Mạnh Hạo mở mắt, liếc thấy Tiểu bàn tử đang kích động kéo theo một thiếu niên chạy tới. Thiếu niên này gương mặt xanh xao, vóc dáng thấp bé, đứng cùng với Tiểu bàn tử mập mạp trông lại càng tương phản.
Mạnh Hạo nhận ra, người này là một trong những người bị bắt đưa vào Kháo Sơn Tông, sau đó được đưa đi làm tạp dịch cùng với Vương Hữu Tài. Lúc trước hắn khỏe mạnh, nhanh nhẹn là thế, giờ thần sắc ảm đạm, chật vật không chịu nổi, sâu trong mắt hiện lên ánh nhìn hung ác. Lúc ở trong Kháo Sơn Tông chắc đã khiến không ít đệ tử cấp thấp phải nhận trái đắng.
“Bái kiến Mạnh sư huynh.” Thiếu niên nhìn Mạnh Hạo, không giấu nổi vẻ xúc động nhưng rất nhanh kìm nén lại, hướng về Mạnh hạo cung kính ôm quyền thi lễ.
“Ngươi vào tông môn lâu chưa?” Mạnh Hạo nhìn thiếu niên trước mắt, nhớ tới chuyện lúc trước thì than nhẹ.
“Được hơn một tháng rồi.” Thiếu niên cúi đầu đáp.
“Vương Hữu Tài đâu rồi?”
“Hắn chết rồi.” Thiếu niên rơi vào trầm lặng, bi thương.
“Vương Hữu Tài chết rồi?” Tiểu bàn tử sửng sốt hỏi lại. Chỉ có Mạnh Hạo vẫn giữ vẻ trầm mặc.
“Lúc còn ở chỗ làm tạp dịch, chúng ta phụ trách việc đi gánh nước. Có lần Tài đại ca vì thấy ta nhỏ tuổi nên giúp ta gánh nước, đi trên sơn đạo bị cuồng phong thổi xuống vách núi. Ta đi tìm hai tháng liền mà không tìm được gì. Sau đó chỉ tìm thấy một ít xương cốt còn sót lại, chắc đã bị dã thú ăn thịt rồi.”
Tiểu bàn tử đứng cạnh nghe chuyện thì thở than liên hồi. Mạnh Hạo cũng không tránh khỏi trầm mặc. Năm đó, bốn người họ cùng nhau lên núi, chưa tới một năm sau đã có một người mất đi, tâm tình hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Nghĩ tới lão Vương Bá chỉ có một đứa con duy nhất này thì trong lòng càng thêm hậm hực.
“Tiểu Hổ ngươi, sau này hãy đi theo chúng ta đi. Có Mạnh Hạo ở đây, không ai dám khi dễ ngươi đâu.” Tiểu bàn tử vỗ vai thiếu niên, mặt thương cảm.
“Không cần, ta đang ở một mình vẫn rất tốt.” Thiếu niên hơi chần chừ trong chốc lát rồi quả quyết trả lời. Hắn ôm quyền, hướng Tiểu bàn tử và Mạnh Hạo từ biệt rồi đi khỏi Bình Đính Sơn.
“Hắn sao vậy?” Tiểu bàn tử ngơ ngác.
“Mỗi người đều có ít nhiều bí mật không muốn để người khác biết. Có lẽ hắn cũng gặp được cơ duyên nào đó không chừng, bằng không, chỉ với tu vi Ngưng Khí tầng thứ nhất sao dám tới nơi này.” Mạnh Hạo nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, ngẫm nghĩ rồi nói.
“Có thể có bí mật gì chứ? Chúng ta muốn tốt cho hắn mà thôi, hắn làm vậy có phải là đã coi thường chúng ta rồi không.” Tiểu bàn tử vốn thẳng thắn, lại không toan tính bao giờ. Thấy ý tốt của mình bị từ chối thì không khỏi tức giận mắng.
Mùa đông ở đại địa Nam Thiệm ngắn ngủi, đảo mắt đã qua mùa xuân, hoa nở đua sắc, cây cối tốt tươi. Một tháng tư nữa lại đến, Mạnh Hạo bước chân vào Kháo Sơn Tông đã được một năm.
Trên đỉnh Bình Đính Sơn, dạo gần đây có Tiểu bàn tử giúp sức, Mạnh Hạo tích lũy được khá nhiều linh thạch, đan dược và pháp bảo cũng không ít. Trong lúc hắn đi núi hoang săn giết yêu thú, có một lần đi gần tới ngọn Hắc Sơn nọ, nghe thấy tiếng gầm mãnh liệt lần trước thì không dám tới gần.
Nhờ có mảnh gương đồng, yêu đan hắn ăn vào không ít, tu vi đã tăng đến Ngưng Khí tầng thứ tư đỉnh phong, sau đó dù có ăn bao nhiêu cũng chỉ làm cho linh khí tinh thuần hơn chứ tu vi thì không tăng chút nào. Dường như hắn đã gặp phải bình cảnh, nhất thời không cách nào đột phá. Nếu không thành công tiến vào Ngưng Khí tầng thứ năm, hắn không cách nào thi triển Phong Hành Thuật. Tiểu bàn tử được Mạnh Hạo giúp sức cũng đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ hai, uy phong tăng lên nhiều so với trước.
Mỗi năm tới tháng tư, đệ tử nội môn có tu vi từ Ngưng Khí tầng thứ năm trở lên đều phải ra ngoài tông môn bắt thêm người về. Ngay cả Hứa sư tỷ hay Trần sư huynh cũng vậy. Mỗi người lúc về đều mang theo hai ba người, tiếc là tư chất không đủ, chỉ có thể làm tạp dịch.
Gió xuân thổi qua mau, tiết thu tháng mười lại tới. Thời gian này, Kháo Sơn Tông diễn ra hai sự kiện lớn. Sự kiện đầu tiên là việc qua đời của một vị trưởng lão. Trong tông môn, ngoài vị chưởng môn đã kết đan chỉ có hai đại trưởng lão đạt tới Trúc Cơ. Một trong hai người này thọ nguyên đã tận. Sau này qua tìm hiểu hắn mới biết, vị trưởng lão tận số này không phải là Âu Dương đại trưởng lão mà hắn đã từng biết qua.
Đạt tới Trúc Cơ thì thọ nguyên có thể tăng lên tới 150 năm. Nhìn qua thì rất dài nhưng thực tế, với các tu sĩ, tu vi cang lên cao thì tịnh tiến càng chậm, thời gian tu luyện thường kéo rất dài, nếu không thể tiến vào Kết Đan thì chỉ còn biết đợi ngày thọ nguyên khô hạn, khí huyết suy bại mà tử vong.
Đạt tới Kết Đan, thọ nguyên có thể nhiều tới 300 năm.
Sự kiện này diễn ra làm cho thực lực của Kháo Sơn Tông đã thấp lại càng thấp, vị thế ở Triệu quốc càng yếu, nguy cơ vì thế mà nhiều hơn. Hết lần này tới lần khác, tu sĩ ra vào Kháo Sơn Tông tấp nập hơn hẳn như đang tìm kiếm cái gì. Kháo Sơn Tông đã mở Thủ Sơn đại trận, phương viên mấy trăm dặm trong nội tông đều được đại trận này bao phủ vào bên trong. Trên bầu trời Kháo Sơn Tông, mây đen bao phủ, không khí càng thêm nặng nề.
Đệ tử ngoại tông dựa vào những hiện tượng khác thường này cũng suy đoán, rồi tin tức dần dần truyền ra, nghe nói sở dĩ tu chân giới Triệu quốc chú ý có liên quan tới việc biến mất của Kháo Sơn Lão Tổ bốn trăm năm trước. Còn cụ thể là gì, bọn họ không cách nào biết được.
Khoảng thời gian này, tu vi Mạnh Hạo vẫn dừng lại ở Ngưng Khí tầng thứ tư đỉnh phong, hắn đã dùng mọi cách mà vẫn không đột phá.
“Theo lời Hứa sư tỷ nói, đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư đỉnh phong, muốn đột phá lên tầng thứ năm sẽ gặp bình cảnh. Muốn vượt qua bình cảnh này, cần một ít đan dược chuyên dùng để đột phá bình cảnh, hoặc phải là nội đan của yêu thú cao giai.”
Mạnh Hạo thầm than. Hắn hiện giờ không thiếu linh thạch, chỉ có thiếu đan dược thích hợp để đột phá. Nếu có đan dược, hắn khẳng định trong vài ngày là có thể đột phá đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm. Đối với việc xảy ra gần đây của Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo cũng có chút lo lắng. Chỉ có Tiểu bàn tử là vẫn vô tư, vui sướng như thường. Mỗi ngày tới, dù Mạnh Hạo có đi hay không, hắn vẫn đi chào hàng trên đỉnh Bình Đính Sơn, chẳng hề kiêng kỵ.
Ba ngày nữa trôi qua, thoáng chốc đã tới ngày phát đan hàng tháng. Tiếng chuông vang lên quanh quẩn, Mạnh Hạo và Tiểu bàn tử sánh vai bước tới quảng trường. Trên đài cao có một lão giả mặc áo bào màu vàng, sau lưng là Hứa sư tỷ và vị Trần sư huynh mà mọi người đã quen thuộc.
Nhìn thấy quanh cảnh này, trong lòng Mạnh Hạo lại bừng lên lửa nóng.
“Thượng Quan sư thúc chỉ xuất hiện ba lần trong một năm rưỡi nay, mỗi lần chỉ có một viên đan dược được phân phát. Ta dừng lại tại Ngưng Khí tầng thứ ta đã gần một năm rồi, nếu có cao giai đan dược thì…”. Mạnh Hạo thầm nghĩ. Đám đệ tử ngoại tông đứng xung quanh cũng có suy tính riêng, tinh thần cả đám đều trở nên phấn chấn, nhưng vẫn có một số người đang thầm cầu xin đừng mang đan dược này cấp cho mình.
Từ sau lần Mạnh Hạo được cấp cho đan dược, tông môn đã đề ra quy định không cho phép người nhận được đan dược cấp lại cho đệ tử nội môn nữa.
“Đây là…, đây là Hạn Linh Đan!”
“Đây rõ là Hạn Linh Đan, năm trước có phát một lần, năm nay tới giờ mới có một viên, đủ thấy được độ trân quý của nó.”
“Ta có được đan dược này, tu vi nhất định có đột phá.”
Tay phải lão giả nâng lên, lộ ra trong lòng bàn tay một viên đan dược màu tím lấp lánh, lập tức kéo theo vô số tiếng bàn tán xôn xao của đám đệ tử ngoại tông.
Ngay lúc Hạn Linh Đan xuất hiện, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quang mang sáng rực. Hắn chưa từng có mong muốn lấy được đan dược như lần này. Có viên đan dược này, việc tiến vào Ngưng Khí tầng thứ năm hoàn toàn có hy vọng.
Hắn gia nhập tông môn đã được vài năm, hiện giờ cũng có chút danh tiếng trong hàng ngũ đệ tử ngoại tông. Hai vị Hứa sư tỷ và Trần sư huynh là những đệ tử mạnh nhất, hiện giờ đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy, nghe nói rất nhanh sẽ đột phá.
Đứng sau hai người này chính là Vương Đằng Phi. Hắn bị kẹt tại Ngưng Khí tầng thứ sáu đỉnh phong đã lâu, Hạn Linh Đan này không có nhiều tác dụng lắm. Ngoài hắn ra, đạt tới tầng tầng thứ sáu còn có một người, là đệ nhị cường giả của ngoại tông. Người này Mạnh Hạo đã gặp hai lần, mang lại cho hắn cảm giác cuồng ngạo, không coi ai ra gì. Hôm nay hắn cũng có mặt ở đây nhưng thờ ơ không thèm để ý.
Đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm, trong đám đệ tử ngoại tông chỉ có bốn người. Bốn người này đều làm bá chủ một phương, bình thường rất ít khi ra mặt, chủ yếu là bế quan tu luyện hoặc ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư như Mạnh Hạo cũng không nhiều, tính cả hắn mới có bảy người. Nhưng đệ tử dưới tầng bốn đều bị coi là đệ tử cấp thấp, gần như không có địa vị gì.
“Được rồi, các ngươi yên lặng đi.” Âm thanh của lão Thượng Quan vang vọng, ẩn chứa uy áp kỳ dị. Cũng ánh mắt ấy, nhưng Mạnh Hạo không cảm thấy áp lực mạnh liệt như trước nữa. Hiện giờ, hai mắt hắn sáng ngời, lộ ra ý nghĩ quyết đoán.
“Hai năm qua, lão phu chủ trì việc phát đan, gần đây rất có thích thú với những đệ tử mới nhập môn. Bởi vì sự thịnh vượng về sau của Kháo Sơn Tông có liên quan rất nhiều tới những người này.” Thượng Quan lão giả mỉm cười nói, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt, dang muốn ném đan dược trong tay tới vị trí lão chọn thì nhìn thấy Tiểu bàn tử đứng bên cạnh Mạnh Hạo đang cầm phi kiếm, chẳng tỏ vẻ gì quan tâm đang nghiến răng ken két.
Tiểu bàn tử béo tròn như viên thịt, người mới tiếp xúc đều có ấn tượng khó quên. Thượng quan lão giả nhìn thấy cũng hơi sững người, tâm trạng trở nên vui vẻ bước tới.
“Mà thôi, đan dược này cho ngươi vậy.”
Nói xong, lão giả vung tay lên, viên đan dược màu tìm bay thẳng tới vị trí của Tiểu bàn tử khiến hắn hoảng sợ giật mình, sắc mặt đại biến, suýt nữa thì hét ầm lên, bộ dạng như sắp khóc.
“Chuyện quái gì vậy? Sao lại cho ta thế này?”