Tiếng sấm nổ vang, dù sao Vụ thủ kia cũng do hai ngưng khí tầng tám liên thủ thi triển, lấy lực lượng một mình Mạnh Hạo thì không thể chống đỡ nổi. Vì thế, hắn mới phải lấy ra hai thanh kiếm gỗ, một trong những pháp bảo thần bí nhất của hắn.
*Vụ thủ: bàn tay bằng sương mù.
Kiếm gỗ này là vật năm đó Vương Đằng Phi cực kỳ khao khát. Sau khi bay ra liền xuyên qua Vụ thủ kia, trong nháy mắt lao thẳng đến hai người Khúc Thủy Tông.
Kiếm khí không sắc bén nhưng trong chớp mắt lại khiến linh khí bốn phía lập tức tán loạn, như muốn cuộn trào lên. Thấy vậy, hai người đều biến sắc, không chậm trễ xoay người né tránh. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng nhưng không truy kích mà nhân lúc hai người kia tránh né, đạp lên bảo phiến lập tức rời đi.
Hắn thu hồi hai thanh kiếm gỗ, tăng thêm tốc độ.
Sau lưng hắn, hai mắt Lưu sư huynh nheo lại, càng lộ ra vẻ tham lam.
“Tên họ Mạnh này lại có nhiều pháp bảo như thế, kiếm gỗ này đã cực kỳ huyền diệu, thế thì cái thanh ngân thương kia còn có uy lực như thế nào! Nhưng sao đến bây giờ hắn vẫn không lấy ra ngân thương kia?” Hai mắt Lưu sư huynh lóe lên, tiếp tục đuổi theo. Nhưng gã cũng giống như Mạnh Hạo, không thể phi hành lâu, chỉ có thể mượn địa hình mà trượt đi.
Sắc mặt ba người Khúc Thủy Tông cực kỳ khó coi, nhất là hai người Chu, Từ. Bọn hắn hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo. Tôn Hoa cắn răng theo sau. Giữa không trung, hai người Chu, Từ hóa thành cầu vồng cách Lưu sư huynh một đoạn, cùng hướng về phía Mạnh Hạo mà truy kích.
Sắc mặt Mạnh Hạo có chút khó coi, đám người Phong Hàn Tông còn chưa buông tha, bọn Tôn Hoa lại xuất hiện hợp lại với nhau truy kích mình.
“Linh thạch không đủ, nếu đầy đủ linh thạch, ta có thể phục chế Thiên Linh Đan nhiều hơn, cũng có thể đột phá ngưng khí tầng chín… Nếu tu vi của ta là ngưng khí tầng chín, những người này chắc chắn không dám đuổi theo.” Mạnh Hạo trầm ngâm.
“Lẽ nào phải mang một ít pháp bảo đi bán hay sao…” Mạnh Hạo nghĩ tới sự huyền diệu của gương đồng, có ý định phục chế pháp bảo mang bán. Nhưng nước Triệu quá nhỏ, hơn nữa cũng không có nhiều tông môn, một khi bán đi pháp bảo mà sau này mình lại lấy ra vật giống như thế, khó tránh khỏi người khác nghi ngờ.
Hai mắt Mạnh Hạo đầy vẻ suy tư, một lúc sau lại lộ ra vẻ quyết đoán. Thân hình hắn rơi xuống mặt đất, không lâu sau lại nuốt mấy hạt Địa Linh Đan để duy trì linh lực luôn dồi dào rồi lại đứng trên bảo phiến tiếp tục trượt đi. Mặc dù bốn phía xung quanh có không ít núi hoang, nhưng yêu thú lại không nhiều lắm. Dù có cũng rất yếu ớt, khiến hắn không thể dùng phương pháp này để ngăn cản truy kích như mấy lần trước.
Khi hắn còn đang suy nghĩ cách thoát thân, thì hai người Chu, Từ cùng bấm niệm pháp quyết. Lập tức từng đợt âm thanh ô ô một lần nữa từ trong ống sáo truyền ra. Âm thanh này giống như tiếng quỷ khóc quanh quẩn bốn phía xung quanh. Hai người Chu, Từ đồng thời bấm niệm pháp quyết chỉ về phía trước, quát lên một tiếng.
“Lôi Thiên Linh!”
Lời nói vừa dứt, lập tức khoảng không bốn phía Mạnh Hạo gió nổi mây phun, còn có mây đen quay cuồng xuất hiện, một đạo ánh sáng chói mắt giống như tia chớp từ trong mây đen lập tức giáng xuống, lao thẳng đến Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo biến sắc, lần đầu tiên hắn thấy loại pháp thuật đem lôi đình giáng xuống. Hắn không dám chậm trễ đạp mạnh vào bảo phiến, ngay tức khắc có mười mảnh lông vũ bay ra, xếp chồng chất trên đầu Mạnh Hạo, cứng rắn chống lại lôi đình giáng xuống.
Những tiếng ầm ầm vang lên, mười mảnh lông vũ bay ngược trở về. Tia chớp kia dù sao cũng là do hai tu sĩ ngưng khí tầng tám liên thủ thi triển, cho dù không có được uy lực của thiên địa, dù rất yếu ớt, nhưng vẫn không phải thứ mà Mạnh Hạo có thể chống cự.
Mạnh Hạo quay đầu lại, sắc mặt có chút tái nhợt, mắt lóe lên sát khí. Một chiêu vừa rồi tuy rằng hắn không khiến hắn phải thổ huyết nhưng lại làm linh khí trong cơ thể hắn bất ổn.
“Hay cho một chiêu Thiên Lôi Linh. Một trong tam đại thuật pháp của Khúc Thủy Tông thật không tầm thường. Tiếc rằng tu vi của các ngươi không đủ, cho dù liên thủ cũng chỉ được như thế. Nếu không, trúng một chiêu này hắn không chết cũng trọng thương.” Lưu sư huynh hờ hững nói. Gã vừa rồi cũng không ra tay, lúc trước gã đã đánh với Mạnh Hạo một trận, biết người này có nhiều pháp bảo kỳ quái nên giờ đây quyết định dùng tu vi thâm hậu khiến đối phương kiệt sức rồi mới ra tay.
Về phần có người ngoài ra tay, gã càng vui mừng vì có người giúp mình làm tiêu hao đi linh lực của Mạnh Hạo.
“Thuật pháp của chúng ta còn chưa thi triển xong, Lưu Đạo Vân ngươi đừng nói nhảm.” Nam tử họ Từ cười lạnh, liếc nhìn đồng bọn một cái rồi cùng đem đan dược nuốt vào. Một lần nữa cùng nhau bấm niệm pháp quyết, đồng thời chỉ tay.
Lập tức, mây đen lại quay cuồng trên đầu Mạnh Hạo, lần thứ hai giáng xuống lôi đình. Tiếng nổ ầm ầm vang lên bốn phía, Mạnh Hạo lại dùng lông vũ chống lại. Nhưng lần này lôi đình lại vang lên tiếng nổ không ngừng. Trong nháy mắt đã có ba đợt lôi đình phủ xuống khiến khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, trong mắt đã tràn ngập sát khí. Khi tia chớp lần thứ ba bắt đầu ngưng tụ, tay phải hắn hất lên, họa trục lập tức bay ra. Linh khí trong cơ thể dũng mãnh truyền vào họa trục, lập tức hai đầu Vụ thú gào thét lao ra, bay thẳng về phía hai người Chu, Từ.
*họa trục: bức tranh cuộn vào một thanh gỗ.
Sắc mặt hai người Chu, Từ cũng đã trắng bệch, bọn hắn thi triển xong thuật pháp thì lập tức nuốt đan dược. Thuật pháp này một người không thể nào thi triển, dù liên thủ nhưng bản thân cũng không chịu được quá lâu. Giờ phút này bọn hắn đang chuẩn bị tạo ra đợt lôi đình thứ tư thì thấy hai đầu Vụ thú của Mạnh Hạo lao tới.
Hai Vụ thú nhìn như hai con Sói nhưng trên đầu có sừng gấp khúc, dưới chân có gợn sóng màu đen quanh quẩn, gào rú bay thẳng về phía hai người.
Đúng lúc này, hai mắt Lưu Đạo Vân lóe sáng. Gã không chậm trễ nâng tay phải lên. Dường như cùng với lúc Mạnh Hạo thi triển họa trục và đạo lôi đình thứ tư chuẩn bị giáng xuống, gã cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, tay bấm niệm pháp quyết, trên mặt xuất hiện hồng mang, chỉ tay về phía Mạnh Hạo ở xa xa.
“Ngưng khí, Phong Hàn Chỉ! “
Lưu Đạo Vân ra tay cực kỳ bất ngờ, máu tươi trước người gã lập tức biến thành màu xanh. Trong nháy mắt có lượng lớn hàn khí dũng mãnh tràn ra tạo thành hình dáng một ngón tay màu băng tinh, tốc độ cực nhanh, giống như một tia chớp, nháy mắt đã tới gần Mạnh Hạo không đến ba trượng!
Một chỉ này cực kỳ khó đoán. Cùng lúc này, hai đầu Vụ thú đã lao vào hai người Chu, Từ. Đồng thời đạo lôi đình thứ tư cũng giáng xuống.
Giờ phút này, trong lòng Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt. Khóe miệng Lưu Đạo Vân cười âm trầm, thân hình bước về phía trước một bước. Tay phải gã vung lên, lập tức Tinh Kiếm dưới chân lóe lên, nháy mắt lao thẳng tới Mạnh Hạo.
“Bây giờ xem ngươi chạy đâu cho thoát, trốn không được, ngươi nhất định phải lấy ra ngân thương, hiển lộ uy phong của chí bảo. Lưu mỗ rất mong chờ giây phút ấy!” Hai mắt Lưu Đạo Vân lóe lên, không đi tới gần mà chỉ chăm chú nhìn lại.
Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, thời gian quá gấp, hắn không kịp lấy ra pháp bảo khác, đành quyết đoán buông họa trục để nó trôi nổi bên cạnh. Thời khắc quan trọng này, hắn cũng không nghĩ được quá nhiều, chân phải đạp vào bảo phiến, lập tức cây quạt này phân tán, hóa thành mười sáu mảnh lông vũ. Mười mảnh thì lao tới Tinh Kiếm mà sáu mảnh còn lại thì bay lên chống cự lôi đình.
Còn về phần Phong Hàn Chỉ, Mạnh Hạo một lời cũng không nói. Lúc thân thể đang rơi xuống đất, tay phải hắn nhấn về phía trước một cái, một con hỏa mãng từ trong lòng bàn tay hắn lao ra, bay thẳng về phía Phong Hàn Chỉ. Cùng lúc đó, tay trái Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết vung về phía trước một lần nữa, lập tức phong nhận xuất hiện, gió thổi lửa làm cho hỏa mãng càng thêm to lớn, lao thẳng đến Phong Hàn Chỉ.
Nói thì chậm nhưng thực tế mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt. Âm thanh ầm ầm mãnh liệt truyền ra. Ở trên bầu trời, đạo lôi đình phá tan sáu mảnh lông vũ, tuy rằng đã yếu đi hơn phân nửa nhưng khi rơi lên người Mạnh Hạo vẫn khiến khóe miệng hắn tràn ra máu tươi.
Cùng lúc đó Tinh Kiếm kia lóe sáng, mặc dù bị mười mảnh lông vũ ngăn cản nhưng kiếm quang bỗng nhiên bùng phát đánh nát toàn bộ lông vũ. Vài ánh kiếm còn sót lại xuyên qua thân hình Mạnh Hạo khiến thân hình hắn run lên, miệng lại phun ra máu tươi.
Ngay sau đó, Phong Hàn Chỉ cũng đã lao tới. Đây là tuyệt học của Phong Hàn Tông, đã được cải biến để cho tu sĩ ngưng khí kỳ có thể sử dụng, nhưng thấp nhất cũng phải là ngưng khí tầng chín.
Lúc này vang lên vô số tiếng nổ, chênh lệch về tu vi vào thời điểm này thể hiện càng rõ ràng. Uy lực hỏa mãng của Mạnh Hạo dưới sự phối hợp của phong nhận đã tăng lên rất nhiều nhưng chỉ có thể ngăn cản hơn phân nửa Phong Hàn Chỉ đã bị tiêu tán. Nửa non Phong Hàn Chỉ lao ra, đâm thẳng vào ngực Mạnh Hạo khiến hắn phun ra máu tươi, thân hình bay ngược về phía sau. Máu tươi kia phun ra cũng lập tức hóa thành từng hạt băng màu xanh.
Từng đợt hàn khí tràn vào thân thể Mạnh Hạo khiến toàn thân hắn có cảm giác như đang ở bên trong hầm băng. Nhưng hắn ý thức được lúc này là thời điểm quan trọng, bàn tay phải xoay lại với tốc độ cực nhanh. Đoạt Hồn Đinh xuất quỷ nhập thần cùng với hai cây cờ lập tức xuất hiện.
Mạnh Hạo mặc dù trọng thương nhưng không mất đi lực phản kích, vẫn có thể cắn răng chạy trốn. Nhưng vào lúc này, cho dù là Mạnh Hạo đang rơi xuống mặt đất, hay Lưu Đạo Vân, hoặc hai người Chu, Từ giờ có chút thảm hại cũng đang cố lao tới, không ai có thể ngờ rằng trận chiến này còn có phía thứ ba, có kẻ thứ ba!
Một mũi tên nhọn, mang theo âm thanh xi..xiii.. kinh người từ đằng xa như muốn xe mở trời xanh, lập tức lao thẳng đến thân thể Mạnh Hạo đang rơi xuống, nhằm thẳng vào trái tim Mạnh Hạo. Sát khí mãnh liệt, rõ ràng là muốn xuyên qua tim hắn.
Mũi tên này tới quá nhanh, nó tới gần khiến ngực Mạnh Hạo đau đớn. Trong lúc nguy cấp này, hắn không chậm trễ chút nào gầm nhẹ một tiếng, lập tức hai cây cờ xuất hiện trước mặt hắn, trực tiếp ngăn cản mũi tên kia. Oanh một tiếng, hai lá cờ nát bấy nhưng cũng không cách nào ngăn cản đươc mũi tên này. Mũi tên thế như chẻ tre lao đến. Tại thời điểm mấu chốt, tay phải Mạnh Hạo vung về phía trước một cái, Đoạt Hồn Đinh lúc trước bay ra lao thẳng vào mũi tên nhọn.
Một tiếng oanh vang lên, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, Đoạt Hồn Đinh giờ đã nát bấy. Mũi tên kia hơi dừng một chút nhưng nháy mắt lại lao đến.
Thân hình hắn chỉ một chút nữa là sẽ rơi xuống đất, căn bản là sẽ không thể né tránh được. Cho dù bảo phiến lúc này đã đem Mạnh Hạo nâng lên. Nhưng bảo phiến lúc này chỉ còn có vài mảnh lông vũ, tốc độ không nhanh, không thể mang Mạnh Hạo tránh đi được mũi tên nhọn này.
Nhưng nhờ Đoạt Hồn Đinh ngăn cản mà Mạnh Hạo đã có cơ hội thở gấp. Mắt hắn lộ ra vẻ tàn khốc, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, kiếm gỗ lập tức bay ra. Hắn không kịp dùng mũi kiếm ngăn cản mà chỉ có thể để thân kiếm ngăn cản ở trước ngực.
Oanh!