Dưới võ đài, Thượng Quan Tu nhếch miệng lộ ra nụ cười nham hiểm. Hắn không để ý chuyện sống chết của Mạnh Hạo, chỉ để ý tới pháp bảo có thể có trong túi trữ vật của đối phương. Lúc trước, khi Mạnh Hạo báo danh đăng ký tham gia thí luyện nội tông, hắn đã đi tìm hai người Chu, Doãn và tìm hiểu rất kỹ mọi hành động của Mạnh Hạo trong thời gian ở Hắc Sơn, đồng thời cũng biết một chút yêu thuật mà Mạnh Hạo dùng để trấn áp đàn yêu thú.
Sau đó, Thượng Quan Tu nghi ngờ, đối phương không phải có yêu thuật, mà đang cất dấu một pháp bảo nào đó.
Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, quầng sương mù hai màu vẫn đang gào thét tiến đến. Tay trái hắn vung lên, hất mạnh về phía trước. Một đạo phong nhận vô hình xuất hiện, di chuyển với tốc độ cực nhanh nhằm màn sương lao tới.
Hắn lấy ra một viên yêu đan, ném nhanh vào trong miệng sau đó vỗ lên túi trữ vật. Trong tích tắc, từng đạo kiếm quang theo cánh tay hắn vung lên xuất hiện, tổng cộng có hai mươi thanh hình thành một khí thế phô thiên cái địa, áp đảo tinh thần mọi người, sau đó lao vút về phía màn sương.
Hành động của hắn khiến đám tu sĩ dưới võ đài hoảng sợ, còn chưa kịp bàn tán thì đạo phong nhận và màn sương đã va chạm tạo thành tiếng nổ vang. Màn sương chấn động, lúc đó hai chục thanh phi kiếm đã bay tới, số lượng quá nhiều. Từng thanh từng thanh xé màn sương ra thành mảnh nhỏ, sau đó nổ vang. Lá cờ năm màu bị chấn nát bấy. Hai mươi thanh phi kiếm bị tiêu hao hơn một nửa, số còn lại hóa thành kiếm quang trước ánh mắt trợn tròn của Hàn Tông. Mạnh Hạo nuốt thêm một viên yêu đan vào miệng, lấy ra mười thanh phi kiếm nữa.
Hàn Tông không thể ngờ, Mạnh Hạo lại có nhiều phi kiếm đến thế. Hắn hoảng sợ lui về sau, tay phải vung lên, màn sáng bao quanh thân thể nhiều thêm một tầng vẫn không khiến hắn yên lòng. Tóc gáy hắn dựng ngược, da dầu run lên từng chặp. Cảm giác sinh tử truyền tới rõ ràng, trước người hắn lại xuất hiện một khối ngọc bội hình thành nên màn sáng bảo vệ thứ ba quanh người. Tới lúc này, Hàn Tông mới cảm thấy yên tâm.
Vừa lúc này, phi kiếm đã phóng tới gần, kiếm quang lóe sáng va chạm với tầng bảo vệ thứ nhất tạo thành từng thanh âm leng keng không dứt. Màn sáng ngoài cùng bị chấn nát, yếu ớt không chịu nổi một kích. Sau đó, màn sáng thứ hai cũng vỡ vụn trước công kích từ những thanh phi kiếm của Mạnh Hạo.
“Ở đâu ra mà lắm phi kiếm như vậy?” Con người Hàn Tông co rút, vẻ mặt hoảng loạn muốn lui về sau nhưng màn sáng bảo vệ thứ ba đã ầm ầm sụp đổ. Tất cả phi kiếm mang theo kiếm quang sáng rực găm kín người Hàn Tông làm hắn kêu lên thảm thiết. Cả người bị đẩy lui về sau, đổ ầm xuống nền võ đài. Sau mấy cơn co giật thì thân tuyệt khí đoạn. Cả người cắm đầy phi kiếm như gai nhím khiến tất cả mọi người có mặt quanh quảng trường hít vào một ngụm khí lạnh, thần sắc hoảng sợ vô cùng.
“Sao lại có nhiều phi kiếm như vậy!”
“Không hổ là chủ tiệm tạp hóa làm ăn phát đạt. Lúc đầu thấy hắn bày ra hơn chục thanh phi kiếm, tưởng hắn chủ yếu chỉ buôn bán đan dược, không ngờ còn kinh doanh cả pháp bảo, phi kiếm.”
“Ta cảm thấy tên Mạnh Hạo này nhất định có kỳ ngộ lớn, bằng không tu vi không thể tiến nhanh như vậy. Kỳ ngộ ấy hẳn phải mang lại rất nhiều bảo bối lợi hại cho hắn.”
Lắng nghe tiếng bàn tán nghị luận xôn xao, Thượng Quan Tu nhíu mày, vẻ mặt càng cau có, âm trầm.
Mạnh Hạo đứng trên võ đài, sắc mặt hơi tái, linh khí trong cơ thể chỉ còn một ít. Lúc trước hắn xuất ra tới hai mươi thanh phi kiếm, dù đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sau thì việc điều khiến chúng cũng có phần quá sức với hắn. May là hắn không ngừng nuốt vào yêu đan, linh lực được bổ sung liên tục bù vào phần mất đi. Phương thức chiến đấu này hắn đã luyện tập nhiều, giờ ra tay dĩ nhiên là rất thuần thục.
Tay phải Mạnh Hạo vung lên, phi kiếm đang cắm trên người Hàn Tông nhất loạt bay lên, trên thân phi kiếm còn vương máu tươi, bay trở về bên người Mạnh Hạo, vòng quanh thân thể hắn rồi mới thu vào trong túi trữ vật.
Rời khỏi võ đài, hắn lập tức khoanh chân ngồi bên cạnh Tiểu bàn tử, nuốt vào đan dược để bổ sung linh lực. Hắn tham gia cướp đoạt Hạn Linh Đan, trốn vào Hắc Sơn chiến đấu một hồi, lúc này lấy ra yêu đan cũng không sợ đám tu sĩ đứng quanh nghi ngờ. Hơn nữa, trận chiến tiếp theo với hắn vô cùng quan trọng. Ngày hôm nay, bao nhiêu khuất nhục phải chịu trước Vương Đằng Phi, hắn phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Hắn chờ đợi ngày này đã lâu rồi!
Âu Dương đại trưởng lão liếc nhìn Mạnh Hạo, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. Từ lúc Mạnh Hạo bắt đầu gia nhập môn phái, lão đã để ý tới con người này. Những việc xảy ra sau này có liên quan tới Mạnh Hạo đều lọt vào trong mắt lão. Tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo trưởng thành lên, lão cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ. Lão thực sự không quan tâm tới những kỳ ngộ Mạnh Hạo đã gặp được. Kỳ ngộ là tạo hóa của từng người, hơn nữa Mạnh Hạo lại là người mà lão có thiện cảm.
Tuy nhiên, giờ phút này lão cũng thấy hơi lo lắng.
“Thí luyện để thăng tiến nội tông vốn là chiến đấu sinh tử. Vương Đằng Phi có tư chất trăm năm hiếm gặp, tuổi còn nhỏ mà tu vi đã khó lường, ngày sau nhất định có thể Trúc Cơ thành công. Ở các tông môn có thực lực khác, người như vậy cũng rất hiếm thấy. Mạnh Hạo không phải đối thủ của người này…” Âu Dương đại trưởng lão tự cảm thán.
Đứng trong đám tu sĩ dưới quảng trường, thần sắc Thượng Quan Tu càng âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng. Hắn không nghĩ Mạnh Hạo có thể chiến thắng Hàn Tông mang theo người không ít bảo bối, bản thân hắn cũng cấp cho đối phương cây cờ năm màu kia để hắn thi triển khai vụ hồn. Hắn vốn tưởng Hàn Tông nhất định có thể giết chết Mạnh Hạo một cách dễ dàng.
Kết quả thì ai cũng thấy, Hàn Tông bị mấy chục thanh phi kiếm của Mạnh Hạo biến thành tổ ong. Nhớ tới đám phi kiếm của Mạnh Hạo, Thượng Quan Tu cũng cảm thấy kinh hãi. Những phi kiếm ấy chỉ là phi kiếm cấp thấp nhưng số lượng nhiều như thế cũng đủ làm cho người khác phải khiếp sợ.
Lúc này, trên đỉnh Kháo Sơn Tông, có một nam tử tuổi trung niên, mặc trên người một bộ thanh sam nhìn qua hơi giống một văn sĩ đang đứng đó, hai mắt lộ ra một tia kỳ dị. Trung niên nhìn chăm chú lên người Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi dưới quảng trường.
“Người này…, trước kia ta không hề để ý tới vì tư chất của hắn rất bình thường. Thời gian qua chắc đã gặp không ít cơ duyên.” Trung niên này chính là chưởng môn của Kháo Sơn Tông hiện giờ, Hà Lạc Hoa.
“Lần thí luyện thăng tiến nội tông này, nếu không có Vương Đằng Phi thì người này nhất định có thể thành công, Đáng tiếc, còn có Vương Đằng Phi ở đó, việc này rất khó mà thành…”
Hà Lạc Hoa nhìn về phía Mạnh Hạo bằng ánh mắt nhu hòa. Hắn đã là tu sĩ Kết đan kỳ, lại là chưởng môn của Kháo Sơn Tông, hắn đương nhiên không để ý tới chút cơ duyên của đệ tử trong tông. Đệ tử càng có tư chất, có vận mệnh tốt thì hắn càng vui mừng, chỉ là đoói với Mạnh Hạo hiện giờ phải đứng trước trận chiến với Vương Đằng Phi, Hà Lạc Hoa không nhìn thấy cơ hội chiến thắng của hắn.
“Thật đáng tiếc! Vương Đằng Phi đã sớm được đưa vào danh ngạch, nếu không…”, Hà Lạc Hoa lắc đầu, thầm cân nhắc một lúc rồi lại than nhẹ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Âu Dương đại trưởng lão nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt khích lệ, cũng nhận thấy linh khí trong cơ thể hắn đang từ từ hồi phục. Việc này rõ ràng là có chút thiên vị cho hắn nhưng đám tu sĩ có mặt không ai dám nói gì. Về phần Vương Đằng Phi, hắn lại càng không để tâm. Trong mắt hắn, tu vi Mạnh Hạo đột nhiên tăng mạnh cũng khiến hắn hơi ngạc nhiên nhưng hoàn toàn không liên tưởng đến người đã cướp đoạt chí bảo của hắn. Trong lòng hắn, người làm hiện lên quang điểm ảm đạm lúc trước mới chính là tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Vương Đằng Phi lại cảm thấy đau đớn, máu huyết dâng lên. Một tia truyền thừa lúc trước đã hoàn toàn bị cắt đứt, hắn không thể cảm thụ được sợi dây liên hệ như trước nữa. Ngày hôm nay, dù người nhận được truyền thừa đứng ngay trước mặt hắn, hắn cũng không có cách nào biết được.
“Truyền thừa đã không thuộc về ta, còn thanh chí bảo kia…”. Vương Đằng Phi nắm chặt tay. Thanh phi kiếm cổ kia hắn mới chỉ đứng ở xa quan sát vài lần, trong cuốn sách cổ hắn có cũng chỉ miêu tả sơ qua, hắn thực sự không biết được tác dụng của thanh phi kiếm ấy. Chỉ biết cuốn sách có nói, phi kiếm này vốn là độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Hắn từng nghĩ sau khi lấy được sẽ mang về rồi từ từ nghiên cứu, hiện giờ xem ra chỉ còn là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Vương Đằng Phi vẫn nhắm chặt hai mắt, hơi thở trầm ổn trở lại. Trong mắt đám tu sĩ đứng trên quảng trường, hắn vẫn giữ thái độ như cũ, dường như không quan tâm tới bất cứ chuyện gì.
“Vương Đằng Phi ta đã bị người cướp đi truyền thừa chí bảo, nhưng cái danh đệ tử nội tông này không ai có thể cướp đoạt. Ta vẫn ẩn nhẫn ở nơi này chỉ vì cơ duyên thứ hai mà ta đang chờ đợi mà thôi. Thất bại một lần thì sao? Ta chính là Vương Đằng Phi!” Vương Đằng Phi thầm nhủ trong đầu, nội tâm hắn theo đó mà bình lặng trở lại, cảm xúc kích động nhất thời liền bị đè nén. Hắn kiêu ngạo, bởi vì hắn là Vương Đằng Phi, bởi vì hắn có đủ tư cách để mà kiêu ngạo!
Thí luyện thăng tiến nội tông này không làm ảnh hưởng gì tới tâm cảnh của hắn. Có cảm giác, nó mở ra chỉ để dành cho mình hắn mà thôi, là sân khấu của riêng hắn. Hắn tiến nhập Kháo Sơn Tông với tư cách đệ tử ngoại tông, nhưng trên thực tế, hắn đã sớm được coi là đệ tử nội tông rồi.
Kháo Sơn Tông này hắn vốn không để trong mắt. Đây chỉ là một tông môn nhỏ bé, gia tộc hắn tùy tiện phái ra một người cũng có thể khiến cả tông môn này gà bay chó chạy, không ai thoát được. Nếu không vì hắn cố tình lựa chọn thì với thân phận của hắn, hắn sẽ không bao giờ tới nơi vắng vẻ trong Triệu quốc này. Gia tộc hắn là gia tộc cường đại tại Nam Vực, cho nên hắn kiêu ngạo.
Thời gian trôi qua chừng một nén nhang, hai mắt Mạnh Hạo đang ngồi trên quảng trường chợt mở ra, từ đó lóe lên một tia tinh mang, trong lòng chiến ý dâng trào.
Ngày hôm nay hắn đã giết đại hán kia, lại giết cả Hàn Tông.
Ngày hôm nay là ngày hắn giết người nhiều nhất từ trước tới giờ nhưng hắn mong muốn hơn cả chính là được đem Vương Đằng Phi giẫm nát dưới chân mình, đòi lại tất cả khuất nhục hắn đã phải chịu đựng.
Vẻ mặt âm trầm, Mạnh Hạo từ từ đứng lên.