Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỉ còn một tháng, nhưng trong thời gian nay ta phải tranh thủ tối đa thời gian để nâng cao tu vi của mình.” Mạnh Hạo cất mảnh gương vào túi trữ vật. Hắn tự biết không thể để người ngoài biết được công hiệu của mảnh gương này, nếu không, hắn khó mà bảo trụ cái mạng nhỏ của mình.

Cúi xuống nhìn thân thể bẩn thỉu, tâm tình của hắn đã bình tĩnh không ít. Hắn bước tới bên bờ sông rửa sạch sau đó trở lại động phủ lúc trời vừa tảng sáng. Hắn lấy Ngưng Khí Quyển ra, cẩn thận quan sát một hồi lâu.

“Đạt tới Ngưng Khí tầng thứ hai là có thể thi triển tiên thuật, đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm là có thể tu luyện thuật pháp ngự phong, có thể bay lượn trên không trung.” Mạnh Hạo nhắm mắt, tâm tình tràn đầy mong chờ. Sau cả nửa ngày hắn mới mở hai mắt, tay phải nhấc lên, khum khum lại. Trong tích tắc, hắn cảm nhận được nhiệt độ bên trong động phủ cao lên khá nhiều, thậm chí tại tay hắn còn hơi xuất hiện hoa ti hỏa khiến hắn kích động vô cùng. Xuất thân từ một phàm nhân bình thường, biến hóa này vốn nằm ngoài tưởng tượng mà hắn có thể nghĩ ra. Tâm tình vừa động, những hoa ti hỏa kia liền lập tức biến mất.

Mạnh Hạo vội định khí ngưng thần, vận chuyển tu vi. Tới buổi trưa cùng ngày, hắn cố gắng thi triển thêm mười mấy lần mà hoa ti hỏa cũng không thể ngưng tụ lại, linh lực trong cơ thể cũng theo đó mà biến mất không còn chút nào.

“Hỏa Xà Thuật này thật khó để thi triển.” Mạnh Hạo nhíu mày, nhưng tính cách của hắn vốn kiên nghị, lúc này không những không nhụt chí mà tiếp tục tiến hành thổ nạp, sau đó thử lại.

Đêm khuya trôi qua, ánh dương buổi sớm lại tỏa sáng. Liên tiếp hai ngày nay Mạnh Hạo không ngừng thử đi thử lại, cũng liên tiếp thất bại không biết bao nhiêu lần khiến thần sắc hắn không khỏi mệt mỏi, linh khí trong cơ thể cứ tiêu tán rồi lại hồi phục, rồi lại tiêu tán. Chỉ có ánh mắt kiên định của hắn là không hề thay đổi.

“Ta không tin, không thể thực hiện Hỏa Xà Thuật này.”

Mạnh Hạo cắn răng, tay phải vỗ vào túi trữ vật lấy ra khỏa yêu đan kia. Hắn biết, nếu nuốt khỏa đan dược này vào là hết, mảnh gương huyền diệu kia không thể phát huy tác dụng vì hắn không còn linh thạch nữa.

“Không thể quản hết mọi thứ được, cùng lắm thì ta lại tới núi hoang săn giết yêu thú vậy.” Sau một hồi do dự, Mạnh Hạo quyết đem yêu đan này nuốt vào. Hắn nhắm mắt, linh khí trong cơ thể ầm ầm sôi trào tỏa ra toàn thân.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến sau giờ ngọ, Mạnh Hạo mới mở hai mắt. Tinh quang trong mắt lóe lên, tu vi của hắn vẫn dừng ở Ngưng Khí tầng thứ hai nhưng đã tịnh tiến không ít.

“Xem ra, nếu có thể hấp thu hai, ba khỏa yêu đan là ta có thể tiến vào Ngưng Khí tầng thứ ba rồi.” Mạnh Hạo hơi tiếc nuối, đồng thời cũng nhận ra, tu vi càng cao thì tốc độ tăng lên càng chậm. Hắn càng đặt nhiều hy vọng vào mảnh gương đồng kia.

Mạnh Hạo nhấc tay, hướng ra phía trước xuất ra một trảo. Hoa ti hỏa liền xuất hiện trong tay hắn. Từ đầu ngón tay hình thành một hỏa xà tản mát ra nhiệt độ cao bức người. Mạnh Hạo cũng cảm thấy được linh lực trong cơ thể bị hút mất gần ba thành.

Sắc mặt hắn tái nhợt nhưng hai mắt sáng ngời, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi, thân thể nhảy lên xông ra ngoài động phủ. Tay phải vung lên, hòa xà này bay tới một cây đại thụ.

Soạt một tiếng, cây đại thụ này bốc cháy nghi ngút, không bao lâu sau đã trở thành một đám tro tàn.

“Muốn gặp tên tiểu bàn tử kia để thi triển cho hắn lóa mắt chơi quá.” Mạnh Hạo cười rộ lên, cơ thể và trí óc vô cùng thoải mái.

Hơn nửa tháng trôi qua, thời gian này, Mạnh Hạo vừa đi núi hoang tìm yêu thú vừa tập trung tu luyện Hỏa Xà Thuật. Trình độ nắm bắt của hắn đã vượt quá những điều đọc được trong Ngưng Khí Quyển. Dần dần, việc thi triển Hỏa Xà Thuật càng thêm thuần thục, thời gian ngưng tụ linh khí cũng ít đi nhưng vẫn cần có một khoảng thời gian khoảng mấy hơi thở mới phát ra được. Đồng thời, hắn cũng để tâm nghiên cứu mảnh gương đồng kia nhưng không tìm được thêm tác dụng nào. Hắn có chút tiếc nuối nhưng cũng hiểu bản thân không thể hy vọng quá nhiều.

Sau hơn nửa tháng này, Mạnh Hạo không gặp thêm được một con yêu thú nào. Tu vi của hắn cũng tịnh tiến khá chậm. Cũng may, mỗi lần tu luyện Hỏa Xà Thuật xong, tu vi của hắn đều tan biến không còn chút nào, sau đó khi hồi phục thì lại tăng thêm một chút, cho nên chỉ lúc ở trong động phủ hắn mới dám thi triển mà thôi.

“Thời gian tới lúc phóng đan chỉ còn không tới mười ngày, xem ra phải đi vào sâu trong núi một phen.” Mạnh Hạo quyết định như vậy.

Sáng sớm hôm sau, hắn nhằm thẳng vùng núi hoang vu chạy tới. Cho tới đêm, hắn đã đi qua rất nhiều ngọn núi, cuối cùng dưới chân một ngọn núi màu đen (hắc sơn) hắn phát hiện một con yêu thú mang bộ dáng của một con gấu.

Trận chiến xảy ra, vì hắn có mảnh gương đồng mạnh mẽ, lại có thêm Hỏa Xà Thuật nên yêu thú này liên tục bị công kích, phát nổ, thân thể thấm đẫm máu tươi rồi chết. Lúc Mạnh Hạo lấy nội đan của nó xong, muốn bước vào ngọn núi này thì dựng tóc gáy. Phía trước hắn xuất hiện năm con yêu thú, có cả hổ, voi đang nhìn chằm chằm bản thân.

Hắn có mảnh gương đồng trong tay, đối phó với một yêu thú thì rất nhẹ nhàng nhưng nếu là năm con một lúc thì hắn thấy không chắc chắn lắm. Hắn bước lùi dần về phía sau, tay phải nắm chắc mảnh gương thần bí.

Đúng lúc đó, từ sâu trong dãy núi vang lên một tiếng gào thét, mang theo lãng khí tỏa ra bốn phía. Mạnh Hạo biến sắc, không chút do dự quay đầu chạy trốn. Cũng may, năm con yêu thú không truy kích hắn mà tiến vào ngọn núi biến mất không thấy dấu tích.

“Tiếng thét kia tạo cho ta cảm giác như tiếng quát của Thượng Quan Tu lúc trước. Khẳng định trong ngọn núi này có không ít yêu thú, còn có cả yêu thú cường đại nữa.” Mạnh Hạo vừa chạy vừa quay đầu nhìn ngọn hắc sơn, cảm thấy nguy hiểm uy hiếp phát ra từ ngọn núi này.

Mười ngày chờ đợi cuối cùng cũng trôi qua. Trải qua việc lần trước, Mạnh Hạo không dám quay lại ngọn hắc sơn đó nhưng cũng đã đi tìm không ít dãy núi khác, tiếc là không gặp được thêm yêu thú nào. Hắn ra vẻ tiếc nuối, càng thấy tiếc khỏa nội đan kia nên chưa nỡ nuốt vào.

Ngày phát đan dược đã tới, tiếng chuông vang lên lanh lảnh. Mạnh Hạo đi từ động phủ tới bản doanh của đệ tử ngoại tông. Một tháng trước, lúc hắn ly khai nơi này thì tu vi mới là Ngưng Khí tầng thứ nhất. Hôm nay hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ hai rồi, khoảng cách tới tầng thứ ba cũng không còn xa nữa nhưng hắn tin tưởng, có mảnh gương đồng trong tay, ngày sau tu vi của hắn nhất định sẽ còn tiến rất nhanh.

Mạnh Hạo vừa nghĩ vừa tiến tới đứng trên quảng trường, bốn phía có không ít đồng môn nhận ra thân phận của hắn. Lần phóng đan trước, hắn đã gây ra động tĩnh không nhỏ. Bản thân hắn lúc ấy cũng vô cùng lo lắng, nhưng hôm nay đã bình tĩnh hơn nhiều.

Lần phát đan này không do Thượng Quan Tu chủ trì mà do một người trung tuổi khác chủ trì. Đan được và linh thạch được để vào một túi trữ vật, cột sáng ở bốn phía quảng trường vừa tắt, hắn rất nhanh lùi về phía sau, hai mắt đảo nhìn bốn phía. Không ít đồng môn đang tiến hành tranh đoạt nhưng vẫn có không ít đồng môn vẫn còn đứng lại, chỉ sợ vẫn chưa quên được lần phát đan dược trước.

Tại nơi này, Mạnh Hạo được Hứa sư tỷ cho mượn động phủ, lấy được đan dược nhưng qua thời gian, sức chấn nhiếp từ vị sư tỷ này cũng giảm đi làm hắn có chút lo lắng, đám người này sẽ bất chấp mà ra tay với mình.

“Chỉ cần mảnh gương đồng không đột nhiên mất đi công hiệu, mấy tháng sau thôi giữa ta và các ngươi, không biết là ai sẽ cướp đoạt của ai đâu.” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang rồi quay người bỏ đi rất nhanh.

Ra tới ngoài khu vực ngoại tông, hắn rất nóng ruột muốn xem thử công hiệu của mảnh gương đồng nên nhằm hướng động phủ đi tới. Còn cách động phủ không xa, bỗng nhiên Mạnh Hạo dừng lại. Hai mắt ngạc nhiên đặt lên một thân ảnh đang từ trong rừng bước ra.

Người này mặc áo bào màu lục, thoạt nhìn khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, thần sắc ngạo nghễ, khuôn mặt có nét dữ tợn đang lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo. Tu vi của hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba rồi.

“Bái kiến Triệu sư huynh.” Mạnh Hạo biến sắc, lui về phía sau mấy bước mới chắp tay bái kiến vị sư huynh này. Trong hàng ngũ đệ tử ngoại tông, ai cũng biết vị sư huynh Triệu Vũ Cương này là người tâm ngoan thủ lạt, đám đệ tử cấp thấp trong vùng đã có mấy người chết trong tay hắn. Bình thường hắn vẫn hay nịnh nọt lấy lòng đám sư huynh có tu vi ngoài tầng thứ ba, nhưng đối với những người mới đạt tới Ngưng Khí tầng thứ nhất, thứ hai thì lại vô cùng bá đạo, một lời không hợp là ra tay ngay.

“Ngươi đã nhận ra ta, vậy cũng không cần Triệu mỗ phải nhiều lời. Mau đem đan dược và linh thạch ra đây.”

Triệu Vũ Cương lạnh lùng nói. Người bên ngoài có thể không dám ra tay với Mạnh Hạo nhưng tên Triệu Vũ Cương này nhập tông đã nhiều năm, hắn sớm đã tìm hiểu, biết được vị Hứa sư tỷ kia thường xuyên bế quan tu luyện, chắc chắn không để ý tới tên đệ tử cấp thấp này.

“Xin sư huynh đại xá cho, có thể cho tiểu sinh thêm chút thời gian được không.” Mạnh Hạo vừa nói vừa lùi lại. Tu vi của đối phương trên hắn một cấp, Mạnh Hạo cũng chưa từng cùng người khác giao thủ nên lúc này sắc mặt tái nhợt, tâm thần bất định, lo lắng vô cùng.

“Ngươi tự xưng là tiểu sinh sao? Chẳng lẽ trước khi lên núi ngươi là một tài tử văn nhân? Ha ha, tới đây, ngâm thơ cho sư huynh ngươi nghe, biết đâu sư huynh ngươi cao hứng, hôm nay sẽ chỉ đánh gãy một chân của ngươi.” Triệu Vũ Cương cười ha hả, sắc mặt giễu cợt nhìn Mạnh Hạo.

“Triệu sư huynh! Thánh hiền đã nói, như…” Mạnh Hạo tức giận chỉ biết để trong lòng, bộ dạng khẩn trương muốn dùng lý lẽ để thuyết phục đối phương.

“Câm miệng! Không chỉ muốn ngươi giao ra đan dược và linh thạch, mà ngay cả động phủ này từ nay về sau cũng là của ta, còn ngươi sẽ trở thành tạp dịch cho Triệu mỗ. Nếu từ chối, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.” Triệu Vũ Cương trừng mắt, sát ý dâng lên, từng bước từng bước tiến về phía Mạnh Hạo.

Tu vi của hắn đã tiến vào tầng ba, rất cần linh thạch để luyện hóa thành linh khí nên đã sớm để tâm tới Mạnh Hạo và cái động phủ này, nhưng lúc đầu hắn còn e ngại vị Hứa sư tỷ kia mà không dám làm càn, hắn định bụng lúc đầu sẽ để Mạnh Hạo làm tạp dịch cho hắn, đợi tới khi Hứa sư tỷ quên tên tiểu gia hỏa này rồi thì mới trực tiếp giết hắn.

“Động phủ này là của Hứa sư tỷ cho ta mượn, ta sao có thể tùy ý cho đi. Kính xin Triệu sư huynh đừng làm khó dễ ta nữa.” Mạnh Hạo biết mình không phải là đối thủ của hắn nhưng động phủ là chuyện lớn, linh thạch lại càng quan trọng với hắn. Lúc này giọng nói đã tràn đầy tức giận, mang vị Hứa sư tỷ kia ra với hy vọng có thể trấn áp được đối phương.

“Là ngươi tự tìm cái chết, để ta thành toàn cho ngươi.” Triệu Vũ Cương hừ lạnh, không nói thêm lời nào. Thân thể tiến nhanh về phía trước, tay phải nắm lại hướng về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hoảng hốt, càng lui về sau. Bộ dáng chật vật vô cùng. Triệu Vũ Cương nhìn thấy cảnh này càng thêm vui vẻ. Hắn thích nhất là nhìn thấy người khác trong bộ dáng như thế này. Nhưng trong khoảnh khắc hắn tiến lại gần Mạnh Hạo, vẻ mặt sợ hãi của Mạnh Hạo đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ tàn khốc, cương quyết. Tay phải từ phía sau nhanh chóng vung ra, một hỏa xà từ dầu ngón tay phóng về phía Triệu Vũ Cương.

Dù Mạnh Hạo không tin ngọn hỏa xà này có thể diệt sát đối phương, nhưng vẫn hy vọng nó có thể ngăn cản đối phương một lát để hắn chạy trốn. Hắn không cam lòng làm tạp dịch cho đối phương, càng không dễ dàng thúc thủ chịu trói. Vừa ra tay xong, hắn liền quay người hướng dãy núi xa chạy rất nhanh.

“Hỏa Xà Thuật.” Triệu Vũ Cương cũng biến sắc mặt, thân thể cấp tốc lui về sau, tay phải vỗ mạnh vào túi trữ vật. Một tiểu kiếm màu trắng hiện ra lao tới hỏa xà.

Uỳnh một tiếng, hỏa xà liền tiêu tán, tiểu kiếm cũng bị lực xung kích khiến cho xiêu vẹo, rơi trên vệ cỏ. Thân hình Triệu Vũ Cương chật vật lui về sau, nhìn theo hướng Mạnh Hạo bỏ chạy, ánh mắt đầy kinh ngạc.

“Hắn đã tiến vào Ngưng Khí tầng thứ hai rồi sao? Động phủ của Hứa sư tỷ kỳ diệu như thế, dù có phải giết tên này ta cũng nhất định phải đoạt được.” Triệu Vũ Cương nhanh chóng đuổi theo.

Thời gian Mạnh Hạo trốn đi không dài nhưng Mạnh Hạo vốn quen thuộc khu vực rừng núi này nên di chuyển rất nhanh, trong thời gian ngắn Triệu Vũ Cương cũng khó lòng theo kịp.

“Tiểu tạp chủng kia, chỗ này chỉ toàn núi hoang, nếu ngươi đã muốn chết, hôm nay Triệu mỗ sẽ thành toàn cho ngươi.” Triệu Vũ Cương lạnh lùng kêu lên, nhìn theo bóng Mạnh Hạo đang di chuyển rất nhanh ở phía trước. Hắn quyết định thi triển thuật pháp, gầm lên một tiếng, thân thể như bành trướng lớn hơn, toàn thân mọc ra lông mao rậm rạp màu ánh kim, nhìn qua không khác gì yêu thú.

Công pháp Yêu Hóa Thuật này là hắn ngẫu nhiên lấy được. Môn công pháp này người có tu vi Ngưng Khí tầng thứ hai là có thể tu luyện, nhưng khả năng yêu hóa không rõ ràng, thân thể cũng được cường đại hơn một chút mà thôi. Triệu Vũ Cương hắn cũng dựa vào công pháp này mà hoành hành trong đám đệ tử cấp thấp. Công pháp này có nhược điểm là thời gian thi triển bị giới hạn, chỉ dùng khi có thể xuất kỳ bất ý mà diệt sát đối phương là hiệu quả nhất.

Hôm nay, tu vi của hắn đạt tới tầng thứ ba Ngưng Khí, thuật biến hóa càng lợi hại hơn, thân thể hiện ra bộ lông kim sắc rậm rạp khiến hắn tràn đầy vui mừng và tự tin có thể chấn nhiếp đối phương.

“Ngươi có thể chết dưới thuật Yêu Hóa này của Triệu Mỗ cũng không oan chút nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK