn Tông vào trong.

“Ba người các ngươi là đệ tử nội môn, hãy ở trong đại điện chờ đợi.” Vừa lúc Hà Lạc Hoa dặn dò ba người, trên bầu trời cầu vồng gào thét, từng đạo từng đạo như muốn xé nát màn sáng đang bao phủ Kháo Sơn Tông.

Trong chớp mắt, những cầu vồng này xuất hiện bên ngoài địa phận Kháo Sơn Tông hình thành uy áp mãnh liệt khiến cho mặt đất chấn động, núi non bốn phía rung lên như muốn sụp đổ. Toàn bộ yêu thú ở vùng núi rừng xung quanh đều run rẩy, không dám phát ra một âm thanh nào.

Trên bầu trời xuất hiện gần hai mươi người, sáu người trong đó làm trung tâm có bốn nam hai nữ. Sáu người này đều có tuổi, mặc trên người trường bào quý giá, toàn thân tỏa ra tu vi đủ khiến cho đất trời biến sắc.

Sau lưng sáu người này có mấy người tu sĩ đi theo, tu vi những người này cũng đều tương đương với Âu Dương đại trưởng lão. Có thể nói, gần hai mươi người này là lực lượng mạnh nhất trên Triệu quốc bây giờ, lúc này tập trung ở Kháo Sơn Tông mang lại uy áp như mây đen muốn che kín bầu trời.

“Kháo Sơn Tông!”

Một tiếng quát kẽ vang lên, lại như cuồng lôi nổ vang bốn phía khiến cho lầu các ở khu vực ngoại tông rạn nứt, phần lớn đệ tử ngoại tông đều phun ra máu tươi, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

“Phong Hàn Tông làm ra uy phong lớn quá hả?” Hà Lạc Hoa đứng trên đỉnh núi, hừ lạnh một tiếng. Âm thanh của hắn vang lên như tiếng sấm, nháy mắt đã vượt trên âm thanh của người kia. Tay phải hắn vung lên, một luồng kình phong vô hình gào thét lao thẳng tới đối phương. Vừa tới gần, bên ngoài thân thể người kia đã hình thành một màn không gian màu đen như muốn thôn phệ luồng kính phong Hà Lạc Hoa phóng tới. Người này hơi biến sắc, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau.

“Đủ rồi đấy, Hà đạo hữu. Thiên địa dị tượng xuất hiện ở Kháo Sơn Tông của ngươi, ngươi phải giải thích việc này thế nào?” Một người trong sáu cường giả kết đan mặc trường bào màu tím nhíu mày, tay phải vung lên. Lập tức vùng không gian màu đen liền tiêu tán. Hắn cúi đầu nhìn về phía Hà Lạc Hoa, lạnh nhạt nói, ngữ điệu có chút dọa người.

Trong lúc bên ngoài Kháo Sơn Tông đang bị bao trùm bởi uy áp của các vị cường giả thì bên trong đại điện, ba người Mạnh Hạo cũng rơi vào trầm mặc. Bọn hắn nhìn những người xuất hiện trên bầu trời kia, mỗi người trong đó đều có thể giết chết chính mình một cách dễ dàng.

Tinh thần Mạnh Hạo chấn động. Hắn nhìn mấy người bên ngoài đại điện, khát vọng trở nên mạnh mẽ lại càng trỗi dậy.

Tại đỉn Đông phong, Hà Lạc Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau một lúc thì thở dài.

“Giải thích cái gì? Dị tượng xuất hiện thế nào Hà mỗ cũng không hiểu.”

“Các ngươi nên giơ tay chịu trói, thu lại đại trận bảo vệ Kháo Sơn Tông để cho chúng ta dùng thần thức tìm kiếm chính là lời giải thích hợp lý nhất. Bằng không, chớ trách chúng ta không nể tình, hợp sức phá hủy trận pháp, tiêu diệt Kháo Sơn Tông của ngươi.” Lão giả mặc áo tím lộ ra sát cơ, cất giọng âm trầm.

“Diệt Kháo Sơn Tông của ta?” Hà Lạc Hoa bỗng nở nụ cười. Tiếng cười càng lúc càng lớn, truyền ra khắp toàn bộ Kháo Sơn Tông. Ánh mắt hắn nhìn Âu Dương trưởng lão đang quyết ý liều chết, lại nhìn ba tên đệ tử nội tông đang ở trong nội điện, thấy được hầu hết đệ tử nội môn đều thổ huyết, nhìn thấy sư tuyệt vọng trong mắt bọn họ.

Lấy gì để chống cự đây? Làm sao để cho đệ tử Kháo Sơn Tông có thể sống sót? Làm sao mới thoát được kiếp nạn này?...

“Chỉ cần ta còn làm chưởng môn của Kháo Sơn Tông, một ngày cũng không cho phép người ngoài tới khi nhục Kháo Sơn Tông như vậy. Có thể, ta không có cách nào bảo vệ tất cả mọi người…” Tiếng cười của Hà Lạc Hoa mang theo một nét bi thương nhưng cũng mơ hồ xuất hiện một tia giải thoát.

“Kháo Sơn Tông ta dù không có các ngươi kéo tới tiêu diệt thì cũng không tồn tại được bao lâu nữa. Nếu đã như vậy, hôm nay Kháo Sơn Tông sẽ giải tán ở đây. Ta từ bỏ!” Tay áo Hà Lạc Hoa phất lên, toàn thân bay lên. Âu Dương đại trưởng lão giật mình, vẻ mặt trầm mặc bay theo. Hai người lăng không đứng trên trời, nhìn xuống Kháo Sơn Tông, nhìn mảnh đất đã sinh sống mấy chục năm trời không tránh khỏi có chút buồn rầu, bi ai.

“Chúng đệ tử nghe lệnh, ngày hôm nay Kháo Sơn Tông giải tán. Từ nay về sau các ngươi không còn là người của Kháo Sơn Tông nữa. Trên thế gian này cũng không còn tồn tại Kháo Sơn Tông.” Hai tròng mắt Hà Lạc Hoa vằn lên từng tia máu. Hắn lạnh lùng nhìn gần hai mươi cường giả đang bị lời nói của mình làm cho khiếp đảm.

“Các ngươi đã hài lòng chưa? Nơi này có chí bảo cũng tốt, dị tượng cũng được, tất thảy đều không liên quan tới lão phu, tới những người ở dưới kia. Nếu các ngươi dám đánh giết ở đây, lão phu sẽ cho nổ tung trận pháp, đồng quy vu tận với các ngươi.” Âm thanh Hà Lạc Hoa vang lên mãnh mẽ, trong lời nói bao hàm hận ý khiến nội tâm những cường giả kia chấn động.

“Hà đạo hữu quyết đoán như thế, chúng ta cũng sẽ không làm khó xử tới đám người kia. Chỉ cần ngươi giải tán Kháo Sơn Tông rồi mở ra trận pháp, chúng ta sẽ không làm khó những đệ tử dưới kia. Điều này ngươi có thể yên tâm.” Một bà lão đứng trong đội ngũ sáu cường giả chậm rãi mở miệng, ánh mắt như điện. Lão nương này nhìn Kháo Sơn Tông một lượt liền nhận ra dị tượng xuất hiện từ đất đai nơi này chứ không liên quan tới đám đệ tử phía dưới.

Mạnh Hạo nhìn lên không trung, trong tai quanh quẩn âm thanh của Hà Lạc Hoa. Thêm một lần nữa hắn cảm nhận được rõ ràng ý nghĩa của câu mạnh được yếu thua. Đến như chưởng môn giờ phút này cũng không có cách nào khác, đành phải giải tán tông môn.

Trần Phàm giữ vẻ mặt trầm mặc, thân thể như không đứng vững được vội lui về sau mấy bước nhìn Hứa Thanh đang cúi đầu không nói.

“Có lời vừa rồi của Thiên Mỗ đạo hữu, Hà mỗ có thể yên tâm rồi”. Tay áo Hà Lạc Hoa phất lên, trận pháp bao trù Kháo Sơn Tông liền biến mất. Hắn cùng với Âu Dương đại trưởng lão quay người, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Trên bầu trời, có không ít ánh mắt nhìn về phía Hà Lạc Hoa, có ý không muốn để hắn rời khỏi chỗ này, trong lòng càng muốn được vơ vét mọi thứ ở Kháo Sơn Tông.

Sắc mặt Trần Phàm trắng bệch, thân thể run lên tiếp tục lui về sau vài bước, tới gần bức tượng Kháo Sơn lão tổ.

Đúng lúc đó, trên bầu trời vang lên tiếng nổ lớn. Từng đạo thiểm điện như muốn khai thiên tích địa xuất hiện, âm thanh lạnh như băng vang lên làm đám tu sĩ rung động. Gần hai mươi cường giả của nước triệu xuất hiện lúc trước cũng biến sắc.

“Không ai được rời khỏi nơi này.” Theo tiếng nổ vang, bên ngoài Kháo Sơn Tông xuất hiện một màn sáng lớn, bao trùm lấy cả trận pháp Kháo Sơn Tông vào trong khiến cho không ai có mặt ở đây có thể rời khỏi.

Hà Lạc Hoa càng biến sắc, lúc ngẩng lên nhìn thấy một cái la bàn chừng trăm chượng, đứng trên đó là một mỹ phụ trung niên mặc áo xanh đậm, trên đầu đeo tram phượng rất đẹp đẽ quý phái. Đứng phía sau nàng là hơn mười tu sĩ chủ yếu là nữ, dung nhan xinh đẹp vô cùng nhưng thần sắc lại ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới.

“Thanh La Tông ở Nam Vực!” Trong lòng Hà Lạc Hoa chấn động. Đám cường giả nước Triệu cũng mang bộ mặt khó coi nhìn tông môn cường đại tại Nam Vực trước mắt.

“Đúng vậy, không ai được phép rời đi.” Từ trong hư không, một tiếng cười dài truyền tới. Không gian như bị xé nứt, từ đó đi ra một đại hán mặc áo giáp, mang một thanh kiếm lớn màu vàng óng. Sau lưng người này cũng có khoảng mười người. Mỗi người đều khôi ngô tuấn tú, sau khi xuất hiện liền tản ra sát khí nồng đậm.

“Đạo giả Triệu Sơn Lăng của Kim Hàn Tông, cái mũi của ngươi cũng thật là nhạy đó.” Mỹ phụ trung niên đứng trên la bàn lạnh nhạt nói. Theo lời phát ra, hư không xung quanh hình thành từng gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.

“Đám đàn bà của Thanh La Tông các ngươi có thể tới, vì sao đàn ông của Kim Hàn Tông chúng ta lại không thể tới được?” Đại hán khôi ngô Triệu Sơn Lăng cười lớn đáp.

Đúng lúc đó, có một tiếng than nhẹ từ ngoài trăm vạn dặm vang lên, cùng lúc đó một đạo hàn quang lấp lánh từ trên trời lao tới, xuyên thẳng qua màn sáng bảo hộ làm màn sáng bị hổng một mảng lớn. Hàn quang tiêu tán lộ ra một thanh phi kiếm kích thước chừng trăm trượng, xuất hiện lại trên bầu trời.

Phi kiếm mang phong cách cổ xưa tỏa ra kiếm quang màu xanh nhạt nhưng lại tỏa ra hàn khí lượn lờ. Khuôn viên trăm vạn dặm quanh Kháo Sơn Tông bỗng hình thành từng bông tuyết rơi. Đại hán Triệu Sơn Lăng và mỹ phụ trung niên biến sắc nhìn một người đàn ông trung niên đứng trên thân phi kiếm.

Nam tử này mặc một bộ trường bào của văn sĩ, chắp tay sau lưng. Trên thân phi kiếm chỉ có một mình hắn đứng nhưng lại tỏa ra khí thế bá đạo, không ai có thể ngăn cản.

“Nhất Kiếm Tông!” Sắc mặt Hà Lạc Hoa càng thêm khó coi. Nam tử văn nhân kia tới từ tông một đệ nhất ở Nam Vực, Nhất Kiếm Tông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK