Ngay lập tức, mọi ánh mắt trên quảng trường đều đổ dồn vào Tiểu bàn tử khiến hắn cảm thấy lạnh buốt sống lưng, thân thể run lẩy bẩy. Hắn mang vẻ đáng thương nhìn sang Mạnh Hạo đứng ở bên cạnh đang mỉm cười.
“Mạnh Hạo, hãy cứu ta với…”
Tiểu bàn tử muốn từ bỏ đan dược này, nhưng không cách nào làm cho viên đan dược này rời khỏi bàn tay hắn. Mắt thấy không ít người đang tiến tới, hai hàm răng hắn va vào nhau cầm cập.
Ánh sáng trên các cột đá xung quanh dần tiêu tán. Vừa lúc hào quang biến mất, cấm chế bốn phía không còn, không đợi Tiểu bàn tử nói gì đó, Mạnh Hạo đã bắt lấy quần áo của hắn, bộc phát toàn bộ tu vi Ngưng Khí tầng thứ tư đỉnh phong rồi xông ra ngoài.
“Đan dược để cho ta, ngươi hãy về động phủ trốn đi.” Mạnh Hạo nhanh chóng ném ngọc giản đi vào động phủ cho Tiểu bàn tử rồi nói nhanh. Tiểu bàn tử cũng không chậm trễ, vung tay ném viên đan dược Hạn Linh Đan đang nóng bỏng tay về phía hắn.
Nhoáng một cái, thân ảnh Mạnh Hạo đã mang Tiểu bàn tử đi được một quãng xa. Phía sau hắn đang truyền tới nhiều tiếng la hét giận dữ. Có hơn mười người đang truy kích ngày một đến gần.
“Chết tiệt! Mạnh Hạo, ngươi đừng hòng trốn thoát!”
“Mau lấy Hạn Linh Đan ra đây, nể tình đồng môn, chúng ta sẽ không giết ngươi, nếu không thì ngươi chết chắc.”
Mạnh Hạo vờ như không nghe thấy, tiếp tục di chuyển mà không dừng lại. Hắn mang Tiểu bàn tử quẳng ra xa khiến Tiểu bàn tử kêu thảm nhưng không quên diễn tiếp phần của mình.
“Hắn đã lấy mất đan dược của ta rồi!!!”
Đám đệ tử đang đuổi theo nghe vậy liền bỏ qua Tiểu bàn tử, mau chóng đuổi theo Mạnh Hạo.
“Dù ngươi có trốn tới chân trời góc bể, hôm nay ngươi cũng đừng hòng thoát.”
“Ngươi mới đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư, viên đan dược này không bằng hãy để lại cho ta dùng đi.”
Phía sau Mạnh Hạo vẫn có hơn mười người đuổi theo, phần lớn là đệ tử đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư, thứ năm, nhưng vẫn có một số ít đệ tử mới đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba vẫn không chịu buông tha, chạy theo tìm cơ hội.
Nhất thời, hơn mười thanh phi kiếm lóe lên hào quang nhằm thẳng tới Mạnh Hạo khiến hắn cũng phát lạnh, nhưng Hạn Linh Đan này là thứ hắn nhất định phải có, tuyệt đối không có chuyện bỏ lại.
“Chỉ cần sống qua mười hai canh giờ, viên thuốc này sẽ là của ta rồi. Có viên đan dược này, ta nhất định có thể đột phá tới Ngưng Khí tầng thứ năm.” Mạnh Hạo quyết đoán, tăng tốc hơn nữa. Thời gian hắn lên núi hoang săn giết yêu thú đã làm cho tốc độ của hắn tăng lên rất nhanh, vượt qua rất nhiều đồng môn cùng cấp khác. Lúc này, hắn đang nhằm thẳng núi hoang mà chạy tới.
Kiếm quang gần tới sau lưng, Mạnh Hạo không quay đầu lại, hắn vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược khác rồi bỏ vào miệng, tốc độ bạo tăng vừa kịp tránh thoát.
Rầm! Rầm!... Mấy cây đại thụ bên cạnh hắn bị cả chục thanh phi kiếm công kích nổ tung, nhánh cây văng tung tóe, bắn cả lên người khiến hắn đau đớn. Hắn cắn răng, mượn lực trùng kích nhảy lên, vọt xa tới trước hơn mấy trượng. Còn chưa kịp đáp xuống đất thì có bốn đám Hỏa xà và ba khối thủy bắn tới. Hỏa xà dài hơn hai trượng, ẩn chứa nhiệt lượng cực lớn, khiến đám lá cây nhu muốn bốc cháy. Hỏa xà này nhất định do đệ tử có tu vi Ngưng Khí tầng thứ năm xuất ra. Hai đệ tử này cũng là những người đuổi theo có tốc độ nhanh nhất, hai chân không chạm đất, thân hình phiêu dật như gió, thần sắc dữ tợn, vừa nhìn nhau bất thiện vừa đuổi theo sát Mạnh Hạo. Xem ra, Hạn Linh Đan này đúng là thứ bọn họ đang khao khát, trong mắt bọn họ chỉ có Hạn Linh Đan và có đối phương, rõ ràng không để Mạnh Hạo vào mắt.
Mạnh Hạo thì biến sắc mặt, nguy cơ hiển hiện trước mặt. Hắn vỗ tay vào túi trữ vật, lập tức có hai thanh phi kiếm hiện ra, lượn quanh thân thể, sau đó hạ xuống dưới chân hắn, đỡ lấy thân thể hắn rồi bay ra ngoài hơn mười trượng mới rơi xuống, vừa kịp tránh thoát Hỏa xà và thủy cầu sau lưng. Từng đám Hỏa xà va chạm nổ vang xen với tiếng gào thét không ngừng truy đuổi.
Cách này do Mạnh Hạo nghĩ ra, nhưng không phải là cách lâu dài, chỉ có thể giúp hắn bứt tốc trong một khoảng thời gian ngắn. Dù sao cũng khiến hắn chiếm được ưu thế trước hai tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ năm đang đuổi sát nút.
“Nếu ta đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm, có Phong Hành Thuật thì có thể ở trên phi kiếm lâu hơn một chút, nhất định sẽ dễ dàng bỏ xa những người này. Đáng tiếc, ta còn chưa thể chính thức phi hành…” Mạnh Hạo thầm nghĩ, đối với việc đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm càng thêm khao khát. Hắn cắm đầu chạy một mạch không ngoái đầu lại.
Hắn lựa chọn chạy trốn về phía núi hoang là vì ở đó có tòa Hắc Sơn vẫn khiến hắn sợ hãi mỗi khi lại gần. Hiện giờ, hắn không còn cách nào hơn. Hắn có mảnh gương đồng giúp sức, tiến vào chỗ núi hoang, có giáp mặt yêu thú thì cơ hội đào thoát của hắn nhất định sẽ cao hơn đám tu sĩ kia.
“Những người này nếu thực muốn bức ta phải tiến vào ngọn Hắc Sơn, chính là đã bức ta phải ra tay giết người rồi.”
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một tia tàn khốc. Gia nhập Kháo sơn Tông hơn một năm, bây giờ hắn đã không còn là một anh chàng thư sinh nhu nhược, yếu ớt trước kia nữa. sự quyết tâm trong lòng hắn đang tràn ngập. Nhất là sau sự việc với Vương Đằng Phi, hắn đã hiểu rõ, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Chỉ có trở nên mạnh mẽ hắn mới có thể đường hoàng tồn tại. Tu chân giới vốn là mạnh được yếu thua, nên hắn làm việc càng cần phải cẩn thận và quyết đoán hơn.
Đám tu sĩ phía sau không ngừng truy kích. Phi kiếm lấp lánh cách hắn không xa. Sau lưng hắn, hai tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ năm đã tiến vào trong rừng, trong mắt hai người là sát cơ tràn ngập. Vừa rồi Mạnh Hạo dùng phương pháp khác thường tránh thoát công kích của bọn hắn, khiến bọn hắn cảm thấy như vừa bị sỉ nhục.
Hai người cùng ra tay mà lại để cho Mạnh Hạo trốn thoát thì bọn hắn khó mà chấp nhận được, ý muốn giết chết Mạnh Hạo càng tăng lên mãnh liệt hơn. Bọn hắn cũng chẳng thèm để tâm. Đối với tu sĩ đã đạt tới tầng năm như bọn hợ, cách ấy không làm gia tăng quá nhiều tốc độ mà lại lãng phí một lượng lớn linh lực. Một tên đệ tử Ngưng Khí tầng thứ tư như Mạnh Hạo, căn bản không duy trì được bao lâu thì linh lực sẽ khô héo mà thôi.
“Để xem ngươi sẽ làm thế nào để trốn thoát đây.”
Hai người thầm khinh thường nghĩ, rồi đưa mắt nhìn nhau. Một trong hai người bỗng nhảy dựng lên, cả người như một con chim lớn đang tung cánh giữa không trung, tay phải hất lên, hai Hỏa xà cực lớn gào rú xông thẳng tới sau Mạnh Hạo. Tên còn lại vẫn đuổi sát sau lưng. Một người đằng trước muốn bao vây lấy Mạnh Hạo vào giữa.
“Còn chưa chịu chết!” Hai tu sĩ này nhe răng cười khỉnh, sát cơ tỏa ra bốn phía.
Mạnh Hạo không biến sắc nhiều, chỉ hừ lạnh một tiếng. Hắn đã có gan đoạt lấy Hạn Linh Đan này, tất nhiên sẽ có chỗ dựa. Giờ phút này, hắn vỗ tay vào túi trữ vật rồi hất lên, sáu thanh phi kiếm liền theo đó bay ra, kiếm quang đan xen hướng hai tu sĩ này gào thét xông tới.
“Bạo!” Đúng lúc đó, Mạnh Hạo cắn răng quát khẽ, trong lòng thầm than đau xót. Từng tiếng nổ vang lên quanh quẩn khắp núi hoang, đám tu sĩ bị rớt lại phía sau cũng nghe rõ liền hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau tiếng nổ, khóe miệng Mạnh Hạo trào ra máu tưới nhưng thân thể lại như chớp, trong nháy mắt tiến xa về phía trước. Năng lượng xung kích ra phía sau khiến Hỏa xà sụp đổ. Hai tên tu sĩ tầng thứ năm biến sắc, thân thể bám đầy bụi đất, lộ ra vẻ khó tin.
“Chết tiệt! Tên này sao có thể tàn nhẫn như vậy, một làn cho nổ tung sáu thanh phi kiếm sao!”
“Không hổ là tên cầm đầu tiệm tạp hóa trên đỉnh Bình Đính Sơn. Rốt cuộc hắn có bao nhiêu phi kiếm vậy?”
Hai tu sĩ này hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng vẫn không do dự, thi triển Phong Hành Thuật dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía trước đuổi theo. Bọn hắn không vì hành động của Mạnh Hạo mà từ bỏ, trong lòng thầm nhủ Mạnh Hạo chắc cũng không còn nhiều phi kiếm. Dù hắn làm ăn có lãi thế nào, cũng không thể có nhiều phi kiếm và pháp bảo như vậy được.
“Lúc này chúng ta kiên trì đuổi theo, hắn phải chết không thể nghi ngờ!”
Hai người dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo, tiến vào một khu vực núi hoang dã, sau mấy chục phút, đám đệ tử Ngưng Khí tầng thứ tư mới đuổi tới nơi, trong đó có một người vẫn thường đi với Vương Đằng Phi, hắn chính là Thượng Quan Tống, tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư đỉnh phong. Giờ phút này sắc mặt hắn âm trầm, thầm kinh sợ tốc độ trốn chạy của Mạnh Hạo.
Nửa canh giờ trôi qua, Mạnh Hạo vẫn một mực chạy về phía trước, vẫn duy trì được một khoảng cách nhất định với đám người đuổi theo. Mấy lần hắn gặp nguy hiểm nhưng đều dùng phi kiếm lấy ra tự bạo để gia tăng khoảng cách. Việc này khiến cho hai tên tu sĩ đuổi theo há mồm kêu khổ. Bọn hắn vốn không nghĩ Mạnh Hạo lại có nhiều phi kiếm đến vậy. Chỉ từ lúc bọn hắn truy đuổi tới giờ, Mạnh Hạo đã lấy ra gần hai mươi thanh phi kiếm rồi!
“Chết tiệt! Hắn có nhiều phi kiếm hơn nữa thì cũng phải có lúc dùng hết. Ta không tin hắn dùng mãi không hết phi kiếm, huống hồ cho dù có còn phi kiếm, nhưng một mực chạy trốn như vậy sẽ khiến linh lực của hắn tiêu hao rất lớn.”
“Đúng vây, hắn mới đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư thôi, linh lực không thể thâm hậu bằng của chúng ta.” Hai tu sĩ này vừa truy đuổi vừa động viên nhau, một lúc sau nhìn về phía Mạnh Hạo, bọn hắn tận mắt thấy Mạnh Hạ lấy từ trong túi trữ vật ra mấy viên đan dược, cho vào mồm nuốt chửng, động tác rất thuần thục như thể trong người hắn còn vô số đan dược như vậy.
Sự thực cũng không khác vậy là bao. Hai canh giờ tiếp theo đó, hai người này hoảng sợ phát hiện phi kiếm đối phương có đã nhiều, đan dược cũng không hề ít khiến bọn hắn vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi thầm than.
“Mở một tiệm tạp hóa lại có thể kiếm nhiều như vậy sao?” Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu hai người lúc này. Hai người là tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ năm, đan dược cũng có không ít, hơn nữa, đuổi tới mức này rồi, bọn hắn không cam lòng cứ thế buông tha cho đối phương. Mắt thấy Mạnh Hạo không ngừng lấy ra đan dược rồi nuốt vào, tâm tư muốn giết chết Mạnh Hạo càng trở neen mãnh liệt.
Sau ba canh giờ trốn chạy và truy đuổi, phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một ngọn núi hoang, tỏa ra một khí tức lạnh lẽo tràn ngập.
Mạnh Hạo nhìn ngọn Hắc sơn, trong chớp mắt liền lộ ra tinh mang. Đoạn đường trốn chạy vừa rồi hắn tiêu hao rất lớn, trong lòng đau xót vô cùng. Mỗi thanh phi kiếm, mỗi viên yêu đan dùng mất đều tốn không ít linh thạch của hắn. Hiện giờ hắn cũng không còn nhiều, thân thể nhoáng lên đã tiến vào bên trong ngọn Hắc Sơn.
Hai tên tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ năm đuổi theo, không suy nghĩ gì cũng nhanh chóng tiến vào trong núi. Sau đó không lâu, đám tu sĩ còn lại lục tục đuổi tới, sau một lúc sững sờ quan sát ngọn núi thì cũng từng người một đều tiến vào bên trong.