Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Viên thuốc này...” Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, không nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì, như hồ nước sâu không thể dò, chậm rãi nói ra. Âm thanh của hắn lập tứchấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Hầu như tất cả mn ở nơi đây, kể cả Chu Đức Khôn, đều cho rằng Mạnh Hạo sẽ thua, sẽ không có chút khả năng nào có thể giành thắng lợi. Đừng nói là Chủ Lô, coi như là Tử Lô cũng tuyệt đối không thể nhận ra được đan phương của 6 này.

“Viên thuốc này như thế nào. Phương Mộc ngươi nói chuyện quá dông dài, thua thì thua, việc gì phải tiếp tục giãy dụa!” Trần Gia Hỉ trực tiếp cắt đứt câu nói của Mạnh Hạo, cười lạnh mở miệng.

Mạnh Hạo bình tĩnh liếc nhìn Trần Gia Hỉ.

“Tầng ngoài của viên thuốc này đã trải qua ít nhất ngàn năm, bị chôn vùi quá lâu, tử khí lắng đọng làm cho hộp ngọc bị đốm đen, nhưng mà lại không gây chút tổn thương nào cho viên đan dược này.” Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng

“Nhưng kỳ quái là, tầng giữa của viên đan dược này lại không như thế, cảm giác chỉ có hơn bảy trăm năm thời gian mà thôi. Hơn nữa một ít biến hóa của thảo mộc nhìn như được dung luyện chế tác từ thời thượng cổ, nhưng thực tế lại lộ ra một chút dấu vết dùng lửa để hòa tan.” Âm thanh của Mạnh Hạo truyền ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, còn nụ cười lạnh trên khóe miệng của Trần Gia Hỉ lại càng đậm.

“Mà tầng trong cùng của viên đan dược này lại càng kỳ quái, trong này tồn tại mười bảy loại biến hóa của dược thảo, mà tất cả những biến hóa này lại có niên đại không quá hai trăm năm!”

“Cho nên Phương mỗ mới phải quan sát lâu hơn một ít. Bởi vì ta không rõ, cái viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này gọi là gia tăng thọ nguyên, vì sao ở bên ngoài, ở giữa, và ở bên trong lại có chỗ khác nhau như thế!” Mạnh Hạo bỗng nhiên mở miệng. Hắn nói xong, lập tứclàm cho bốn phía nổi lên xôn xao.

“Đây là ý gì? Chẳng lẽ nói rằng, đan dược này là giả!”

“Tại sao có thể là giả được, vừa rồi có tiên âm lượn lờ ảnh đồng bay múa, không có khả năng là giả được!”

“Chẳng lẽ Phương Mộc này đang hồ ngôn loạn ngữ?” Trong lúc tu sĩ Thanh La Tông ở bốn phía đang xôn xao nghị luận, Trần Gia Hỉ ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười mang theo âm lãnh truyền ra khắp bốn phía.

“Phương Mộc, nếu như ngươi trực tiếp nhận thua, thì Trần mỗ còn kính ngươi là Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch. Nhưng ngươi lại bỉ ổi đến trình độ muốn lừa dối, làm dơ bẩn thượng cổ đan dược như thế, lại nói viên thuốc này là đồ dỏm! Trần mỗ đánh cược với ngươi, thật sự là đã ném đi thân phận, căn bản là không có giá trị!” Trần Gia Hỉ hất tay áo lên, ngạo nghễ nói, trong mắt lại một lần nữa xh mỉa mai.

“Đan Đông nhất mạch lại có một đan sư như ngươi thật là mất mặt xấu hổ. Khó trách lại mưu lợi mà trở thành Chủ Lô, việc này Trần mỗ đã hoàn toàn minh bạch rồi.”

Không chỉ có gã là như thế, mà Lý Nhất Minh cũng lộ ra thần sắc mỉa mai. Chu Đức Khôn cũng có chút xấu hổ, thân là đan sư, cho dù có thua cũng phải tôn trọng đan đạo, quyết không thể vứt bỏ.

Chu Đức Khôn thầm than một tiếng, đang định mở miệng giảng hòa thì âm thanh không nhanh không chậm của Mạnh Hạo lại một lần nữa truyền ra.

“Phương mỗ nói viên đan dược này là đồ dỏm lúc nào?” Thần sắc của Mạnh Hạo vẫn như thường, giống như không thấy ánh mắt mọi người xung quanh, cũng không thấy vẻ mặt đang đắc ý của Trần Gia Hỉ vào lúc này.

“Loại tiểu nhân miệng lưỡi bén nhọn ngươi còn muốn nói thêm gì nữa? Lời ngươi nói vừa rồi, chẳng phải muốn nói viên thuốc này là giả? Còn phải giải thích? Phương Mộc ngươi có biết xấu hổ hay không!” Trần Gia Hỉ đúng lý không tha người, lúc này lớn tiếng mở miệng.

Mà ngay cả đệ tử Thanh La Tông ở bốn phía cũng đều lộ ra vẻ cổ quái nhìn về phía Mạnh Hạo. Ba người Tử La lão tổ thì lúc này khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

“Om sòm!” Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tia sáng, như tia chớp đột nhiên xh ở trong đêm tối, giọng nói của hắn lại càng giống như sấm sét ở trên đất bằng, ầm ầm quanh quẩn, lập tứcvượt lên âm thanh của Trần Gia Hỉ, làm cho tâm thần Trần Gia Hỉ chấn động, lùi lại mấy bước theo bản năng, hai lỗ tai lùng bùng.

“Hồ ngôn loạn ngữ, điên đảo thị phi, đan đạo không bằng ta, thảo mộc tạo nghệ không bằng ta, ngửi đan biết phương lại càng không bằng, mà lại dám ở trước mặt Phương mỗ giương nang múa vuốt!” Mạnh Hạo cực kỳ không khách khí nói ra, đồng thời cũng bước ra một bước.

“Phương mỗ nói ba câu, không câu nào là có hai chữ đồ dỏm, là ngươi tự nghĩ trong lòng mà thôi. Tỉ thí cũng là ngươi đưa ra trước, liên tục thất bại lộ ra sắc mặt tiểu nhân, còn hỏi Phương mỗ có xấu hổ hay không. Phương mỗ ngược lại lại muốn hỏi một câu, mặt mũi của ngươi ở đâu!” Âm thanh của Mạnh Hạo liên tục tăng cao, từng câu giống như từng thamh lợi kiếm đánh vào tâm thần của Trần Gia Hỉ, khiến cho hai mắt của gã bùng lên lửa giận, nhưng trong lòng thì lại nổi lên e ngại nên khi Mạnh Hạo đi tới thì thân hình của gã theo bản năng lại lùi lại vài bước.

“Đừng nói ngươi chỉ là một đan sư áo bào hồng. Cứ cho rằng ngươi ở tầng thứ cao hơn của Đan Giới nhất mạch thì cũng không có tư cách nói Phương mỗ mưu lợi trở thành Chủ Lô. Bởi vì Phương mỗ có thể trở thành Chủ Lô là do Sơn Cửu đại sư ban tặng! Đan dược do Phương mỗ luyện chế đã được Sơn Cửu đại sư tán thành. Ngươi phản bác Phương mỗ, chính là phản bác Sơn Cửu đại sư, chính là phản bác lại Đan Giới nhất mạch!” Mạnh Hạo lại bước ra một bước, từng chữ ầm vang.

“Mà ngươi thân là người của Đan Giới nhất mạch, hành vi như thế, ngôn từ như vậy chính là phản bội tông môn!” Âm thanh của Mạnh Hạo ầm ầm truyền ra, làm cho Trần Gia Hỉ trong óc ông minh, hai mắt lộ ra tơ máu.

“Ngươi...” Thân hình Trần Gia Hỉ run rẩy, chỉ vào Mạnh Hạo. Nhưng những lời nói sắc bén vừa rồi làm cho trong đầu gã là một mảnh hỗn loạn, căn bản là không cách nào mở miệng.

“Vì muốn dương danh cho bản thân mà không tiếc phản bác lại Sơn Cửu đại sư, không tiếc phản bội tông môn. Ngươi cái loại không bằng heo chó này, là ai cho ngươi mặt mũi đến trước mặt Phương mỗ hung hăng càn quấy, ai cho ngươi dũng khí đi lên tòa đài cao này trong khi Phương mỗ giảng đan!” Mạnh Hạo hất tay áo lên, lời nói của hắn giống như lôi đình xẹt qua bát phương, rơi vào trong tai Trần Gia Hỉ lại khiến cho thân hình của Trần Gia Hỉ run rẩy, một cỗ khí xông thẳng lên đầu.

“Phương Mộc!” Trần Gia Hỉ gầm lên.

“Lại nói tiếp về viên đan dược này của ngươi. Viên thuốc này bên ngoài là ngàn năm, ở giữa là hơn bảy trăm năm, bên trong lại là trên dưới ba trăm năm. Loại đan dược này căn bản cũng không phải là đồ dỏm, mà chỉ là không có tác dụng gia tăng thọ nguyên mà thôi. Viên thuốc này rõ ràng là một quả độc đan!

Bên ngoài là mô phỏng, tầng giữa dùng biến hóa của dược thảo để che dấu, còn các loại dược thảo ở bên trong lại ngưng tụ độc tính!

Ngươi tên đan sư tâm địa ác độc này. Ngươi lấy viên thuốc này ra là có ý như thế nào? Chẳng lẽ là muốn bán cho các vị tiền bối của Thanh La Tông? Viên thuốc này một khi nuốt vào thì kinh mạch nghịch chuyển, khí huyết đảo lưu, trong vòng ba hơi thở thất khiếu chảy máu, trong mười hơi thở toàn thân xuất huyết, liên tiếp một nén nhang mới có thể cạn máu mà chết!” Tay phải của Mạnh Hạo vung lên, viên đan dược màu đỏ ở trong hộp ngọc đã bay thẳng ra, rơi vào trong tay Trần Gia Hỉ lúc này tóc tai bù xù, toàn thân thì đang run rẩy.

“Đây là câu trả lời của Phương Mộc ta. Ngươi lấy ra đồ dỏm, Phương mỗ có khả năng nói ra đan phương, nhưng ngươi cầm một quả độc đan sang đây, ý muốn hại người thì thiên hạ đều có thể tru, Phương mỗ cũng không cần phải tiếp tục cùng ngươi đánh cuộc!” Mạnh Hạo lạnh giọng nói ra, lời nói chém đinh chặt sắt.

“Đây không phải là độc đan!” Tâm thần của Trần Gia Hỉ như bị xé rách, lúc này đang gào thét ngập trời, điên cuồng rống to.

“Có phải là độc đan hay không, ngươi có dám tự mình nuốt vào!” Ánh mắt Mạnh Hạo như điện, lời nói như đao.

“Ngươi...” Trần Gia Hỉ điên rồi. Đây là viên đan dược gã thiên tân vạn khổ mới lấy được, vốn định ở Thanh La Tông bán ra một cái giá tốt. Nhưng hôm nay lại bị Mạnh Hạo nói như vậy, thậm chí ba người Tử La lão tổ cũng đều đã do dự, còn ánh mắt của đám đệ tử Thanh La Tông ở bốn phía đã mơ hồ bất thiện.

“Ngươi thử nuốt viên thuốc này xem ngươi có chết hay không! Nếu ngươi không chết, vậy thì tính rằng Phương mỗ thất bại, tâm phục khẩu phục!” Mạnh Hạo lại nói tiếp.

Trái tim của Lý Nhất Minh gia tốc nhảy lên, việc này biến hóa quá nhanh, một khắc trước là Trần Gia Hỉ chiếm ưu thế, nhưng chỉ chớp mắt sau đã nghịch chuyển, làm cho đầu gã ong ong, trống rỗng.

Đừng nói là gã, mà ngay cả Chu Đức Khôn lúc này cũng đều mờ mịt. Lão xác định rất rõ ràng viên thuốc này là thật, bằng không thì cũng sẽ không xh cảnh tượng kỳ dị lúc trước, nhưng lời Mạnh Hạo đã nói lại rất có đạo lý.

“Ngươi... Ngươi!” Trong đầu Trần Gia Hỉ ầm vang, lúc này gã không cách nào đi giải thích, gã đã bị Mạnh Hạo dồn ép tới cực hạn. Nếu không nuốt đan thì tất sẽ khiến cho người khác hoài nghi.

“Phương Mộc!” Trần Gia Hỉ hét lớn một tiếng, rồi chợt cầm viên đan dược trong tay ném vào trong miệng, hai mắt ngập tràn tơ máu, trên mặt nổi lên gân xanh, cả người giống như đã trở thành hung thần ác sát. Trong khoảnh khắc viên đan dược kia bị ném vào miệng, thì Tử La lão tổ có chần chừ đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn không đứng dậy.

Lão giả mặt đỏ ở bên cạnh, trong lòng cũng dừng lại, không ngăn cản.

“Ta nuốt, Phương Mộc, viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này, ta nuốt!” Trần Gia Hỉ rống to, nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo.

“Một, hai, ba...” Mạnh Hạo hờ hững mở miệng. Khi hắn vừa nói tới ba, cũng là thời gian ba hơi thở trôi qua, thì sắc mặt của Trần Gia Hỉ bỗng nhiên đại biến, thân hình của gã run rẩy mãnh liệt, khuôn mặt vặn vẹo, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thất khiếu chảy máu!

Cảnh tượng này lập tức làm cho tất cả tu sĩ ở trên núi bị oanh động, không ít người đã trực tiếp đứng lên, vẻ mặt mang theo khiếp sợ.

Hai mắt Lý Nhất Minh tối sầm lại, suýt nữa thì té xỉu, trong đầu ong ong như là bị thiên lôi oanh trúng.

Chu Đức Khôn trợn mắt há mồm, ánh mắt mang theo vẻ không thể nào tin nhìn cảnh Trần Gia Hỉ đang kêu gào thê lương, thất khiếu chảy máu.

Hai mắt Tử La lão tổ co rút lại, mơ hồ còn lộ ra một vòng tức giận. Còn ông lão mặt đỏ bên cạnh thì nhíu mày, ánh mắt mang theo bất thiện.

Mạnh Hạo đứng ở trên đài cao, vẫn tiếp tục hờ hững mở miệng.

“Bốn, năm, sáu...”

Theo từng chữ Mạnh Hạo nói ra, Trần Gia Hỉ ngã xuống trên mặt đất, kêu lên thảm thiết tới cực điểm, thân thể quay cuồng, máu của gã chảy ngược, kinh mạch của gã nghịch chuyển, cơ thể lại càng phát ra những tiếng bang bang, trực tiếp xuất ra huyết vụ, khiến cho một thân áo bào hồng của gã lúc này đã thành đỏ tươi, đã thành huyết y.

Hết thảy hết thảy đều giống như đúc với lời của Mạnh Hạo. Ngay khi hơi thở thứ mười đã sắp tới, Trần Gia Hỉ đã tiếp cận với tử vong, lúc Mạnh Hạo nói ra chữ "chín" thì thân hình của hắn bỗng nhiên phóng ra một bước, nâng tay phải đặt lên trán của Trần Gia Hỉ lúc này đang nhanh chóng suy yếu.

Mạnh Hạo vỗ một cái, tiếng kêu thảm của Trần Gia Hỉ biến mất. Thân thể gã vẫn còn run rẩy, khí tức vẫn còn suy yếu, nhưng tựa như đã đình chỉ tiếp tục đi về phía con đường tử vong. Tuy nhiên nhìn bộ dáng của gã thì sợ rằng chỉ có thể kéo dài được một lát, không lâu sau vẫn không thể tránh khỏi tử kiếp.

“Nể mặt Sơn Cửu đại sư, hôm nay Phương mỗ cứu ngươi một mạng.” Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng, thần sắc bình tĩnh, nhưng không ai biết được, lúc này trong lòng Mạnh Hạo đang nhấc lên sóng lớn ngập trời, lại càng có cả kích động khó có thể hình dung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK