Tử Vận tiên thổ, thánh địa cao quý nhất trong tông môn.
Có rất nhiều truyền thuyết đề cập đến mảnh Tiên thổ này, nhưng mỗi truyền thuyết cuối cùng cũng chỉ đề cập tới mối liên quan với Tử Đông chân nhân, vị đại năng đã khai sáng ra Tử Vận tông mấy vạn năm trước.
Từ đó về sau, mảnh Tiên thổ này cũng dần trở thành dược viện của Đan Đông nhất mạch Tử Vận tông, trong này gieo trồng rất nhiều thảo dược, đủ để vượt trội toàn Nam Vực về số lượng thảo dược.
Mà nơi này cũng trở thành địa phương bao hàm Đạo uẩn của cả Tử Vận tông. Bên trong Tiên thổ Tử Vận tông lúc này là một dược điền vô biên vô tận, trong đó có một ngọn núi cao chọc trời.
Núi này cao đến nỗi, từ khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn nhìn rõ hình dáng núi, trong mảnh Tiên thổ này, núi này được gọi là Tử Đông sơn!
Tương truyền lúc Tử Đông chân nhân khi về già thì đã một thân một mình sống trên ngọn núi này, mãi cho đến khi tọa hóa…nên núi này mà cũng trở thành một ngọn núi có ý nghĩa vô cùng tôn cao trong tông môn.
Dưới núi là một Đan lô to lớn, phát ra ánh sáng bảy màu rực rỡ. Thoạt trông thì Đan lô này có bộ dáng tương tự như Đan lô được đặt trên ngọn Đông Lai sơn như đúc, thậm chí còn tỏa thêm từng tràng khí tức đan hương lại càng thêm giống hệt như Đan lô kia.
Lúc này, bên dưới Tử Đông sơn chợt có một mảnh không gian chợt vặn vẹo gợn sóng như một màn nước óng ánh vậy, sau đó từng bóng người cũng lần lượt bước ra bên ngoài. Khi mảnh nước gợn sóng này tiêu tán đi, thì mười người Mạnh Hạo, Sở Ngọc Yên , và đám Diệp Phi Mục cũng đã có mặt đầy đủ tại nơi này rồi.
Trước mặt bọn họ là một ngọn núi kinh thiên, chân núi có bậc thang nhỏ bằng đá uốn lượn dẫn lên tới đỉnh, tổng cộng có mười lối đi như vậy. Mỗi lối đi có điểm khởi đầu tại đây, điểm cuối là trên đỉnh núi nhưng quá trình đi lên thì lại hoàn toàn khác biệt.
Lựa chọn con đường nào cũng chủ yếu dựa vào cảm giác của mỗi người, nhưng nói chung nhìn sơ qua cũng có thể đoán được độ khó trên mỗi con đường cũng không chênh lệch nhau nhiều cho lắm.
Ngoại trừ mười lối đi, thì còn có một Đan lô to lớn!
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn đỉnh của ngọn núi hùng vĩ phía xa, ngọn núi chọc trời, cho dù hắn cố lắm cũng chỉ nhìn thấy những hình ảnh mờ mờ mà không thể nhìn tới ngọn núi này, thậm chí cũng không thể phán đoán được núi này cao khoảng bao nhiêu nữa.
Thật ra cũng không phải riêng mình Mạnh Hạo ngẩn người nhìn ngọn núi này, mà chín người kia, kể cả Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục cũng thần người ra nhìn ngắm.
Một lúc lâu sau, hai mắt Diệp Phi Mục chợt lóe lên lộ ra một tia quyết đoán, đồng thời nghiêng đầu qua chín người còn đang đang đứng xung quanh, ánh mắt y cũng chỉ đảo qua một cái không dừng lại ở người nào cả. Dường như y đang dùng một ánh mắt nhìn quanh như một người cuối cùng đã trở thành Tử lô đan sư liếc nhìn mọi người quan khán, chứ không phải là đang nhìn đối thủ của mình vậy.
Tựa như, y có một niềm kiêu ngạo, niềm tôn cao đủ để chắc chắn lúc này đây, vị trí Tử lô này trừ y ra thì không thể có người nào khác có tư cách đạt được cả!
Cất bước, cả người Diệp Phi Mục chợt nhoáng một cái mà tiến thẳng tới Đan lô, y lựa chọn hướng chính Đông của Đan lô rồi khoanh chân ngồi xuống.
Sở Ngọc Yên đưa mắt nhìn qua Diệp Phi Mục, nàng hít sâu, trong ánh mắt cũng đầy kiên định.
“Cho dù ngươi có là Đan Đỉnh đại sư, người mà ta kính nể thì lúc này ta cũng muốn cùng ngươi tranh đấu một hồi.” Hai mắt Sở Ngọc Yên chợt nhắm nghiền lại, lúc mở ra thì nàng cũng bước đến ngồi xuống cạnh Đan lô.
Ngay sau đó, thì Mạnh Hạo cùng với những người khác cũng lần lượt đi tới Đan lô rồi khoanh chân ngồi xuống vị trí riêng của mình. Đây cũng chính là bước đầu tiên của trận thí luyện này, đạt được bổn mạng Đan lô!
Mạnh Hạo cũng không có chút manh mối nào để có thể đạt được Đan lô. Nhưng ngay khi cả mười người bọn họ vừa khoanh chân ngồi xuống gần Đan lô, thì hào quang bảy sắc bên trên Đan lô cũng chợt rực sáng. Cùng lúc đó là một sự liên hệ kì dị từ Đan lô nhanh chóng chạm đến mười người.
Cả người Mạnh Hạo chợt chấn động, hắn cảm giác được bên người mình có từng tràng thanh âm kêu gọi chợt gần chợt xa, như thì thầm mơ hồ, rồi dần dần dung nhập vào trong tinh thần của mình. Sau khi tiếp xúc với linh thức của bản thân, thì trong đầu hắn chợt ầm vang lên một tiếng, theo đó thì hắn cũng hoàn toàn mất cảm ứng với thân thể mình.
Trước mắt hắn cũng không còn hình ảnh ngọn núi, không còn Tiên thổ, mà chỉ là một phiến thể giới kì lạ.
Thế giới này là một mảnh mờ mịt bao la, sương mù lượn lờ bốn phía, hơn nữa còn có ánh sáng sáu màu sáng rọi, có điều lại hoàn toàn không có màu tím trong này, hào quang sáu màu này cũng như xuyên thấu qua cả đám sương mù kia mà chiếu rọi ra khắp bốn phía. Mạnh Hạo có chút ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn không cảm giác được thân thể mình, mà tựa như bản thân hắn đã hóa thành một bộ phận của phiến hư vô này, hắn cũng phát giác được tâm niệm của bản thân động thì bản thân hắn cũng theo đó mà chuyển động.
Rõ ràng chỉ là một ý thức không có thân thể, nhưng hắn vẫn muốn được nhìn ngó thế giới này. Do đó, Mạnh Hạo cũng đi về phía trước, cảnh vật cũng dần lướt nhanh qua mắt hắn, hắn xuyên qua từng đám sương mù, chạy đến một luồng sáng, rồi chạy tới một luồng sáng khác.
Nơi này vô biên vô tận, càng thêm mơ hồ…
Bên trong Tiên thổ, dưới ngọn núi, kề bên Đan lô, Mạnh Hạo đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, nét mặt hắn không ngừng biến đổi như vẫn còn đang chìm đắm trong một cơn mộng mị. Thật ra cũng không chỉ có hắn, mà đám người bốn phía cũng đồng loạt biểu hiện ra những vẻ mặt liên tục biến đổi, khi thì trầm tư, khi thì kinh ngạc, khi thì mờ mịt.
Mà bên ngoài Tử Vận Tiên thổ lúc này, Đan lô bên trên đỉnh Đông Lai sơn chợt tách ra mười đạo ánh sáng sáng ngời, sau đó dần biến hóa. Bên trong mỗi đạo hào quang kia là hình ảnh rõ nét của mỗi người đang tham gia thí luyện lần này.
Lúc này, những biểu lộ trên mặt của đám người Mạnh Hạo đang khoanh chân bên Đan lô cũng được tất cả các đan sư Đan Đông nhất mạch, cùng với đám người chứng kiến đại điển bốn phía đều nhìn thấy rõ ràng.
Bọn họ có thể thấy từng cử động của mỗi người trong mười người thí luyện này.
Đỉnh núi hoàn toàn tĩnh lặng. Ánh mắt mọi người nơi này như chợt bị chia ra làm mười phần, tản ra bên trong mỗi đạo hào quang.
“Mỗi lần thí luyện tấn chức Tử lô, đều phải đi qua bốn địa phương lớn thực hiện bốn loại khảo nghiệm. Nhưng trước khi tiến hành khảo nghiệm thì phải đạt được bổn mạng Đan lô, đây chính là điều quan trọng nhất…Có thể đạt dược Đan lô dạng gì thì phải xem tạo hóa của các ngươi rồi.” Lâm Hải Long đầy trong đợi nhìn vào mười màn sáng trước mặt khẽ thì thào.
Cứ đi về phía hư vô mênh mông trước mặt, Mạnh Hạo cũng quên cả thời gian, hắn chỉ nhìn thấy sương mù phủ đầy, ngoài ra thì chỉ còn có hào quang lục sắc lượn lờ mà thôi, hoàn toàn không phát hiện thêm thứ gì khác nữa.
Không biết đi đến bao lâu, Mạnh Hạo cũng dần cảm thấy mệt mỏi thì bỗng nhiên hắn phát hiện trong đám sương mù phía trước chợt có ánh sáng tím lấp lóe. Mạnh Hạo mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn, tại thế giới lục sắc không có màu tím bỗng nhiên lại xuất hiện ánh sáng tím khiến cho Mạnh Hạo đặc biệt chú ý tới. Ngay lúc hắn ngẩng đầu lên, hắn hình thấy trong phiến sương mù vậy mà thật sự có một tia hào quang tử sắc.
Tử sắc hào quang này cũng không chút nhúc nhích, chỉ có ánh sáng nhấp nháy, bên trong là một Đan lô to bằng nắm tay trẻ con.
Bên trên Đan lô này có khắc phù văn chằng chịt đan xen với nhau khắp thân đỉnh, tất cả đều lóe lên Tử sắc.
Nhưng ngay khi ý thức của Mạnh Hạo chợt xông về phía trước, trong chớp mắt sẽ tiếp xúc với Tử sắc hào quang này thì hào quang chợt rút lui lại, Phù văn trên Đan lô cũng nháy mắt mà khuếch tán ra bên ngoài. Rồi không đợi Mạnh Hạo tới gần, Đan lô này đã dùng một tốc độc cực nhanh mà đi mất dạng.
Mạnh Hạo trầm ngâm suy nghĩ một lát, nhưng hắn vẫn quyết định đi tiếp. Không lâu sau, hắn lại tìm thấy một đốm tử ý, mà bên trong tử sắc hào quang kia cũng có một Đan lô có vẻ ngoài hơi khác so với các Đan lô khác, Đan lô này có ba chân. Nhưng khi Mạnh Hạo vừa định tiếp cận, thì Đan lô này lại rút lui, rồi nháy mắt đi xa mất.
“Bản thân ta lựa chọn Đan lô, cũng là Đan lô lựa chọn ta.” Mạnh Hạo suy nghĩ một chút. Sau đó hắn cũng không đi về phía trước nữa, lúc này hắn cũng bình tĩnh lại, ý thức cũng không tiếp tục khuếch tán ra xung quanh nữa.
“Dùng đan đạo bản thân câu thông cùng với thế giới do Đan lô mẫu biến ảo thành, đi tìm đến được một chỗ sâu trong u tối nào đó, có Đan lô bổn mạng của ta ở đó…Mạnh Hạo trầm ngâm trong lòng, dường nhưng cũng có chút ngộ ra, sau đó dần dần nhắm đôi mắt tâm thần hắn lại.
Thời gian cũng chậm rãi trôi qua, một lúc lâu sau Mạnh Hạo cũng đã bình tĩnh trở lại. Mà cẩn thận suy xét lại bên trong thế giới hư vô này, hắn cũng dần phát hiện ra chín ý thức tương tự như mình, cũng chính là chín người tham dự thí luyện Tử lô trong đợt này.
Hắn cảm nhận được bọn họ, mà bọn họ cũng cảm nhận được hắn.
Loại cảm giác này cũng rất kì kị, nhìn không thấy nhau, nhưng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Lúc này mười người bọn họ, kể cả Mạnh Hạo đều dùng đan đạo của bản thân, tự thân cảm ứng, câu thông cùng với thế giới này, đi sâu vào trong chỗ xa xăm tìm kiếm Đan lô bổn mạng của mình.
Dần dần, Mạnh Hạo cũng thấy chín người kia cũng có từng đạo hào quang từ trong hư vô dần xuất hiện, giống như bị bọn họ hấp dẫn mà tới đây. Trong đó, xung quanh Sở Ngọc Yên có bảy tám Đan lô khác nhau, màu sắc nào cũng có đủ cả.
Bên người Diệp Phi Mục cũng có hơn mười Đan lô vờn quanh, tựa như đang khát khao ngóng trông được y lựa chọn.
Những người còn lại, bên người ít nhất cũng có hai ba cái vờn quanh.
Duy chỉ có Mạnh Hạo, cả một hồi lâu nhưng xung quanh hắn vẫn không có Đan lô nào xuất hiện. Điều này khiến cho nội tâm hắn trầm xuống, nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tâm lại như cũ.
“Đan đạo của ta, dùng bản thân làm lô, dùng tâm làm đan phương, cho nên Đan lô phù hợp với ta cũng rất hiếm thấy. Ở chỗ này không thể nào có thể cảm ứng được bổn mạng đan lô thích hợp với ta…” Mạnh Hạo có chút suy nghĩ.
“Tại thế giới Đan lô này, đỉnh nào theo ta, cuộc đời này sẽ đạt đỉnh phong. Đỉnh nào đi cùng ta, bất hủ cho tới kiếp sau” Mạnh Hạo chợt thì thào, ý thức của hắn khuếch tán ra bát phương, đồng thời đem những lời nói này lan truyền ra khắp phương thế giới.
Trong chớp mắt, toàn bộ thế giới hư vô này, bên trong là vô số ánh sáng tồn tại, chợt có gần mười vạn đạo hào quanh hơi chấn động. Bên trong những hào quang này chính là Đan lô, phân bố rải rác khắp các ngõ ngách của phương thế giới này, lúc này những đám hào quang này chợt chấn động, dường như đã cảm ứng được thanh âm của Mạnh Hạo.
“Đan đạo của ta, lấy thân làm lô luyện thiên địa vạn vật, luyện nhật nguyệt tang thương. Đan lô nào đáp ứng ta, trở thành Bổn mạng đan lô của ta, cùng với ta cả đời này biến hóa…” ý thức Mạnh Hạo lại lần nữa thúc đẩy, lần này lực đẩy càng mạnh mẽ hơn khiến cho hơn mười vạn đan lô cảm ứng được thanh âm của Mạnh Hạo, thì một nửa trong số đó run rẩy mạnh mẽ hơn, nhưng cũng chưa động thân mà như đang do dự, chần chờ gì đó.
“Ta hứa hẹn, Đan lô nào theo ta, ta bất diệt thì Đan lô cũng sẽ không bị vỡ nát!” ý thức của Mạnh Hạo tiếp tục vang vọng. Lúc này thì trong năm vạn đan lô đang rung động mạnh mẽ, có một vạn Đan lô đã truyền ra âm thanh ông ông.
“Ta hứa hẹn, Đan lô nào theo ta, sau này chắc chắn luyện ra được Đan tồn tại tinh thần, từ sau sẽ quật khởi thành Đan linh, ta sẽ để ngươi tự phong chính” Ý thức Mạnh Hạo càng thêm thôi thúc mạnh mẽ. Trong chớp mắt này, một vạn Đan lô còn đang truyền ra thanh âm ông ông, có một ngàn Đan lô tỏa ra hào quang càng thêm sáng ngời.
“Ta hứa hẹn. Đan lô nào theo ta, ngày nào ta thành đạo, ta nhất định sẽ giúp ngươi hóa hình!” Ý thức Mạnh Hạo lúc này như sấm vang trời truyền khắp cả vùng hư vô. Trong một ngàn Đan lô kia có một Đan lô màu tím nhanh chóng bay đến đầu tiên, từ trong hư vô xa xôi kia trong nháy mắt đã hiện ra trước người Mạnh Hạo.
Hai mắt vô hình của Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, nhìn thấy một lò Đan lô tử sắc sáng ngời đang lơ lửng trước mặt.
“Đây, chính là bổn mạng Đan lô chân chính thuộc về ta từ hư vô xa xôi này sao…” Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, đưa tay phải lên định cuốn lấy Đan lô này về. Nhưng đúng lúc này thì từ đằng xa nơi phiến hư vô này chợt truyền đến một âm thanh kinh thiên động địa, chấn động cả mảnh thế giới này.
Đan lô trước người Mạnh Hạo vội run rẩy, mà bổn mạng Đan lô của chín người khác cũng chớp mắt đồng loạt run rẩy, như đang hoảng sợ!
Kịch biến, bắt đầu nổi lên!