Nhát chém đi qua khiến thiên địa nổ vang. Trong lòng bàn tay vạn dặm do Thiên Cơ thượng nhân biến ảo ra lóe lên tia hồng mang, khiến cho ở giữa ngón giữa và ngón áp út của bàn tay này, bỗng nhiên bị xé rách!
Một khe hở cực lớn xuyên qua bàn tay này, kéo dài đến tận cổ tay!
Một chém, đoạn chưởng!
“Ngươi!!” Ở trên bầu trời, Thiên Cơ thượng nhân biến sắc. Lão ngẩng mạnh đầu, trong mắt lộ ra tinh mang trước nay chưa từng có.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Bàn tay lớn vạn dặm kia vốn che đậy hai mắt của Mạnh Hạo, vốn bao phủ hoàn toàn thế giới của hắn, trong khoảnh khắc này đã bị xé ra một khe hở để cho hắn có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh bên ngoài.
Dường như lúc này bàn tay che trời kia đã bị xé toạc ra, khiến nó ầm ầm rơi xuống, rơi ở hai bên Mạnh Hạo.
Đất đai rung chuyển, mặt đất sụt xuống, vô số dãy núi đồng loạt vỡ nát, vô số muông thú ở bên trong những dãy núi này, trong nháy mắt đã trở thành tro bụi.
Nam tử Trúc Cơ của Phong Hàn Tông cho dù đã không tiếc trả giá tất cả để chạy trốn, nhưng cũng không thể bay ra khỏi dãy núi này trong quãng thời gian ít ỏi này, trực tiếp bị bàn tay kia chôn vùi cùng với đại địa.
Chỉ có ba lão tổ Giả Anh kia, tu vi bọn hắn không tầm thường, mà chủ yếu là Thiên Cơ thượng nhân không nhằm vào ba người bọn họ. Nhưng cho dù như thế, bọn hắn cũng phải bỏ ra một cái giá cực lớn, liên tục phun ra bảy, tám ngụm máu tươi, mới miễn cưỡng chạy trốn được ra ngoài. Sắc mặt cả đám đều đã tái nhợt, ngơ ngác nhìn mặt đất sau lưng rung chuyển, nhìn bầu trời dường như trở thành biển cả đang dậy sóng. Cho đến khi bàn tay khổng lồ kia biến mất.
Toàn bộ phụ cận Kháo Sơn Tông, ban đầu vốn là một vùng núi non không có điểm cuối, hôm nay đã trở thành một cái hố sâu khổng lồ có hình dạng một cái chưởng ấn.
Chỉ có điều, chưởng ấn này cũng không nguyên vẹn, mà có một vết rách ở chính giữa, trở thành con đường trồi lên duy nhất của cả khu vực, giống như một Long mạch duy nhất của cả vùng núi!
Mà Mạnh Hạo đang đứng ở trên đó, chỗ này rộng khoảng một trăm trượng, không tính là thẳng tắp. Hai bên xung quanh, là một cái hố sâu khổng lồ!
Ban đầu, dãy núi này cũng không có con đường nào như thế. Nhưng hôm nay, bốn phía xung quanh lõm xuống, khiến cho chỗ này... trở thành con đường duy nhất.
Thần sắc Mạnh Hạo có chút mờ mịt, hắn ngẩng mạnh đầu nhìn về phía bầu trời. Dù không biết là ai cứu mình, nhưng lúc này Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào mà lập tức rút lui. Hắn đạp lên phi kiếm, rất nhanh hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến mép rìa của chưởng ấn.
“Không nghĩ tới đường đường là Nam Vực Yêu Chủ, mà cũng tới nước Triệu nho nhỏ này. Nhưng bản tôn của ngươi đã bị trấn áp không thể nào đến, chỉ là một cỗ phân thân, còn không ngăn được lão phu diệt sát Kháo Sơn lão tổ!” Thiên Cơ thượng nhân sa sầm mặt, lão hất tay áo, tiếng nói cuồn cuộn như sấm vang khắp bầu trời.
Trên bầu trời không có bất cứ tiếng động nào truyền ra. Giống như nhát chém vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện.
“Kháo Sơn lão tổ, ngươi lăn ra đây cho lão phu!”
“Lăn ra đây!”
“Lăn ra đây!!”
Thiên Cơ thượng nhân nâng tay phải lên vỗ lên Thiên Cơ chung ở bên cạnh. Tiếng chuông kinh thiên động địa nháy mắt vang lên, vọng qua vọng lại rồi vờn quanh thanh âm của Thiên Cơ thượng nhân, lại càng thêm vang vọng.
Đột nhiên, mặt đất chấn động, vô số núi non ở trong nước Triệu sụp đổ. Một âm thanh tang thương không biết từ nơi nào truyền tới, quanh quẩn toàn bộ Triệu quốc, truyền tới nơi đây.
“Ngươi... thật sự muốn lão phu đi ra?” Âm thanh này vang lên khiến cho hai mắt Mạnh Hạo co rút lại. Đây chính là âm thanh của Kháo Sơn lão tổ. Trong âm thanh này vẫn có cảm giác không đáng tin, nhưng lại có thêm mấy phần trầm trọng và tang thương.
“Ngươi cuối cùng cũng chịu nói, Kháo Sơn lão tổ, đừng có trốn trốn tránh tránh, ngàn năm trước ta và ngươi đã gián tiếp có ân oán. Dù hôm nay ngươi đã Trảm Linh, nhưng cũng không nên đoạt phân thân Nguyên Anh của lão phu. Ngươi đã dám làm như thế. Trận chiến hôm nay, có ta thì không có ngươi.” Hai mắt Thiên Cơ thượng nhân lộ ra ánh sáng kỳ dị, lão nâng tay phải, chỉ vào Thiên Cơ chung ở bên cạnh. Tiếng chuông nháy mắt vang lên, hào quang vạn trượng khuếch tán ra bốn phía. Kháo Sơn lão tổ bị hào quang này bao phủ, khí thế thoạt nhìn rất kinh người.
Trận chiến này, lão tự nghĩ sẽ thắng, bản lĩnh của Kháo Sơn lão tổ hư thật ra sao lão đã dò xét triệt để. Dùng lực lượng Trảm Linh đệ nhị trảm, nhất định sẽ đem đối phương diệt sát!
Trận chiến này, lão cực kỳ tự tin, bằng không thì với tính cách cẩn thận của lão cũng sẽ không để bản tôn tự mình đến đây. Cho dù lúc trước trên bầu trời có một vị Yêu Chủ đã hiển lộ thần thông, nhưng lão cũng không có chút nào sợ hãi.
Trận chiến này, lão cảm thấy không có chút khả năng thất bại nào. Bởi vì hôm nay lão đã mang theo Thiên Cơ chung từ Thượng Cơ quốc. Cái chuông này đã hấp thu vô số hương hỏa ở Thượng Cơ quốc, sớm đã sinh ra khí linh. Đó là chí bảo của bản thân lão. Có cái chuông này ở đây, coi như có gặp Trảm Linh đệ tam trảm, lão cũng có tự tin chiến một trận. Lại không cần phải nói trên Thiên Cơ chung này còn có một đạo thần thức thủ hộ của Lê Tiên.
Mặt đất hoàn toàn yên tĩnh. Sau đó một lúc lâu, thanh âm của Kháo Sơn lão tổ, mang theo trầm trọng cùng tang thương lại theo bốn phương tám hướng chậm rãi truyền ra.
“Năm đó... Ta tung hoành Thiên Hà Hải...” Âm thanh của Kháo Sơn lão tổ mang theo một loại âm luật kỳ dị, truyền ra quanh quẩn, mang theo cảm giác năm tháng. Khi âm thanh này vang vọng thì toàn bộ đại địa Triệu quốc cũng đã bắt đầu chậm rãi rung chuyển.
Loại rung chuyển này bao trùm toàn bộ lãnh thổ Triệu quốc, bao trùm tất cả thành trì, cho dù là phàm nhân cũng có thể cảm nhận được. Còn Mạnh Hạo thì vẫn cúi đầu, tốc độ lại nhanh hơn.
“Không biết bao nhiêu năm rồi, ta ngủ say rồi thức tỉnh không biết bao nhiêu lần. Cho đến một ngày, ta gặp được một lão vương bát đản đáng chết mười vạn, trăm vạn lần!” Âm thanh của Kháo Sơn lão tổ một lần nữa truyền ra, lần này cảm xúc có chút thay đổi, nhất là mấy chữ cuối cùng càng giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Khi lời nói này truyền ra, mặt đất Triệu quốc càng chấn động mạnh liệt. Vô số núi non run rẩy, vô số kiến trúc lung lay. Trong sơn môn của tam đại tông môn, loại rung chuyển này khiến số tu sĩ còn ở lại đều nhao nhao hoảng sợ.
Còn có Thiên Hà Phường ở biên giới Triệu quốc cũng là như vậy.
Mạnh Hạo cũng chấn động tâm thần. Hắn chấn động là nghe thấy Kháo Sơn lão tổ nói đến “lão già khốn kiếp” kia.
Tên vương bát đản này đánh không lại ta lại gọi thêm một đám vương bát đản đến, cùng ta đại chiến nhiều năm. Đến cuối cùng lại lừa bịp ta, hứa hẹn sẽ cho ta rất nhiều chỗ tốt, khiến ta rời khỏi Thiên Hà Hải để đi đến Nam Vực... Sự phẫn nộ trong lời nói của Kháo Sơn lão tổ càng thêm mãnh liệt. Lúc này âm thanh của lão truyền ra càng khiến mặt đất Triệu quốc chấn động mãnh liệt, thậm chí ở biên giới phía bắc Triệu quốc, lúc này vang lên một tiếng nổ rung trời. Một vết nứt cực lớn, rộng cỡ vài vạn dặm, xuất hiện trên mặt đất rồi bắt đầu lan ra rất dài!
Nếu có thể đứng ở chân trời mà cúi đầu nhìn xuống, thì nhất định có thể thấy khe nứt này không phải là đường thẳng, mà là hình vòng cung.
“Ở Nam Vực, đám lão già khốn kiếp này lại lừa gạt ta, cho ta nuốt rất nhiều thứ tạp nham, cuối cùng lại còn đem ta phong ấn!! Bọn hắn hứa, sau vài năm sẽ cho ta một hồi tạo hóa. Nhưng từ đó về sau, đám vương bát đản này, người chết thì đã chết, kẻ mất tích thì mất tích. Cuối cùng còn sót lại một tên, lại thừa lúc ta ngủ say mà lén lút rời khỏi Nam Vực. Cái tên khốn kiếp kia trước khi rời đi, lại còn ném cho ta một cái Phong Yêu Cổ Ngọc, nói để cho ta tìm hậu nhân cho bọn hắn. Nhưng thực tế là đám khốn kiếp này sợ thiên kiếp, muốn mượn nhờ ta để chống cự.” Kháo Sơn lão tổ nghiến răng nghiến lợi. Âm thanh vang vọng khắp thiên địa, lúc này phía tây Triệu quốc, một khe nứt cực lớn ầm ầm vỡ ra, nối liền với vết nứt ở phía bắc tạo thành một nửa vòng tròn.
Từng cảnh tượng trước mắt làm Thiên Cơ thượng nhân vô cùng rung động. Trong lòng lão, một tia bất an không thể giải thích đang mơ hồ hiện ra.
Mạnh Hạo đứng ở nơi đó trợn mắt há mồm. Sau đó hắn lại nghĩ đến Phong Yêu Cổ Ngọc mà mình vừa mới đạt được.
“Đám hỗn đản này không tuân thủ hứa hẹn, rõ ràng lừa ta một vố... Ta dưới sự tức giận, cho dù ngủ say cũng bức ra một đạo thần niệm. Nhưng cỗ thần niệm này quá yếu, lại bị pháp tắc thiên địa ngăn cản nên chỉ có thể hóa thân làm phàm nhân bắt đầu tu luyện lại từ đầu. Bọn hắn đã lừa ta thì lão tổ ta đọan truyền thừa của bọn hắn. Ta đem Phong Yêu Tông đổi tên thành Kháo Sơn Tông, từ đó về sau đạo thần niệm kia tự xưng là Kháo Sơn lão tổ.” Âm thanh của Kháo Sơn lão tổ truyền ra. Mạnh Hạo trợn to hai mắt, thân hình cũng chợt dừng lại. Hắn quay đầu ngơ ngác nhìn xuống mặt đất Triệu quốc ở phía sau, trong óc ong ong, quanh quẩn toàn là những lời nói của Kháo Sơn lão tổ.
Thiên Cơ thượng nhân nghe đến đó thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, lộ ra vẻ giật mình, thân hình bất giác lùi lại về phía sau vài bước. Lúc này, mặt đất Triệu quốc lại nổ vang. Một khe nứt cực lớn ở biên giới phía nam vỡ ra. Cùng lúc đó, ở phía trước Mạnh Hạo bỗng vang lên một tiếng nổ ngập trời, đạo khe nứt hình vòng cung thứ tư xuất hiện. Bốn khe nứt giờ này nối liền vào với nhau, tạo thành một vòng tròn cực lớn bao phủ toàn bộ Triệu quốc.
Bên trong cái vòng tròn này là toàn bộ nước Triệu. Mặt đất mênh mông trong giây lát... bỗng ko thể tưởng tượng mà rung chuyển rồi từ từ bay lên, để lộ ra vô số bùn đất, dấy lên từng trận cuồng phong khiến lượng lớn bùn đất bong ra.
Mặt đất run rẩy từ từ bay lên, phong vân biến sắc. Sắc mặt Thiên Cơ thượng nhân lúc này đã tái nhợt, hai mắt lộ ra vẻ cực kỳ rung động.
Mặt đất không ngừng bay lên, đảo mắt đã đến ngàn trượng, năm ngàn trượng, vạn trượng... Cho đến khi đạt đến độ cao khó có thể tưởng tượng.
Một khối lục địa to lớn giờ này lại bị mạnh mẽ nhấc lên. Mà Mạnh Hạo đang đứng ở trên vùng đất này, hắn cảm thấy được chính mình đã đến rất gần trời xanh.
Trên vùng đất này, có thành trì của phàm nhân, có tam đại tông môn, có Thiên Hà phường, còn có vô số sinh linh!
Cho đến khi toàn bộ Triệu quốc hoàn toàn bị nhấc lên khỏi mặt đất, nhấc lên khỏi Nam Vực. Phía dưới lộ ra một cái hố sâu cực kỳ khổng lồ tới mức khó có thể hình dung!
Cái hố sâu này to bằng cả Triệu quốc!
Mà ở trên hố sâu, ngay dưới mặt đất Triệu quốc, có một con ác quy khổng lồ có thể so sánh với toàn bộ nước Triệu, toàn thân lộ ra vô số gai sắc giống như là Huyền Vũ!!
Trên mai rùa có đất đai dày đặc, giống như bao phủ hoàn toàn cái mai rùa này. Mà vùng đất kia... Chính là Triệu quốc!
Nó có cái đầu khổng lồ, trong chớp mắt duỗi ra từ trong mai rùa. Cái đầu kia có thể so sánh với một thành trì của nước Triệu, da màu xanh đen, hai mắt to lớn, trên đó tràn ngập nếp nhăn, lại còn có không ít bùn đất. Giờ này khi cái đầu này nhấc lên, nhìn Thiên Cơ thượng nhân nhỏ bé như một con kiến trong mắt nó, kẻ mà lúc này sắc mặt đã trắng bệch, toàn thân run rẩy, lộ ra thần sắc không thể nào tin đến nỗi hô hấp cũng đã ngừng lại, đang vô cùng sợ hãi.
“Ngươi, gọi ta ra là muốn chiến với ta một trận sao?”