Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì yêu tiền tha thiết nên trở nên cực kỳ keo kiệt. Lấy đó trở thành đạo, mà lão đã tu luyện cái này đến mức khắc sâu vào tận trong linh hồn. Coi mọi thứ đều là bảo vật, trở thành cảm ngộ ở trong lòng. Dùng cái này chém xuống đệ nhất đao của bản thân, lấy vật lão cả đời yêu thích để chém ra linh thân thứ nhất thuộc về mình.

Cho nên mới có cấm chế ở trong nơi bế quan này, đây là vô số của cải cả đời lão tích cóp. Chỗ này, ngoại trừ lão ưa thích cũng là nơi mà lão lựa chọn.

Giờ đây lão chỉ có thể trơ mắt nhìn của cải cả đời bị lấy đi, khiến lão càng thêm bi phẫn.

Chỉ trong hơn mười hơi thở, ngọn núi linh thạch này đã hoàn toàn biến mất, thậm chí ngay cả một khối Cổ Ngọc chẳng biết tại sao để ở nơi đây cũng trong nháy mắt bị hút vào túi càn khôn.

“Đó là Như Ý Ấn mà năm đó lão phu đoạt được, chết tiệt... Mạnh Hạo ngươi đem Như Ý Ấn lưu lại, ngươi...” Kháo Sơn lão tổ còn chưa nói xong, hai mắt lại lần nữa trợn to, lão ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo sau khi hút đi núi linh thạch lại đi xem xét khắp mọi nơi. Cái đôi mắt long lanh kia, vào lúc này lại khiến cho Kháo Sơn lão tổ thấy mà run run.

Trong lòng lão dâng lên một cái dự cảm không tốt, lão nhìn ánh mắt của Mạnh Hạo, thấy thế nào cũng giống đạo tặc.

Ánh mắt của Mạnh Hạo đã rơi vào một cái dược viện, ở đó có trồng một ít dược thảo, bên trong màu sắc sặc sỡ, lại còn có hào quang tràn ra từ khe hở cấm chế đang khép lại, thoạt nhìn rất là bất phàm.

Thậm chí Mạnh Hạo còn nhận ra trong đó có một ít dược thảo giống với trong túi trữ vật của tqt. Hắn không chậm trễ chút nào, vừa đi vừa bấm niệm pháp quyết, lập tức hai thanh kiếm gỗ trực tiếp đâm vào màn sáng cấm chế bên ngoài dược viện khiến cho vết khe hở đã không còn tiếp tục khép lại mà lớn ra thêm một ít.

“Mạnh Hạo, ngươi ngay cả bảo vật của lão tổ cũng không tha, ta là lão tổ của ngươi a, cái dược viện kia ngươi không thể động tới được, chỗ đó năm xưa ta phải bỏ ra cái giá cực lớn mới giành được...” Kháo Sơn lão tổ lại càng nôn nóng. Tiếng sấm nổ vang ở trong lòng đất, nhưng Mạnh Hạo cũng không hề chớp mắt, trong lòng càng hả giận.

“Thần thảo của ta... Ngươi... Ngươi... Ngươi thậm chí còn nhổ cả gốc!”

“Đó là Thiên Phương Mộc của ta, nó mấy trăm năm mới khó khăn nảy mầm, ngươi không thể lấy đi...” Kháo Sơn lão tổ lửa giận ngút trời, thanh âm thê lương vang lên quanh quẩn. Mà ở bên trong, Mạnh Hạo đã đem toàn bộ dược thảo trong sân quét sạch, giống như vơ vét cả ba thước đất, đem tất cả thu vào trong túi càn khôn. Khi rút kiếm gỗ ra, mảnh dược viện này giống như vừa mới bị cuồng phong quét qua, đã trở thành một mảnh hỗn độn.

“Đủ rồi, đã đủ rồi, tiểu tổ tông, để lại cho lão tổ ta một chút, chớ có lấy... Kháo Sơn Tông bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta rồi, đồ của ta sau này cũng là của ngươi. Mạnh Hạo ngươi nghe lão tổ ta nói, ngươi là vãn bối, phải khiêm tốn lễ phép, ngươi...” Kháo Sơn lão tổ trơ mắt nhìn tất cả, cất tiếng buồn bã khuyên bảo.

“Mạnh mỗ từ nhỏ đã như thế này.” Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, nhại lại lời Kháo Sơn lão tổ nói lúc trước, ánh mắt lại đảo qua bốn phía, rồi rơi vào một quầng sáng cấm chế đơn lẻ. Chỗ đó chỉ có một vật, là một cái cây nhỏ nhìn có chút héo rũ, có ba lá. Chẳng qua ở bốn phía lá cây thỉnh thoảng lại có tia chớp hình cung chạy qua, khiến cho cái cây nhỏ héo rũ này nhìn rất phi phàm.

Thứ ấy Mạnh Hạo chưa từng thấy bao giờ, nhưng nó ở chỗ Kháo Sơn lão tổ bế quan, lại có cấm chế riêng, có thể thấy cái cây nhỏ này tất phải có giá trị thật lớn. Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, cất bước đi tới bên cạnh cấm chế, phất tay đem hai thanh kiếm gỗ đâm vào khe hở cấm chế đang rất nhanh khép lại.

