Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần sắc ở dưới mặt nạ của tu sĩ mặt xanh âm trầm, hai mắt lộ ra hàn mang. Ở sâu trong hàn mang kia thì lại là một cỗ tức giận. Từ khi tu vi của hắn đột phá bước vào Kết Đan, sau đó tu ra được đan khí, gã tự hỏi coi như là ở trong Kết Đan, đối mặt với những tu sĩ không tu ra đan khí cùng thế hệ, thì mình cũng có thể quét ngang.

Nhưng mà hôm nay, hình bóng đan khí cơ bản của mình lại bị phá hủy trong tay một tên tu sĩ Trúc Cơ cảnh, mà lại còn đưa đến cắn trả, cho dù rất nhanh đã bị gã ấp chế xuống, nhưng vẫn cảm thấy rất giận dữ.

Càng làm cho gã tức giận hơn, đó là kẻ mà mình coi yếu ớt như con sâu cái kiến, lại diệt sát hết toàn bộ hắc y nhân mặt nạ trắng ở ngay trước mắt mình. Loại khiêu khích này khiến cho gã muốn giết người. Chỉ là... dưới sự đuổi giết của gã, đối phương rõ ràng còn chạy thoát.

Việc này khiến cho vẻ băng hàn trong mắt gã càng mãnh liệt, thậm chí gã còn tưởng tượng ra, nếu như người đồng tông biết được việc này, chắc chắn là sẽ cười cho gã một trận. Dù sao kẻ chạy trốn trong tay gã, thực sự không phải là một tên tu sĩ dùng pháp thuật để xưng danh, mà là một đan sư.

Điều này làm cho gã càng không thể nào tiếp thu nổi, thậm chí còn khó có thể giải thích. Nhưng tình huống này là sự thật, gã thấy dù là tu sĩ tu hành thuật pháp, cũng không có bao nhiêu người có thể so sánh với đan sư này.

Vô luận là sát phạt, quyết đoán, hay thủ đoạn gian xảo, hết thảy hết thảy, đều đưa đến cho gã cảm giác, kẻ này không phải là đan sư, mà là một tu sĩ tàn nhẫn đến từ Mặc Thổ.

“Tại sao có thể có đan sư như vậy!” Tu sĩ mặt xanh âm trầm nhìn chỗ Mạnh Hạo biến mất. Đan khí của gã lúc này đã khôi phục, nhưng mặc cho gã cảm ứng thế nào cũng không thể phát hiện ra chút tung tích nào của đối phương.

Gã cũng nghĩ tới việc lần này đối phương truyền tổng hẳn là khoảng cách rất xa, đã vượt ra khỏi phạm vi mà gã có thể truy ra.

“Đã nhận mười phần giao hàn lực của ta, coi như người này có chạy trốn được thì cũng khó tránh khỏi cái chết. Nếu như không trốn thì ta xem trên thân phận Chủ Lô của hắn, thực sự là còn không thể giết hắn. Nhưng hắn đã muốn chết... tu sĩ Trúc Cơ, không có người nào đã thừa nhận mười phần giao hàn lực của ta mà sống quá mười ngày!” Hồi lâu, tên tu sĩ mặt xanh này hừ lạnh một tiếng, dứt khoát không hề suy nghĩ đến chuyện có hay không lập tức diệt sát đối phương nữa, mà quay người, nhoáng một cái đi xa.

Nam Vực, khu vực phía tây, nơi đây quanh năm có sương mù mỏng lượn lờ, núi non không có nhiều lắm, phần lớn là hồ nước, một trong tam đại hiểm địa Thượng cổ đạo tỉnh tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Vực, chính là ở Tây Bộ.

Đưa mắt nhìn lại toàn bộ vùng đất phía tây giống như là tồn tại từng mặt gương, những tấm gương này rơi xuống mặt đất, tạo thành những hồ nước.

Giờ phút này ở trên không trung một hồ nước, vốn là yên tĩnh, thì đột nhiên xuất hiện vặn vẹo, ngay sau đó lộ ra một cái hắc động rất lớn, thân ảnh Mạnh Hạo trọng thương từ trong đó cất bước đi ra.

Lúc vừa mới xuất hiện hắn đã phun ra một ngụm lớn máu tươi. Máu tươi này đen kịt, rơi xuống không trung thì phát ra hàn khí. Khi nó dung nhập vào hồ nước phía dưới, dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy mặt hồ này lại lập tức nổi lên một tầng băng mỏng.

Sắc mặt của Mạnh Hạo trắng bệch, ngẩng đầu quan sát bốn phía một chút rồi hóa thành một đạo cầu vồng, cấp tốc đi xa.

Vài ngày sau, ở một trong số không nhiều những ngọn núi ở Tây bộ Nam Vực, có một tòa động phủ vừa mới được mở ra, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi ở trong đó, nuốt vào đan dược, vận chuyển tu vi chữa thương.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua một tháng. Một tháng qua, Mạnh Hạo không có bước ra khỏi động phủ này nửa bước, cũng không biết chuyện bên ngoài, mà toàn thân đắm chìm vào trong việc chữa thương. Mà vùng núi hắn ở vốn cũng vắng vẻ, hơn nữa người ở Tây Bộ cũng thưa thớt, lại càng có sương mù che đậy tầm mắt, cho nên Mạnh Hạo ở chỗ này cũng rất là yên tĩnh.

Cho tới ngày hôm nay, hai mắt của hắn chậm rãi mở ra, sắc mặt đã không còn tái nhợt, thương thế cũng đã khôi phục được thất thất bát bát.

“Tu sĩ mặt xanh!” Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên hắn bị thương trong năm năm qua, hơn nữa thương thế lại cực kỳ nghiêm trọng, nếu không phải là có Tử Đồng thuật khiến cho thời gian chữa trị tăng lên nhiều, thì sợ rằng Mạnh Hạo căn bản cũng không thể kiên trì được cho tới lúc mở ra động phủ.

Mà nếu như Mạnh Hạo không phải là đan sư, không có chuẩn bị đầy đủ đan dược, thì lần này muốn khôi phục trong một tháng, căn bản cũng không có khả năng.

Dù sao, người đả thương hắn là một tu sĩ Kết Đan đã xuất ra đan khí!

Nếu như đối mặt với cường giả Kết Đan này không phải là Mạnh Hạo, mà là một tu sĩ Trúc Cơ khác, thì sợ rằng ngay cả tư cách chạy trốn cũng không có, thua là không thể nghi ngờ.

Mạnh Hạo thở sâu, thần sắc âm trầm. Hồi lâu hắn lấy ra lò đan cùng với dược thảo, bắt đầu luyện đan. Thương thế của hắn còn kém một ít nữa mới có thể khôi phục triệt để, mà những thứ này, chính là hàn khí ở trong cơ thể.

Giờ phút này, Mạnh Hạo muốn luyện chế, chính là căn cứ theo sự cần thiết của bản thân mà luyện chế ra một quả Liệu thương đan.

Lai qua mấy ngày, Mạnh Hạo đã nuốt vào Liệu Thương đan mà mình tự luyện chế. Sau ngày thứ ba, hắn đang khoanh chân thì bỗng mở mắt ra, phun ra ngụm hàn khí cuối cùng trong cơ thể. Hàn khí này lan ra, khiến cho động phủ mà Mạnh Hạo đang ở, giống như là sinh ra sương lạnh, lập tức trở thành một mảnh lạnh buốt.

Thật lâu mới chậm rãi khôi phục lại.

Giờ phút này, nếu tu sĩ mặt xanh có ở chỗ này, nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ hoảng sợ không thể nào tin. Bởi vì gã cực kỳ tự tin vào mười phần giao hàn lực của mình, cho rằng tu sĩ Trúc Cơ không người nào có thể sống. Nhưng hết lần này tới lần khác, Mạnh Hạo đã đem thương thế hoàn toàn khôi phục.

Mạnh Hạo thở sâu, ý muốn giết người trong mắt càng mãnh liệt hơn. Trong trầm mặc, trong mắt của hắn lộ ra một vòng quyết đoán, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, lấy ra lò đan.

Cầm lấy lò đan, Mạnh Hạo trầm tư.

“Phải luyện ra một lò đan dược có thể khiến cho ta nhất cổ tác khí khai mở ra đạo đài tới cực hạn, hiệu quả của nó phải vượt qua Trúc Cơ Thiên, như thế mới có thể khiến cho tu vi của ta kéo lên.” Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra suy tư, những đan phương mà hắn biết không ngừng hiển hiện trong đầu, cuối cùng tập trung ở đan phương gọi là Trùng Cảnh đan.

“Viên thuốc này dùng vào lúc Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, với tư cách là phụ trợ cho Tam Phàm đan, phối hợp với nhau, khiến cho Tam Phàm đan có thể giúp cho tu sĩ Trúc Cơ đột phá bước vào Kết Đan!”

Mạnh Hạo trầm ngâm, rồi rất nhanh lộ ra quyết đoán. Hắn lấy ra lượng lớn dược thảo từ trong túi trữ vật, bắt đầu luyện chế Trùng Cảnh đan. Mạnh Hạo đã ngưng tụ toàn bộ tâm thần để luyện chế viên thuốc này. Hao phí mất mấy ngày, dùng cả Đan Đạo Tái Sinh Quyết, thậm chí còn thất bại mấy lần, tới ngày thứ mười bảy, Mạnh Hạo mới luyện chế ra được viên thuốc này.

Lúc viên đan dược này xuất hiện, mùi thuốc tán ra bên ngoài, tràn ngập toàn bộ động phủ. Nếu như Mạnh Hạo không sớm bỗ trí bốn phía, sợ là một khi mùi thuốc tràn ra ngoài động phủ, sẽ đưa tới một số phiền toái không cần thiết.

Cầm đan dược, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, lấy ra gương đồng, bắt đầu phục chế.

Sau khi phục chế ra một quả Trùng Cảnh đan, Mạnh Hạo đem nó để vào trong bình thuốc. Cho đến khi ở trước mặt hắn đã bày ra hơn mười chai thuốc, Mạnh Hạo lập tức mở miệng phun ra lôi vụ, mộc kiếm cũng bay ra, đồng thời lệnh bài Chủ Lô cũng được triển khai. Sau khi làm tốt mọi phòng hộ, hắn thở sâu, cầm một quả Trùng Cảnh đan nuốt vào.

Tòa đạo đài thứ bảy trong cơ thể hắn, lúc này đã mở ra được hơn tám phần. Giờ phút này đan dược vào miệng, lập tức hóa thành linh lực, khiến cho toàn thân Mạnh Hạo chấn động. Tòa đạo đài thứ bảy trong cơ thể phát ra ánh sáng tím, nháy mắt đã ngưng thật nhiều hơn một ít.

“Nhất cổ tác khí!” Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, nhắm mắt ngồi xuống.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Một tháng sau, thân hình Mạnh Hạo run mạnh một cái, rồi nhanh chóng héo rũ, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, mặc kệ cho cơ thể héo rũ, mà lấy ra rất nhiều đan dược lần lượt nuốt vào.

Cho đến khi lại trôi qua thêm bảy ngày, trong cơ thể Mạnh Hạo truyền ra tiếng nổ vang kinh thiên, tràn ra ánh sáng tím ngập trời, chiếu rọi toàn bộ động phủ. Trong cơ thể hắn, tòa đạo đài thứ bảy bỗng nhiên xuất hiện.

Giờ phút này, hắn đã không còn là Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, mà đã là Trúc Cơ hậu kỳ!

Coi như là vô hạ Trúc Cơ ở trước mặt, thì cũng đều bị trấn áp mà không có chút giãy dụa nào. Giờ phút này, Mạnh Hạo có thể coi là không thẹn là Trúc Cơ đệ nhất nhân!

Nhưng Mạnh Hạo thấy vẫn chưa đủ, vô địch Trúc Cơ đối với hắn mà nói, cũng không có gì đáng chờ mong. Cái hắn muốn chính là tìm tên tu sĩ mặt xanh kia, nếu như vậy, chỉ với tu vi hiện tại thì vẫn còn chưa đủ!

Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời kiên định. Hắn thở sâu, lấy ra toàn bộ linh thạch trong túi trữ vật để phục chế đan dược. Những linh thạch này là lúc hắn ở Đan Đông nhất mạch buôn bán mà có, là Thanh La Tông đưa tặng, là một đường cùng Chu Đức Khôn tống tiền mà đổi lấy, số lượng rất nhiều, mỗi lần Mạnh Hạo nhìn lại đều cảm thấy rất là thỏa mãn.

Nhưng hôm nay, vì nhất cổ tác khí, hắn đành liều mạng đau lòng. Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào, đem số lượng lớn linh thạch phục chế đan dược, bắt đầu một hồi tu hành điên cuồng mà toàn bộ tu chân giới Nam Vực không người nào có thể so sánh.

Coi như là đạo tử cũng không có khả năng tiêu xài đan dược như Mạnh Hạo!

Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng, hai tháng, ba tháng...

Mạnh Hạo ở bên trong động phủ đã quên đi thời gian, toàn bộ tâm thần của hắn đều đắm chìm trong tu hành. Tòa đạo đài thứ tám của hắn, cũng ở trong quá trình tu hành này mà mở ra từng chút một.

Một thành, hai thành, ba thành... Cho tới nửa năm sau, tòa đạo đài thứ tám của Mạnh Hạo đã mở ra hơn tám phần. Lúc này ở Nam Vực đại địa, lại đang nhấc lên một hồi phong bạo.

Lần phong bạo này đến từ Mặc Thổ!

Tu sĩ Mặc Thổ xâm lấn Nam Vực!!

Có hơn hai mươi bảy vị đan sư mất tích bí ẩn!

Hai chuyện này đã oanh động toàn bộ Nam Vực. Đan sư mất tích, phần lớn là của Đan Đông nhất mạch và Đan Giới nhất mạch, còn lại không nhiều lắm là các đan sư lẻ tẻ khác. Biến cố này đã đưa tới lửa giận ngút trời của Tử Vận Tông và Kim Hàn Tông.

Kim Hàn Tông là cái đầu tiên xuất động. Hai vị lão tổ thần bí của hai tông môn đã đi thẳng tới Mặc Thổ. Mà nghe đồn, ngay cả Đan Quỷ cùng với Sơn Cửu cũng âm thầm đi tới Mặc Thổ.

Nhưng Mặc Thổ tồn tại đã nhiều năm, Nam Vực thủy chung không có cách nào làm gì được nó, tự nhiên là có chỗ cường hãn. Lần đụng chạm này, cuối cùng như thế nào cũng không có người nào biết được, chỉ biết là Kim Hàn Tông không có mang được dù chỉ là một đan sư trở về, còn Tử Vận Tông thì ngược lại, ngoại trừ một Chủ Lô đan sư tên là Chu Đức Khôn không có mang trở về, thì tất cả những đan sư khác đều được mang trở về tông môn. Mà hai đại tông môn này cũng không nhắc đến Mặc Thổ một chút nào.

Mà Mặc Thổ thì lặng lẽ rút lui, giống như chỉ trong vòng một đêm đã khôi phục lại sự hài hòa như ngày xưa, không còn có đan sư mất tích nữa. Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì ở Mặc Thổ, cũng có rất ít người biết được.

Cũng ở trong thời điểm mà Mặc Thổ không còn hung hăng càn quấy như nửa năm về trước, ở Tây Bộ của Nam Vực, ở bên ngoài một trong tam đại tuyệt địa thượng cổ đạo hồ, có một cái Đạo Tỉnh đột nhiên xuất hiện.

Từ trên miệng giếng phun trào ra màn nước, trong đó thình lình lại chiết xa ra hình ảnh hư ảo. Đó là hình ảnh một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn thời thượng cổ, đột phá Trúc Cơ trùng kích Kết Đan.

Cái Đạo Tỉnh này xuất hiện, lập tức oanh động toàn bộ các đại tông môn gia tộc ở Nam Vực. Nhưng sau khi một vài lão gia hỏa tới đây quan sát thì đều lần lượt rời đi, sau đó lại phái ra những đệ tử thiên kiêu Trúc Cơ cảnh của tông môn mình, thậm chí còn có cả Trúc Cơ đạo tử đi đến nơi này quan sát Đạo Tỉnh.

Đã từng có một vị lão tổ Nguyên Anh hậu kỳ của Nhất Kiếm Tông nói ra một câu.

“Cái Đạo Tỉnh này ẩn chứa cảm ngộ Kết Đan. Cái cảm ngộ này chỉ có những người sắp bước vào Kết Đan mới có thể thấy được, không thích hợp cho chúng ta, nhưng lại thích hợp cho tất cả những tu sĩ Trúc Cơ.”

Những lời này đã làm cho tất cả thiên kiêu Trúc Cơ cảnh của Nam Vực chấn động, từ bốn phương tám hướng kéo đến Tây Bộ Nam Vực. Một tháng sau, cũng là lúc Thanh La Tông đạo tử Chu Kiệt, ở bên cạnh Đạo Tỉnh đột phá tu vi, bước vào Kết Đan cảnh, ngưng tụ thành công ra Thanh Đan chỉ thuộc về Thanh La Tông. Cả thế gian khiếp sợ.

biến xấu, lại lấy từ trong túi trữ vật số lượng lớn bột phấn vung ra, khiến cho khói độc ở xung quanh hắn khuếch tán, cho dù mỏng manh, nhưng lại làm cho bước chân của tu sĩ mặt xanh dừng lại.

Lúc trước gã đã phòng ngừa để cho mình không bị hút vào trong huyết vụ, nhưng vẫn cảm nhận được sự khủng bố của đoàn sương đỏ kia. Bởi vì vào lúc này, ngón út của gã chỉ bị lây dính có một chút, mà lúc này đã truyền đến cảm giác đau nhói.

Cũng ở trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, lúc thân hình rút lui thì trong mắt hắn nháy mắt đã xuất hiện màu tím, khiến cho toàn thân của Mạnh Hạo có ánh sáng tím tràn ngập.

Chính là Tử Đồng biến!

Trong lúc Tử Đồng biến được triển khai, thương thế bên trong cơ thể Mạnh Hạo đang nhanh chóng khôi phục. Hắn đứng giữa lượng lớn khói độc nhìn chòng chọc vào tu sĩ mặt xanh, thấy được đan khí trên đỉnh đầu gã lúc này đang nhanh chóng vững chắc, sợ rằng nhiều nhất là mười tức sau sẽ có thể lại phóng thích ra đan khí.

Mạnh Hạo không do dự nữa, trong chớp mắt khi Như Ý Ấn trong lòng bàn tay có thể mở ra truyền tổng, hắn nắm tay thật chặt!

Trong chốc lát, ở xung quanh hắn xuất hiện một cái lỗ đen, như một cái miệng lớn, trực tiếp thôn phệ Mạnh Hạo vào bên trong. Việc này nằm ngoài dự đoán của tu sĩ mặt xanh, gã biến sắc, lao mạnh ra, nhưng đã chậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK