Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn trên bầu trời Mặc Thổ, thân ảnh Mạnh Hạo gào thét bay ngang qua bầu trời, tốc độ lướt nhanh như một đạo lưu tinh thanh sắc phóng thẳng về phía xa.

Bây giờ đã là ngày thứ bảy từ khi hắn rời khỏi Đông Lạc thành. Mạnh Hạo cứ dựa theo địa đồ bên trong ngọc giản mà một mực chạy đi không ngừng nghỉ. Dù sao thì tại Mặc Thổ cũng rất hiếm có loại truyền tống trận cự li xa, do đó mà đi bất cứ nơi nào cũng đều phải dùng tốc độc bản thân chạy đi.

Trong bảy ngày này, thỉnh thoảng lại có tia chớp đánh xuống, trong tiếng kêu thảm thiết của Lý gia lão tổ, lông tóc Mạnh Hạo cũng không chút tổn thương mà đi tiếp. Lúc này hắn đang đứng dưới một đống phế tíc vốn từng là một tiểu thế lực tại Mặc Thổ, có điều lúc này đã bị ngập chìm trong ngọn lửa, trên không trung Mạnh Hạo còn thể lờ mờ nhìn thấy không ít thi thể bị chôn vùi bên trong đám cháy đó.

Đây là chỗ phế tích thứ năm mà hắn gặp được, trong trầm mặc, hắn đang định bay khỏi nơi này thì chợt hừ lạnh lên một tiếng, ánh mắt đầy lạnh lẽo đồng thời tay phải cũng đưa lên. Cùng lúc đó là một thanh phi kiếm từ dưới mặt đất lao vọt lên, có điều thanh kiếm cũng chợt khựng lại bên ngoài cách người Mạnh Hạo khoảng mười trượng.

“Ra tay!” Trong đống phế tích, một giọng nói đầy âm lãnh cất lên. Sau đó là bảy tám đạo cầu vồng nhanh chóng lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo trên không trung, trong đám người này, có một tên Kết đan hậu kì, hai tên Kết đan trung kì, còn lại đều là Kết đan sơ kì. Đội ngũ tám người như vậy, ở bất cứ nơi nào cũng đều khiến cho người khác phải kiêng kị, lúc này toàn bộ đều lao vọt ra hình thành một khí thế động trời.

Chẳng qua, ngoại trừ tên tu sĩ Kết đan hậu kì kia, thì hai mắt những người khác đều vô thần, tu vi tuy mạnh nhưng động tác cơ thể lại cứng ngắc như một khôi lỗi vậy.

Ngay khi tám người đến gần Mạnh Hạo, cả bọn đều đồng loạt ra tay biến ảo ra các loại pháp bảo và thuật pháp với đủ loại màu sắc, thậm chí còn có pháp bảo phi kiếm, bảo bình bao vây xung quanh. Khi chuẩn bị va chạm thẳng vào Mạnh Hạo thì hắn chợt nhíu mày, trong khoảnh khắc này hắn đã vận dụng thuật pháp Huyết băng thiểm, cả thân thể như biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở bên ngoài vòng vây rồi.

Đây không phải là thuấn di, mà chỉ là vận dụng tốc độ cực kỳ kinh người trong cự ly ngắn mà thôi.

Tiếng nổ vang vọng, ngay khi Mạnh Hạo biến mất, thì chỗ hắn đứng vừa rồi cũng đã bị tám người liên thủ oanh kích. Đồng thời, dưới mặt đất cũng chớp mắt đó mà dâng lên một cột sáng nhằm thẳng vào ngay vị trí đó.

Sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống, những người này vừa ra tay đã muốn giết người ngay tức khắc, trong khi hắn chắc chắn lúc trước cũng chưa từng gặp qua đám người này lần nào cả.

“Mặc Thổ đã loạn đến mức này rồi sao.” Mạnh Hạo cau mày. Đúng lúc này thì tám người kia cũng nhận ra Mạnh Hạo đã biến mất bèn mạnh mẽ xoay người lại. Mà tên tu sĩ Kết đan kia hừ lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào Mạnh Hạo, ánh mắt đầy dữ tợn.

“Chỉ là một tên Kết đan trung kì mà thôi. Cho dù thuật pháp không ít, nhưng ngươi đã gặp ta thì tốt nhất nên ngoan ngoãn trở thành Khôi lỗi đi. Sau này có thêm một cái Khôi lỗi là ngươi thì ta cũng có đủ lực lượng bảo vệ bản thân tại Mặc Thổ này thêm một chút.” Tay phải tên tu sĩ Kết đan hậu kì này vung lên, bảy người còn lại cũng nhanh chóng mang theo vẻ vô thần lặng lẽ mà lao thẳng đến Mạnh Hạo.

Mắt phải của Mạnh Hạo cũng chợt chớp động vài cái. Tu vi trong cơ thể nhanh chóng phân ra rồi dung nhập vào bên trong mắt phải triển khai Tiên Đồng thuật, trong nháy mắt đó thế giới trước mắt hắn cũng chợt biến đổi. Mạnh Hạo nhìn thấy trên người của bảy tên tu sĩ Kết đan đang lao về phía hắn quấn đầy sợi tơ quanh người, mà một đầu của sợi tơ kia lại được nắm giữ trong tay của tên tu sĩ Kết Đan hậu kì phía sau cùng.

Dường như những người khác đều đã trở thành con rối, đã bị gã điều khiển như một khôi lỗi mà thôi.

Nhìn đám người đang lao đến, Mạnh Hạo đưa tay phải lên, rạch ngang ngón tay một đường, rồi hắn mang theo vẻ mặt đầy âm lãnh hướng về phía trước điểm ra một chỉ. Dưới một chỉ này, cả thế giới chợt chuyển sang huyết sắc, âm thanh nổ vang động trời, rồi một luồng huyết tinh nồng đậm trong nháy mắt đó đã lan tràn ra xung quanh thành một lực lượng trùng kích đánh thẳng về bảy người kia.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, huyết khí dâng lên chấn động hư vô, toàn bộ bảy người kia đều phun ra máu tươi, cả người bị chấn lùi về phía sau. Ngay lúc tên tu sĩ Kết đan hậu kì kia biến sắc mặt lại, thì Mạnh Hạo cũng phóng ra một bước, máu huyết kia chợt tản ra rồi nhanh chóng lóe lên phía bên dưới, ngay cạnh vị trí bên người tên tu sĩ Kết đan hậu kì. Rồi Mạnh Hạo cũng không chút chần chừ, không chút thương cảm đặt một huyết chỉ lên giữa trán tu sĩ này.

Một chỉ xuất ra, huyết khí nhanh chóng tiến ầm ầm vào trong người tên tu sĩ này khiến cho toàn thân gã run lẩy bẩy, gân xanh nổi lên, hai mắt đỏ ngầu lại. Sau đó cả người gã co giật lại vài cái nữa, rồi ầm một tiếng mà nổ tung.

Mạnh Hạo hất ống tay áo lên, toàn bộ máu huyết văng tung tóe kia vậy mà không có một giọt nào bắn vào người hắn. Giết chết một tu sĩ Kết đan hậu kì, động tác của hắn lại rất gọn gàng, thuận tiện như nước chảy mây trôi, ngay lúc tên tu sĩ Kết đan kia tử vong thì thân thể của bảy người còn lại cũng run lên, thất khiếu của cả đám trào ra máu tươi rồi cũng đồng loạt tuyệt khí.

Mạnh Hạo nhíu mày lại, thu toàn bộ túi Trữ vật của những người này lại. Một trận chiến xảy ra, nhưng hắn lại không thể hiểu ra được nguyên nhân thế nào.

“Xem ra ở Mặc Thổ lúc này, ai ai cũng đều cảm thấy bất an. Nếu có người nào đó đơn độc xuất hiện, lại cảm giác bản thân có đủ cường đại thì sẽ không cần quan tâm nguyên nhân thế nào, chỉ cần đối phương tử vong thì coi như mình lại có thêm nhiều bổ sung hơn.” Cả người Mạnh Hạo nhoáng lên đi tiếp, rời khỏi nơi này rồi nhanh chóng bay thẳng về phía Thánh Tuyết thành.

“Hi vọng Hàn Tuyết gia tộc tại Thánh Tuyết thành không xảy ra quá nhiều biến cố lớn. Bằng không mà nói, chỉ bọn họ mới có thể luyện ra được Tuyết Hàn tằm thì chẳng phải kế hoạch của ta sẽ thất bại sao.” Mạnh Hạo cảm nhận rất rõ ràng được tình trạng loạn lạc của Mặc Thổ lúc này nên cũng nhanh chóng vọt về phía trước với tốc độ nhanh hơn.

Mấy ngày sau, tại một vùng núi non, âm thanh nổ ầm ầm vang vọng, ánh mắt Mạnh Hạo đầy sát cơ nhìn hơn mười tên tu sĩ xung quanh hắn đang mang theo đầy vẻ giết chóc. Những nơi hắn đi qua, đầu ngươi bay tán loạn, một đường đánh giết, mãi đến gần một nén nhang khi Mạnh Hạo rời đi thì toàn bộ tu sĩ nơi này đã hoàn toàn tử vong.

Mấy ngày trước, vì muốn nhanh chóng khôi phục tu vi để có thể nhanh chóng bay tiếp, Mạnh Hạo đã đấy đan dược ra nuốt vào, chuyện này bị một tên tu sĩ nhìn thấy, vì vậy mà đưa tới một đám tu sĩ đầy tham lam mà hắn vừa xuống tay giết chết này.

Thời gian cũng chậm rãi trôi qua hơn nửa tháng, Mạnh Hạo một thân một mình đi về phía trước, quãng đường này bản thân hắn gặp phải không ít nguy cơ. Đến cuối cùng, hắn dứt khoát dùng một loại thủ đoạn máu tanh, chỉ cần gặp những tên nào dám đến trêu chọc mình, sau khi giết chết hắn sẽ dùng thuật pháp trói theo đầu lâu của đối phương trôi lơ lửng phía sau mình. Một đường giết người, một đường đầy đầu lâu.

Cuối cùng, số lượng đầu lâu càng ngày càng nhiều, sau lưng hắn lúc này lơ lửng mấy chục cái đầu lâu. Trong đám này có héo rũ ra, nhưng cũng có một vài cái còn nhỏ máu tươi.

Loại phương thức này cuối cùng cũng thành công chấn nhiếp tất cả đám đạo chích cướp bóc, khiến cho dọc đường đi của hắn an tĩnh lại rất nhiều, hầu như rất hiếm người đến tìm hắn trêu chọc.

Cho dù có vài tên tu sĩ nảy sinh tư tâm trong lòng, khi nhìn thấy mấy cái đầu lâu thê thảm phía sau đều nhao nhao vứt bỏ hết thảy mấy cái ý niệm trong đầu kia đi.

Mấy ngày nữa lại trôi qua, Mạnh Hạo rời Đông Lạc thành mà đi cũng đã mất gần một tháng trời. Hắn gần như đi ngang qua cả Mặc Thổ rồi. Trên đường cũng chứng kiến đầy đủ cảnh Mặc Thổ loạn lạc, đám tu sĩ điên cuồng hỗn loạn, tất cả cũng vì chiến hỏa xuất hiện, đại quân Mặc Thổ Cung hết lần này tới lần khác triển khai đại chiến với Cửu Minh mà nên.

Loại đại loạn này càng khắc họa rõ hơn cái đạo lý mạnh được yếu thua ở nơi này, vô cùng trần trụi, cũng không cần cố kị bất cứ điều gì, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn, còn kẻ yếu chính là để phục vụ cho cường giả mà thôi.

Chín thành trì của Cửu Minh, trong một tháng này chỉ còn lại bốn tòa thành, còn những thành trì khác hoặc đã quy thuận Mặc Thổ Cung, hoặc đã đi chuyển tránh kiếp nạn đi nơi khác. Dù sao thì phải đối đầu với Mặc Thổ Cung có Tây Mạc tương trợ phía sau, Cửu Minh thật sự rất khó có thể đối kháng được.

Hơn nữa, hôm qua Mạnh Hạo còn nghe được chuyện Thánh Tuyết thành đang bị Mặc Thổ Cung vây khốn khiến trong lòng Mạnh Hạo cũng nhất thời trầm xuống.

“Hi vọng Thánh Tuyết thành không xảy ra vấn đề gì.” Mạnh Hạo lắc lắc đầu bước về phía trước, tốc độ hắn cũng nhanh hơn rất nhiều. Dựa theo ước tính của hắn, thì với tốc độ này, hắn có hai ngày nữa là có thể đến được khu vực của Thánh Tuyết thành.

Đang lúc đi về phía trước, hoàng hôn cũng đang buông xuống, mặt đất lúc này cũng không còn màu đen kịt như lúc trước nữa mà đã chuyển sang màu trắng, không phải màu trắng của bùn đất, mà là của tuyết!

Nhiệt độ nơi này cũng hạ thấp xuống rất nhiều, hàn khí cũng đã xuất hiện, lúc này hít thở thông thường cũng xuất hiện từng đám hơi trắng.

Thậm chí cơn gió thổi tới cũng mang theo cảm giác rét lạnh thấu xương. Khi hoàng hôn buông xuống thì Mạnh Hạo cũng đã nhỉn thấy tuyết trắng.

Đã rất lâu rồi hắn chưa nhìn thấy tuyết, trong trí nhớ của hắn, lần cuối cùng thấy tuyết hẳn là trong trận gió tuyết ở nước Triệu năm xưa, khi đó hắn còn cùng một Văn sinh đàm đạo với nhau trong cỗ xe ngựa kia.

Bông tuyết rơi xuống, Mạnh Hạo đang bay nhanh trên bầu trời cũng không có ý định cản đám tuyết vương trên người, mà tùy ý để cho đám tuyết này hòa tan trên mặt mình, cảm nhận sự băng hàn và rét lạnh của tuyết.

Không lâu sau, bỗng nhiên hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, rồi nhìn về phía mặt đất lúc này đã bị tuyết phủ trắng cả bề mặt, trong khu rừng rậm, cây cối không còn lá mà chỉ trơ lại bộ khung cây khô khốc đọng đầy tuyết trắng.

Mạnh Hạo đưa mắt về, đang muốn đi tiếp thì bất chợt sắc mặt hắn khẽ động, cả người cũng nhanh chóng đáp xuống mặt đất mà không tiếp tục phi hành nữa. Một thân thanh sam đi trong tuyết trắng bước vào trong khu rừng này.

Trong một chỗ sâu trong khu rừng, lúc này có hai tu sĩ toàn thân nhuộm đầy máu, sắc mặt tái nhợt đang cố gắng che chắn cho một nữ tử phía sau. Nữ tử này nhìn qua còn rất trẻ, mặc một thân áo trắng, gương mặt cực kỳ xinh đẹp nhưng lúc này lại có chút chật vật, sắc mặt nàng cũng tái mét, lại có chút thê thảm. Trong tay nàng đang nâng một con tằm trắng như băng tuyết, tằm này đang nhả ra sợi tơ hóa thành tia sáng bao phủ lấy xung quanh ba người, nhìn bộ dạng uể oải của con Tằm thì có thể thấy nó cũng sắp sửa cạn kiệt sức lực mà chết tới nơi rồi.

Bao vây lấy bọn họ là hơn một trăm con sói toàn thân phát ra hắc khí, những con sói này đều có hai mắt đỏ ngầu. Phía sau đàn sói là một tu sĩ Tây Mạc có ấn kí đồ đằng trên người đang nhìn về phía nữ tử áo trắng kia với ánh mắt đầy tham lam.

“Tu sĩ Tây Mạc ti tiện kia, các ngươi không sợ lão tổ Trảm Linh của gia tộc Hàn Tuyết ta sao?” Hai người một nam một nữ đang bảo hộ lấy nữ tử này, lúc này nam tử kia mở miệng hỏi.

“Khoan nói tới chuyện Trảm Linh lão tổ gia tộc Hàn Tuyết của ngươi có còn sống hay không. Nếu như còn sống thì Thánh Tuyết thành mới chính là chiến trường mà lão cần phải coi trọng nhất, về phần nơi này…chẳng qua chỉ là một tộc nhân nho nhỏ của gia tộc Hàn Tuyết mà thôi, ai thèm để ý tới chứ.” Tu sĩ Tây Mạc nhàn nhạt, phát ra một giọng khàn khàn.

Vừa nói, tay phải gã cũng phất lên. Một trăm con Hắc lang mạnh mẽ lao ra thằng đến màn sáng tơ tằm kia. Âm thanh ồn ào liên tục truyền ra, hai mắt tên tu sĩ Tây Mạc càng lộ ra vẻ tham lam nồng đậm.

“Hàn Tuyết gia tộc, cố tình sửa đổi huyết tuyết trong người các ngươi, thì sẽ cho rằng Tây Mạc thật sự quên các ngươi hay sao?” Tên tu sĩ Tây Mạc mỉm cười nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử áo trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK