Một màn biến hóa này khiến cho đám người bên ngoài đều trợn to mắt mà đồng thời tập trung nhìn lại.
Không ít Đan sư của Đan Đông nhất mạch cũng biểu hiện ra một vẻ không thể tưởng tượng nổi trên mặt. Bởi vì Đan lô ngày càng phát ra tiếng sấm kinh người bên trong thế giới Tiên thổ, cùng với tiếng nổ ầm ầm khiến cho cả Đan lô to lớn này rung chuyển từng đợt.
Mạnh Hạo cũng cách chỗ này không xa, hắn chợt quay đầu nhìn lại Đan lô to lớn kia. Người ngoài không biết vì sao lại có một màn biến hóa này nhưng trong lòng hắn thừa biết nguyên nhân, chính là vì mười vạn Đan lô bên trong đang muốn xông ra đuổi giết bản thân mình.
Ánh mắt Mạnh Hạo chợt giật giật một chút, cả người cũng nhanh chóng lùi về phía sau dùng một tốc độ cực nhanh chạy thẳng tới con đường duy nhất dẫn lên đỉnh Tử Đông sơn. Dù hắn vẫn rất mỏi mệt nhưng cũng không tiếc sức mà dốc toàn lực chạy nhanh, chỉ khoảng mấy hơi thở sau hắn liền bước thẳng trên con đường đá, đi lên từng bậc thang rồi khuất dần trên con đường này.
Đan lô càng truyền ra tiếng gầm rú mạnh mẽ hơn, khi thanh âm phanh phanh vang vọng thì Mạnh Hạo cũng đã yên tâm, cũng không nhìn lại mà một đường bước thẳng về phía trước.
Đan lô kia lúc này đang lay động kịch liệt, dường như có thể tùy thời mà bộc phát nổ tung ra.
"Tiểu hoạt đầu." Khuôn mặt Đan Quỷ chợt lộ ra vui vẻ như có như không, đồng thời đưa tay phải hướng về trên hình ảnh của thế giới Tiên thổ kia điểm một chỉ. Một chỉ này, bầu trời bên trong thế giới Tiên thổ chợt nổ vang, một ngón tay to lớn bỗng nhiên được huyễn hóa ra. Ngón tay tựa như thay cả bầu trời, che khuất cả thế giới này mà như trở thành một màn trời duy nhất của thế giới Tiên thổ.
Ngón tay thô ráp, không chút tinh tế thậm chí còn thấy rõ cả từng dấu vân tay bên trên, nhưng ngón tay khổng lồ thô ráp này như mang theo thiên ý làm rung động cả Tiên thổ, khiến cho mấy tên nửa bước lão tổ của tông môn bên ngoài đều hoảng hốt.
Bọn họ ngơ ngẩn nhìn Tiên thổ thông qua màn sáng huyễn hóa, nhìn ngón tay tản ra quy tắc kinh thiên động địa, tản ra dao động vặn vẹo vô tận như mang theo một ý chí nào đó hướng về phía Đan lô trong thế giới Tiên thổ này, rồi chậm rãi nhấn một cái.
Dưới một cái nhấn này, toàn bộ thế giới Tiên thổ run rẩy như trầm xuống, sau đó cũng đứng im lại. Còn Đan lô đang rung động kịch liệt cũng trở nên run rẩy không nhúc nhích được, tùy ý để ngón tay kia rơi xuống, đặt vào bên trên thân lô.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một vài hơi thở mà thôi, ngón tay mạnh mẽ kia cũng biến mất, mà đan lô kia cũng chợt yên tĩnh trở lại.
Đông Lai sơn trong phút chốc chợt tĩnh lặng lại. Hơi thở của Tử La lão tổ chợt dồn dập, tim lão cũng đập nhanh, nhìn vào gương mặt bình thản không thay đổi của Đan Quỷ đại sư, trong lòng lão chợt hoảng hốt.
“Nghe đồn người mạnh nhất Tử Vận tông không phải là lão tổ Tử Khí nhất mạch, mà chính là vị Đan Quỷ đại sư. Nghe nói tu vi của Đan Quỷ đại sư nhiều năm trước đã là Trảm Linh. Nói cách khác thì lão cũng đã sống hơn ngàn năm rồi.” Tử La lão tổ hít sâu một hơi.
Mà những vị nửa bước lão tổ của các tông môn khác cũng có tâm tư tương tự. Nhị tôn giả Nhất Kiếm tông hơi cúi đầu, hắn là một trong số không nhiều người lắm biết về tu vi khủng bố của vị Đan Quỷ đại sư này.
Nếu không phải do Đan Quỷ không muốn khoa trương việc thu nhận đồ đệ, thì người đến tham dự cũng không còn là nửa bước lão tổ, mà các lão tổ của các đại tông môn Nam Vực sẽ xuất động đến đây tham dự.
Hai mắt Huyết yêu Đồ La lóe lên một vòng huyết quang, hơi thở gấp gáp, nhưng nhanh chóng chuyển thành cung kính mà trầm mặc lại. Huyết Yêu tông bọn hắn đều cực kì kiêng kị vị Đan Quỷ Đại sư này, những chuyện liên quan tới vị này đều đã bị Huyết Yêu tông thu thập lại, sau đó bọ họ dường như đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên.
Hai mắt Thanh La tông Chu Kiệt chợt lộ ra một tia lạnh lẽo, nhưng bên trong âm lãnh còn có sự ngưng trọng chưa từng có.
"Có chút quen thuộc, khí tức cố nhân." Hai mắt Chu Kiệt chợt lóe lên nhìn về phía Đan Quỷ.
Ngay khi đám người ngoại giới còn đang bị một chỉ của Đan Quỷ Đại sư làm cho tinh thần chấn động, thì Mạnh Hạo đã bước trên từng bậc thang dẫn tới đỉnh Tử Đông sơn. Vừa đi, thỉnh thoảng hắn còn ngẩng đầu nhìn về phía trên, nhưng chỉ thấy mây mù che phủ, hoàn toàn không nhìn thấy đỉnh núi.
Thời gian cũng dần trôi qua, Mạnh Hạo cũng đi từng bước lên đỉnh Tử Đông sơn. Càng đi, hắn càng cảm thấy kinh ngạc về độ cao của ngọn núi này. Hôm nay đã là ngày thứ năm, Mạnh Hạo quay đầu nhìn xuống cũng không còn thấy được mặt đất nữa, xung quanh hắn chỉ có mây mù lượn lờ che phủ cả ánh mắt, khiến cho hắn cũng không cách nào nhìn thấy được thế giới phía xa xa.
Chỉ là… độ cao như vậy, Mạnh Hạo lại vẫn cảm thấy hình như vẫn còn là chân ngọn núi này mà thôi.
Càng lên cao khí tức càng mỏng manh, tuy không có lực áp chế tu vi tu sĩ, nhưng càng đi thì mỗi bước chân của hắn bước ra tựa như tiêu hao sức lực gấp hai bước chân ngày thường vậy.
Vốn Mạnh Hạo đã trải qua một đoạn đường bôn ba mới đến được đây, cả người đầy mỏi mệt, sau đó lại cùng Đan lô màu đen kia giành giật hao tổn tâm thần. Nên lúc này hắn cũng không sốt ruột đi nhanh về phía trước, thậm chí hắn còn đi từng bước một, thỉnh thoảng còn dừng chân nhìn quanh. Ngọn núi nơi này tươi tốt xanh um, còn có thêm một ít thảo dược được gieo trồng rải rác xung quanh, chỉ cần nhìn thấy thì Mạnh Hạo liền hái xuống.
Nhưng trong mắt ngoại nhân, lúc này Mạnh Hạo coi như đã rơi rớt lại phía sau, mà những người tham gia thì đều đi trước hắn hết rồi.
Thậm chí Diệp Phi Mục còn lại người đầu tiên đi tới khu vực đầu tiên trong số bốn khu vực thí luyện. Ngay trước mặt y lúc này là một phiến đá to lớn, trên đó ghi chi chít chữ viết, Diệp Phi Mục nhìn hồi lâu, cũng không nhanh chóng đi qua phiến đá kia mà khoanh chân ngồi trên một miếng đá lớn bên cạnh, rồi lấy ra đan lô bắt đầu luyện đan.
Một ngày sau, đan dược được luyện chế ra, y mới ngậm lấy đan dược hướng về phía đường đá sau khối đá lớn kia, tiếp tục đi.
Sau đó Sở Ngọc Yên cũng luyện chế đan dược xong rồi mới tiếp tục đi thẳng về phía trước. Mà những đan sư đi trước Mạnh Hạo cũng tương tự vậy.
"Diệp Phi Mục không hổ là Chủ Lô đỉnh phong, tu vi cũng không tầm thường. Là người bước vào nơi thí luyện đầu tiên nhưng lại có thể phán đoán đan dược rồi luyện chế ra, không hề dài dòng dây dưa, ta xem trọng hắn.” đám Đan sư Đan Đông nhất mạch cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tàn với nhau.
"Sở Ngọc Yên cũng không tệ. Có thể nói thí luyện tấn chức lần này là lựa chọn giữa hai người bọn họ rồi. Nhưng đáng tiếc là trước kia ta còn nghĩ Phương Mộc chủ lô cũng có cơ hội, không ngờ thời gian hắn đạt được Đan lô chậm quá.”
"Đúng vậy, bước đầu chậm, thì mấy bước sau cũng chậm hơn…”
Thanh âm rì rầm truyền ra, phần lớn là từ đám Đan sư bình thường, còn Chủ lô và Tử lô vẩn còn đang yên lặng nhìn màn sáng hình ảnh trước mặt, cũng không ai nói gì cả.
Vài ngày sau thì Mạnh Hạo cuối cùng cũng tới khu vực đầu tiên. Hắn nhìn phiến đá to lớn trước mặt, nhìn chi chít chữ viết trên bề mặt. Sau khi nhìn ngó cẩn thận, Mạnh Hạo cũng nghiêng đầu nhìn về phía bậc thang phía sau.
“Nơi này chính là khu vực đầu tiên, từ nơi này đi thẳng sẽ tới khu vực phiến đá thứ hai thì phải trải qua khí độc vô cùng bá đạo…cần phải luyện chế giải độc đan, mới có thể đi qua dễ dàng được. Bất quá cái khó là phải dựa vào khí độc khác nhau, trong lúc đi về phía trước phải luyện chế đan dược thêm mấy lần nữa.” Mạnh Hạo chợt suy nghĩ, sau đó vốn định lấy ra Đan lô màu đen kia, nhưng sau khi nhìn thấy Đan Lô này không phục, nên lại tiếp tục không nói gì mà trấn áp tiếp rồi đặt lại trong túi trữ vật. Sau đó hắn lấy ra Vạn Luyện Lô, lôi ra thêm một chút thảo dược bắt đầu luyện chế.
Tiêu tốn hết một canh giờ để luyện ra một viên đan dược rồi nuốt vào, Mạnh Hạo cũng vẫn nhìn ngắm phong cảnh như cũ rồi vượt qua khối đá bước đi tiếp. Ngay khi vừa bước vào, cả người hắn nhanh chóng bị một lớp phấn mốc bao phủ.
“Phương Mộc Chủ lô này có chút cẩu thả rồi, hắn chỉ dùng một canh giờ luyện đan. Trong khi những người trước hắn, kể cả Diệp Phi Mục cũng phải tốn ít thời gian nhất cũng mất hai canh giờ, còn người dài nhất cũng một ngày.”
“Hắn làm sao có thể so sánh với Diệp chủ lô được. Diệp chủ lô thế nhưng là Đan Đỉnh đại sư, ngươi xem, lúc này hắn vẫn dẫn đầu đám người, mà cũng đã đi qua hơn một nửa khu vực thứ nhất rồi.”
Đám đan sư xung quanh cũng đồng loạt bàn tán, bọn họ nhìn màn sáng hình ảnh bên ngoài nên có thể rõ ràng tình hình cụ thể từng người. Từ từ, những Chủ lô đan sư cũng nhìn nhau một cái, tất cả đều cảm thấy hành động của Mạnh Hạo quả thật quá là lỗ mãng đi.
Chuyện mọi người đang suy nghĩ, Mạnh Hạo cũng không biết được, mà hắn cũng không có hứng thú muốn biết. Lúc này hắn đang đi trong đám chướng khí, càng đi về phía trước thì chướng khí càng dày đặc, màu sắc cũng dần chuyển sang màu xám đen.
Hoa cỏ xung quanh cũng không biết đã khô héo bao nhiêu năm rồi, cũng dần hình thành một khí tức âm hàn bao phủ khắp nơi này. Càng đi về phía trước, hắn còn có thể nhìn thấy được những con rết dài bằng một cánh tay người đang trèo lên đám cỏ khô kia, rồi nhanh chóng chạy ngang qua bậc thang đá.
Có điều ngày này qua ngày khác, những độc trùng này gặp Mạnh Hạo đi tới, cho dù mới thoáng gặp cũng lập tức dừng lại, không dám động đậy để mặc cho Mạnh Hạo tùy ý lướt qua bọn chúng.
Thời gian cũng trôi qua, trên đường đi, Mạnh Hạo cũng thỉnh thoảng dừng lại, dùng cỏ khô trong đám chướng khí này, thậm chí còn có một ít thân thể độc trùng luyện chế thành đan dược, hắn luyện tổng cộng cũng được ba lần nữa.
Càng ngày càng có nhiều độc trùng xuất hiện chi chít, bò lúc nhúc trên bậc thang, nhưng Mạnh Hạo đi qua thì cả đám chúng nó đều run rẩy, chỉ nằm im không nhúc nhích hoặc nếu không thì cũng nhanh chóng lủi đi mất. Thậm chí, càng đi, chướng khí dày đặc trước mặt hắn cũng tự động quay cuồng rồi dần tách ra một con đường cho hắn qua.
Cảnh tượng này rơi vào trong mặt đám người bên ngoài khiến tất cả đều trợn mắt há mồm kinh ngạc. Càng lúc ánh mắt tập trung theo dõi Mạnh Hạo qua màn hình cũng càng nhiều hơn, trong đó cũng không chỉ có những đan sư của Đan Đông nhất mạch, mà người ngoài cũng tập trung nhìn vào hắn.
“Dùng độc trùng luyện đan, Phương Mộc này luyện chế loại đan dược gì vậy?”
“Đan dược có trình độ như thế nào mà có thể có hiệu quả kinh người như vậy chứ?” Đám tu sĩ trên đỉnh Đông Lai sơn khi nhìn thấy một màn như vậy đều giật mình, ánh mắt cũng đồng thời liếc nhìn về phía hình ảnh của đám người còn lại. Trong đó, đám người Diệp Phi Mục cùng với Sở Ngọc Yên cũng đã đi qua gần hết khu vực thứ nhất rồi, nhưng cho dù trên đường đi lên bọn họ cũng dừng lại mấy lần luyện chế thêm đan dược, cũng có thể khiến đám độc trùng kia tránh xa ra. Nhưng nhìn qua thì hiệu quả cũng không khiến người khác rung động như khi nhìn thấy đan dược của Mạnh Hạo.
Bởi vì đám độc trùng trên đường đi của đám người Diệp Phi Mục cũng chậm chạp uể oải tránh ra, mà ở chỗ của Mạnh Hạo thì rõ ràng bọn chúng như hoảng sợ cực độ mà không dám bén mảng lại gần.
Nếu như việc này không xảy ra trong quá trình thí luyện ở Tử Vận tông mà là một nơi nào đó thì chuyện như vậy làm cho người khác liên tưởng đến rất nhiều thủ đoạn khác. Chỉ là hôm nay trong quá trình thí luyện tấn chức Tử lô, mọi người chỉ nghĩ tới một lý do duy nhất.
Đan dược mà Mạnh Hạo luyện chế ra, tuyệt đối không phải là loại đan tầm thường!