“Đó là Lôi Đình Diệp của ta! Là dược thảo lôi thuộc tính mà cả Nam Vực cũng rất ít thấy!” Âm thanh gào thét của Kháo Sơn lão tổ lại một lần nữa truyền đến. Nhưng Mạnh Hạo vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, hắn cầm lấy túi càn khôn đặt vào lỗ nhỏ của khe hở. Lập tức cái cây nhỏ kia lay động kịch liệt, ba phiến lá cây rời ra, hóa thành ba đạo tia chớp màu xanh chui thẳng vào túi càn khôn của Mạnh Hạo.

Càng làm cho Kháo Sơn lão tổ phẫn nộ là Mạnh Hạo sau khi lấy đi ba cái lá cây vẫn không dừng lại, mà còn đem cái cây nhỏ đang lung lay nhổ lên tận gốc, hút vào trong túi càn khôn. Thậm chí một cây cở nhỏ màu tím cắm ở trong đất cũng bị Mạnh Hạo lấy đi cùng với cây nhỏ kia.

“Ngươi... Ngươi... Ngươi lại còn nhổ tận gốc, tức chết lão tổ ta rồi! Mạnh Hạo, ngươi cái tiểu vương bát đản. Còn cái lôi kỳ kia, tuy là vật phẩm tiêu hao, uy lực cũng rất yếu, chỉ có thể chống lại công kích của Trúc Cơ, nhưng nó có thể hấp thu lôi điện, là vật cần phải có để nuôi dưỡng Lôi Đình Diệp!” Kháo Sơn lão tổ đau lòng muốn nhỏ máu, ở trong lòng đất rống lên.

“Mạnh mỗ là người tốt. Ngươi là lão tổ Kháo Sơn Tông, mà hôm nay Kháo Sơn Tông chỉ còn lại hai người chúng ta, vãn bối cũng sẽ không giận ngài. Hơn nữa người mắng ta cũng nhiều lắm, không sao, không sao.” Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhại lại Kháo Sơn lão tổ, sau đó lại lập tức xem xét bốn phía.

Động tác này của hắn lập tức khiến Kháo Sơn lão tổ lo lắng, nhưng khi thấy ánh mắt của Mạnh Hạo rơi vào một chỗ gieo trồng dược thảo thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng. Chỗ bế quan này là cả đời lão tích cóp, nhưng đồ vật ở nơi này cũng phân chia tốt xấu.

“Chỉ cần không động đến bảo bối kia của ta, những thứ khác... Cũng chỉ là vật ngoài thân, sau này lão tổ ta đi kiếm lại là được.” Kháo Sơn lão tổ cắn răng, nhưng cảm giác trong lòng nhỏ máu càng đậm, mấy chữ này nói ra đều nghiến răng nghiến lợi.

Một lát sau, Mạnh Hạo lấy đi vài cây dược thảo rồi lại đi đến một chỗ khác. Kháo Sơn lão tổ nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể chửi ầm lên, đủ loại ngôn từ nói ra nhưng lại chẳng được đáp lại nửa câu.

Nhưng lão mắng thì cứ mắng. Mạnh Hạo lại ngâm nga mấy câu hát. Mấy câu hát này tràn đầy vẻ vui sướng. Rõ ràng là mấy câu mà lúc trước Kháo Sơn lão tổ ngâm nga, nhưng giờ này rơi vào tai của Kháo Sơn lão tổ lại làm cho lão tức muốn thổ huyết. Loại cảm giác này rất khó có thể hình dung, khiến lão cảm nhận càng sâu sắc nỗi tức giận của Mạnh Hạo lúc trước.

“Ngươi tên tiểu vương bát đản này quá độc ác, lão tổ ta tuy không có giải độc cho ngươi, nhưng đã thưởng cho ngươi, một khối hạ phẩm linh thạch cũng là linh thạch a.” Kháo Sơn lão tổ nhìn Mạnh Hạo đi khắp mọi nơi, khi thấy hắn tới gần một mảnh tường thấp thì thần kinh lập tức căng thẳng, tức giận mở miệng.

Mạnh Hạo đi lại trong chỗ bế quan tìm kiếm mọi chỗ cấm chế bị vỡ. Nhưng không phải chỗ nào cấm chế cũng bị vỡ, hơn nữa theo thời gian trôi qua, không ít cấm chế đã khép lại.

Lúc này hắn đã đi một vòng, cũng không thấy chỗ cấm chế nào có khe hở. Khi ánh mắt đang đảo qua bốn phía thì lại nghe được Kháo Sơn lão tổ sau nửa ngày không nói bỗng nhiên mở miệng. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, bảo vật ở chỗ này hắn mới chỉ lấy được ba thành, mà phần lớn là dược thảo, trong lòng vẫn còn chưa hả giận, vì vậy lại một lần nữa đi dạo một vòng.

Lúc quay trở lại, Mạnh Hạo nhíu mày, hắn cảm thấy nơi đây thực sự là đã không còn vật gì có thể cầm đi. Khi đảo mắt nhìn quanh thì thấy một mảnh tường thấp liền cất bước đi đến. Bỗng nhiên, thanh âm của Kháo Sơn lão tổ lại truyền đến.

“Mà thôi, mà thôi. Lão tổ ta sẽ giữ lời, lúc này ta dùng tông môn thề, tuyệt đối sẽ không lừa gạt ngươi.” Kháo Sơn lão tổ nhìn Mạnh Hạo đi về phía mảnh tường thấp, trong lòng càng thêm khẩn trương, nhưng trong lời nói lại không để lộ ra chút nào, giống như cảm khái mà mở miệng.

Bước chân của Mạnh Hạo dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, hai mắt chớp động. Hắn cũng không nói gì mà tiếp tục cất bước tới gần mảnh tường thấp kia.

“Độc của ngươi lúc trước lão tổ ta không có giải, là vì để giải loại độc này cần hao phí đại lượng tu vi, thậm chí tất cả những gì hấp thu lúc trước cũng phải dùng hết, loại độc này khó giải lắm.” Kháo Sơn lão tổ thở dài, âm thanh mang theo tang thương, nhưng thực tế, lão ở trong lòng đất nhìn Mạnh Hạo càng lúc càng đi tới gần mảnh tường thấp kia thì trong lòng đã khẩn trương đến cực hạn.

Mạnh Hạo trầm mặc, sau mấy hơi thở hắn mới mở miệng.

“Vì sao khi ta đi về hướng cái tường này lão tổ ngươi liền mở miệng, thậm chí còn chủ động nói về việc giải độc, hẳn là nơi đây có giấu vật gì đó khiến ngươi để ý?” Mạnh Hạo vừa nói ra, Kháo Sơn lão tổ ở dưới lòng đất lập tức trợn mắt, lão biết mình thất thố, nhưng càng thầm mắng Mạnh Hạo sao lại gian xảo như vậy.

“Lão tổ ta có ý tốt, tiểu tử ngươi...” Kháo Sơn lão tổ hừ lạnh một tiếng, giả bộ không vui. Nhưng lão còn chưa kịp nói xong, Mạnh Hạo đã bước nhanh về phía mảnh tường thấp.

Cảnh này khiến Kháo Sơn lão tổ hái hùng khiếp vía, lão đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng, sắc mặt hoàn toàn đại biến. Mạnh Hạo sau khi phóng qua mảnh tường thấp thì bỗng nhiên thân hình dừng lại, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy, phía sau phiến tường này, có một màn sáng cấm chế.

Màn sáng này nhìn cũng không có gì thần kỳ, trong đó phong ấn một cái ngọc giản. Màn sáng này cũng không nguyên vẹn, mà có một khe hở đang rất nhanh khép lại. Mạnh Hạo tuy không biết cái ngọc giản kia là cái gì, nhưng cũng không do dự phất tay áo lên. Lập tức hai thanh kiếm gỗ đâm vào khe hở khiến nó mở ra một lỗ hổng. Mạnh Hạo dùng túi càn khôn, lập tức thu miếng ngọc giản vào trong đó.

Trong nháy mắt, khi Mạnh Hạo vừa lấy đi ngọc giản, Kháo Sơn lão tổ gào lên một tiếng thê lương. Mặt đất ầm ầm chấn động, giống như sắp tan vỡ. Lúc trước, cho dù Mạnh Hạo có lấy đi cái gì, Kháo Sơn lão tổ tuy cũng muốn oanh mở cấm chế, nhưng cũng không mãnh liệt như lúc này.

“Mạnh Hạo, cái ngọc giản kia không thể lấy đi, lão tổ ta cũng không dám để nó bên người, mà đáp ứng cố nhân để vật ấy ở đó cho người hữu duyên. Tư chất của ngươi không đủ, không phải là người có duyên với nó, ngươi không thể mang nó đi!”

Mạnh Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, phi kiếm nháy mắt đã xuất hiện dưới chân, mang theo hắn bay đến vòng xoáy trên bầu trời. Cùng lúc đó, tay phải của hắn vỗ túi càn khôn, miếng ngọc giản kia lập tức bay ra. Hắn đem nó đặt ở mi tâm rồi khẽ truyền vào linh lực. Lập tức Mạnh Hạo biến sắc, trong đầu của hắn chớp mắt hiện ra ba chữ rất to, yêu dị đến cực điểm.

“Phong Yêu Tông...”

“Mạnh Hạo, ngươi cái tiểu vương bát đản, ngươi để xuống cho ta. Nếu ngươi mang nó đi, chờ sau khi lão tổ ta phá vỡ phong ấn, sẽ không để yên cho ngươi!” Kháo Sơn lão tổ gầm rú.

Nhưng khi lời lão vừa nói ra, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên. Hắn hoàn toàn không rời đi, mà dừng thân hình ở bên cạnh cửa ra của vòng xoáy, quay đầu lại nhìn xuống mặt đất.

Kháo Sơn lão tổ nhìn thấy ánh mắt kia, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, mơ hồ cảm thấy không ổn. Lão nhìn ánh mắt này thế nào cũng thấy đó là ánh mắt trộm cướp trắng trợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK