Mà Lý Phú Quý kia lại hết lần này tới lần khác đối chọi gay gắt với Vương Đằng Phi, thậm chí còn cố tình co kéo mãi không chịu dứt, cho dù là trong tông môn hay ở bên ngoài, thậm chí trước mặt hay sau lưng đều là tận tình đem hết khả năng mà móc mỉa đối phương.
Chuyện này cũng khiến cho Vương Đằng Phi tức giận không ít, chỉ là y phải nhẫn nhịn cắn răng mà chịu đựng, cũng không cách nào đắc tội hắn được… Dù sao thì đây cũng chỉ là khúc mắc giữa đám tiểu bối với nhau, trong khi Lý Phú Quý lại chiếm địa vị phi thường trọng yếu trong Kim Hàn Tông, so với mức độ trọng yếu của Vương Đằng Phi đối với Vương gia thì lại lớn hơn rất rất nhiều.
“Đó thật sự là chân tình a, chuyện tình giữa hai vị đạo hữu bọn họ, con mắt này mà còn không nhìn ra được sao? Đây tuyệt đối là chân tình, Lý Phú Quý ta lẽ nào lại có thể vô tình mà đi phá đám đôi uyên ương kia sao? Há có thể chỉ vì huynh đệ Vương Đằng Phi của ta mà lại có thể đi quấy phá chuyện tình yêu chân chính như vậy hay sao.
Việc này ta không thể nào làm được a.” Cả người Tiểu Bàn Tử lúc này nhảy dựng lên trên mặt bàn. Đám Kim Hàn Tông phía sau nghe những lời hắn nói lúc này cũng tự thấy xấu hổ không thôi, chỉ có thể ho khan vài tiếng, cũng không dám tiếp lời, để mặc cho Tiểu Bàn Tử tiếp tục tự biên tự diễn.
“Hỏi thế gian này có chuyện tình gì là tối cao vô giá? Có một vị bằng hữu tốt nhất đời Lý Phú Quý ta, cũng là người ta bội phục nhất, đã từng nói với ta, tình yêu, chính là có giá trị tối cao, tuyệt đối hơn hẳn trăm vạn linh thạch!” Tiểu Bàn Tử lúc này miệng mồm há to, nước bọt tung tóe, hưng phấn gào lên.
Đám Tống gia lúc này chỉ còn nước cười gượng mà nhìn một màn này. Ngay cả những tu sĩ Huyết Yêu tông cũng đều chỉ có thể nhìn Lý Phú Quý với vẻ mặt đầy cổ quái mà thôi.
Lý Thi Kỳ cũng nhíu mày, không lên tiếng, còn Vương Hữu Tài bên cạnh gã thì cũng trầm mặc, nhưng khuôn mặt cũng ẩn ẩn ý cười mỉm.
“Cho nên lúc đó ta chỉ còn có thể giả bộ như không nhìn thấy, bởi vì ta cảm thấy huynh đệ Vương Đằng Phi của ta quả thật quá vô lại, quá vô sỉ đi. Người ta vậy mà rõ ràng là chân tình a, nếu như ta là Vương Đằng Phi, ta nhất định sẽ vui vẻ mà dâng tặng giai nhân của mình cho người ngay lập tức.” Tiểu Bàn Tử càng nói thì càng hưng phấn hơn. Chỉ là lúc này trên không trung truyền tới một tiếng gầm giận dữ.
"Lý Phú Quý !!" Thanh âm truyền tới, đồng thời cả người Vương Đằng Phi đằng đằng sát cơ ở trong đám người trên không trung cũng nhanh chóng vọt thẳng về phía trước, cả người y như một thanh lợi kiếm hướng thẳng về phía Lý Phú Quý.
Có điều y còn chưa tới gần, thì đám đệ tử Kim Hàn Tông phía sau Lý Phú Quý lập tức đứng dậy, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền bước ra vài bước. Trong đó có một đại hán hừ lạnh một tiếng, sau đó nâng tay lên thành nắm đấm, tức thì bốn phía chấn động lan rộng xung quanh. Tiếng sấm ầm ầm truyền tới khiến cho sắc mặt Vương Đằng Phi cũng nhanh chóng biến đổi.
Vương Tích Phạm cũng nhanh chóng tăng tốc vọt lên đứng chắn trược mặt Vương Đằng Phi, rồi đưa hai tay mạnh mẽ nhấn về phía trước một cái.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên lần nữa. Chỉ có điều lúc này sắc mặt Vương Tích Phạm tái lại, mà Vương Đằng Phi cũng bị đẩy lùi lại vài bước, y ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vị đại hán bên phía Kim Hàn Tông kia.
“Người của Vương gia, xin hãy tự trọng.” Đại hán này nhàn nhạt nói, trên người ầm ầm vận chuyển tu vi, một luồng uy áp Kết đan nhanh chóng tràn ra bên ngoài.
Tới lúc này thì đoàn người Mạnh Hạo mới vừa đặt chân đáp xuống mặt đất. Nhìn Tiểu Bàn Tử đang tránh ở phía sau đại hán kia, thần sắc Mạnh Hạo có chút cổ quái, chỉ giả vờ ho vài cái. Nhớ lại mấy lời nói từ trong miệng Tiểu Bàn Từ lúc nãy, hắn cũng không khỏi thấy xấu hổ, còn có chút chột dạ.
“Nhìn thấy chưa? Lý Phú Quý bên trong Kim Hàn Tông cũng không phải dễ trêu chọc đâu. Bất quá sự tình hôm nay của Vương Đằng Phi lại khiến cho người người đều cảm thông, tiểu sư đệ, ngươi đã từng nhìn thấy Sở Ngọc Yên chưa? Ai, nói ra thì ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là giữa vị đệ tử tông môn nào đó cùng với Sở Ngọc Yên đạo hữu rốt cục đã có gút mắc gì xảy ra vậy…” Trần Phàm đang đứng bên cạnh Mạnh Hạo nhỏ giọng nói.
“Ây…trước kia coi từng gặp qua đi…” Mạnh Hạo chần chờ chút ít, sau đó có chút xấu hổ ấp úng.
“Đợi có cơ hội, nhất định phải tìm cách kết bạn mới được. Thủ đoạn của người này tính ra thật sự cao minh, rõ ràng có thể cướp Sở Ngọc Yên từ trên tay Vương Đằng Phi như vậy mà đem đi, có bản lĩnh a, đích thực là một cao nhân à.” Trần Phàm lúc này lại tỏ ra một bộ dạng đầy cảm khái nói tiếp.
"Có bản lĩnh , có bản lĩnh . . ." Lúc này Mạnh Hạo càng thêm chột dạ, cả người nhanh chóng lùi lại phía sau, đồng thời cũng gật gật đầu hồi đáp ra vẻ đồng tình. Cùng lúc đó, ánh mắt hắn trong lúc vô tình lướt qua mọi người thì chợt dừng lại, bất chợt nhìn thấy Vương Hữu Tài bên trong đám người Huyết Yêu tông. Mạnh Hạo bất chợt sửng sốt, chỉ có điều Vương hữu Tài cũng ngay đó mà cúi đầu lảng tránh ánh mắt của Mạnh Hạo.
"Vương Đằng Phi, ngươi dám đánh ta?" Tiểu Bàn Tử lúc này mới thò đầu ra khỏi sau lưng đại hán, đưa ra một bộ dạng nghênh ngang chỉ thẳng vào Vương Đằng Phi.
“Còn bà ngươi chứ, ngươi dám đánh ta? Luận về bối phận, theo như quy củ của ngũ tông tam tộc thì lão tử chính là sư thúc tổ của ngươi, ngươi dám khi sư diệt tổ!” Tiểu Bàn Tử vừa gào thét, tay trái cũng nhanh chóng móc một khối linh thạch trong túi trữ vật đưa lên miệng nhai lạo xạo lạo xạo, bày ra một bộ dạng hung ác.
Sau khi nhai xong, Tiểu Bàn Tử đưa tay ra, đại hán bên cạnh hắn cũng chỉ còn nước cười gượng gạo đưa cho hắn một bình ngọc, Tiểu Bàn Tử cũng nhanh chóng đổ thẳng vào trong miệng mình.
“Lý Phú Quý, ngươi quá mức rồi!” Vương Đằng Phi nghiến răng nghiến lợi, vừa mới nói tới đó thì Tiểu Bàn Tử cũng ngay lập tức trợn mắt nhìn y.
“Người ta thế nhưng là chân tình, ngươi có hiểu chân tình là gì không? Đạo lữ Sở Ngọc Yên của ngươi cùng với người khác phát sinh chân tình, ta nhìn thật chướng mắt, ngươi rốt cuộc nói xem ngươi còn muốn vẽ thêm chuyện gì trên mặt nữa”Tiểu Bàn Tử vừa dứt lời, bốn phía không thiếu người nở ra một nụ cười trộm, khiến cho sắc mặt Vương Đằng Phi càng thêm khó coi.
“Phải biết là chân tình thì vô giá a, ta thật sự bội phục vị đạo hữu kia, quả nhiên quá bản lĩnh, việc này xử lý cũng rất tuyệt diệu…” Tiểu Bàn Tử còn đang muốn tiếp tục nói, mà cả người Mạnh Hạo cũng theo bản năng lùi về phía sau, chỉ là thực sự đã chậm. Hắn cũng không phát hiện ra Chu Đại Nha phía bên kia lúc này đã nhìn chằm chằm hắn, trên mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng được, nhưng cũng đầy hưng phấn tràn trề.
Nội tâm Mạnh Hạo bất chợt rơi bộp một cái, cho dù việc này cũng do hắn cố tình để lộ ra, nhưng tuyệt đối không hề nghĩ rằng bản thân lại phải rơi vào trong tràng cảnh như thế này. Hắn đang muốn né tránh thì Chu Đại Nha phía bên kia nhanh chóng hét to lên.
"Là hắn !! Là hắn !! Hắn chính là tên tu sĩ lúc trước đã ở cùng với vị Sở Ngọc Yên kia!!" Vừa nói, hắn vừa thò tay chỉ thẳng vào Mạnh Hạo như sợ người khác không nhìn ra được chính xác là vị nào trong đám người.
Chu Đại Nha quả nhiên không hổ cho cái tên Đại Nha của mình, chẳng những hắn thích truyền tin, mà giọng nói của hắn cũng vô cùng lớn. Vừa mở lời, thanh âm đã lan truyền bốn phía, ngay lập tức tất cả mọi người đều nhanh chóng hướng ánh mắt nhìn về phía tay hắn, ngay trên thân Mạnh Hạo bên kia.
Mạnh Hạo biến sắc , đám tu sĩ Nhất Kiếm tông cũng chợt sửng sốt, đồng thời theo bản năng mà lùi ra xa. Chớp mắt, ngoại trừ Trần Phàm còn đứng cạnh, xung quanh hắn đã hoàn toàn trống trải.
Trần Phàm cũng nhất thời trợn mắt ngây ngẩn cả người, hắn ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, nhưng đồng thời phản ứng cũng không chút chậm trễ, tranh thủ lùi lại phía sau tránh bị mọi người hiểu lầm. Nói đùa, chuyện tình này so với chuyện đưa đầu chịu báng thay tiểu sư đệ là không giống nhau a, nếu như Mạnh Hạo bị người ta khi dễ hắn tất sẽ ra tay, còn cái chuyện bị cuốn vào một hồi yêu đương động trời thế này thì tốt nhất là không nên bị dính vào…
Trong lúc lùi lại, hai mắt Trần Phàm cũng lóe sáng, bộ dạng kính nể không chút dấu diếm đồng thời cũng có chút vượt quá tưởng tượng của bản thân dành cho tiểu sư đệ.
Ngay khi Chu Đại Nha chỉ về phía Mạnh Hạo, tất cả tu sĩ Nhất Kiếm tông đều quay lại nhìn Mạnh Hạo, mà tu sĩ Vương gia, đám tộc nhân Tống gia, Tu sĩ Huyết Yêu tông, toàn độ đều đổ dồn ánh mắt lên người Mạnh Hạo.
Sắc mặt Huyết Yêu tông Lý Thi Kỳ đầy cổ quái, nàng vốn dĩ đã chú ý tới Mạnh Hạo từ lúc nãy rồi. Lúc này nàng chỉ hừ mũi một cái rồi quay đầu không để ý tới nữa, mà Vương Hữu Tài bên cạnh thì chợt sửng sốt nhìn Mạnh Hạo không thôi.
Vương Đằng Phi cũng ngẩn người ra, nhìn Mạnh Hạo gay gắt, khuôn mặt cũng dần nổi lên đầy gân xanh, hai mắt đỏ bừng đầy tia máu. Y nghĩ tới truyền thừa Ứng Long năm đó, nghĩ tới màn tranh đoạt tư cách nội môn đệ tử Kháo Sơn tông, nghĩ tới ngày đó mình phải chịu biệt khuất bên trong động Ứng Long kia, bất giác bản thân dâng lên một niềm biệt khuất cùng với tức giận ngập trời.
Bốn phía bất chợt tĩnh lặng, mọi ánh nhìn chỉ tập trung trên người Mạnh Hạo, phải biết rằng chuyện tình giữa Sở Ngọc Yên cùng với nam tử xa lạ là câu chuyện đang vô cùng bỏng tay trong giới đệ tử tu chân ngũ môn tam tộc mấy ngày nay.
Việc này bắt nguồn từ Kim Hàn Tông rồi lan truyền chóng mặt ra bên ngoài, hơn nữa còn được trình bày vô cùng chi tiết và hợp lý, sinh động như thật. Cơ hồ như trở thành đề tài không ai không biết, khiến cho không biết bao nhiêu người âm thầm suy đoán xem nam tử xa lạ kia là cao nhân phương nào. Chính vì vậy mà bộ dáng Mạnh Hạo nơi đây trong một khoảnh khắc, đều in đậm vào trong trí nhớ của tất cả mọi người.
Tiểu Bàn Tử sửng sốt, ngay khi nhìn thấy Mạnh Hạo đang sờ sờ đứng đó, hắn ngay lập tức dụi dụi mắt, thần tình vô cùng xúc động.
Chỉ là Tiểu Bàn Tử còn chưa kịp xông tới thì phía xa có hơn mười đạo cầu vồng cũng đang gào thét mà tiến tới nơi này. Người tới, lại là Tử Vận tông!
Sở Ngọc Yên tất nhiên sẽ không tới, chỉ có điều trong đám người lại có hai người Mạnh Hạo có may mắn từng diện kiến, đó là Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống. Hai người này hiển nhiên cũng đã Trúc cơ, nhưng bộ dáng cũng chỉ là Trúc cơ sơ kì mà thôi.
Ngoài ra trong đám còn có một thanh niên tu vi Trúc cơ hậu kì, thần sắc người này lạnh nhạt, dường như hắn đã quen được đám đệ tử khác vây quanh tựa như chúng tinh ủng nguyệt vậy.
Cùng lúc đó là mười đạo cầu vồng khác đang gào thét bay tới, khi tới gần thì mọi người cũng nhận ra được đó là đám đệ tử Thanh La tông. Người đi đầu là Hàn Bối, nàng vẫn là bộ dáng tươi đẹp trong trang phục nam nhân nhưng nhìn qua cũng có thể biết nàng là nữ nhân, đang cùng một tộc nhân Tống gia cười cười nói nói mà đi vào quảng trường này.
Thanh La tông cùng với Tử Vận tông cùng xuất hiện tại đây, bình thường thì sẽ có một số người quen ở tông môn khác nhanh chóng tới hỏi thăm bắt chuyện. Nhưng hôm nay, mọi người cũng chỉ liếc mắt nhìn qua hai đại tông môn này một cái rồi thôi, không khí cả quảng trường bỗng nhiên trở nên vô cùng kì dị khiến cho hai tông môn này không khỏi liếc mắt nhìn nhau biểu lộ ra một vẻ cổ quái trên mặt.
“Chính là hắn rồi a, hắn chính là nam tử lạ mặt ngày đó đã cùng ở chung với Sở Ngọc Yên. Lúc đó hai người bọn họ cũng rất thân thiết với nhau. Chính mắt ta còn nhìn thấy Sở Ngọc Yên mặc y phục của hắn vào a…” Thấy có người đến, Chu Đại Nha lại tiếp tục cao giọng nói lớn, chỉ là mặc y phục của hắn và mặc y phục của hắn vào là hai khái niệm khác hẳn nhau tựa như khoảng cách trời với đất vậy…thanh âm của hắn cũng vang dội khắp bốn phía. Khiến cho cả đám tu sĩ Tử Vận tông đang tiến vào chợt đồng loạt dừng bước mà quay lại nhìn Mạnh Hạo.
Chuyện tình có liên quan tới Sở Ngọc Yên, bản thân bọn họ là đệ tử Tử Vận tông, làm sao có thể không nghe tới việc này được. Mà nhìn Mạnh Hạo bên kia, Thiên Thủy Ngân cùng với Lữ Tống chợt sững người, hai mắt cũng mạnh mẽ trợn to chằm chằm nhìn vào Mạnh Hạo.
Nhiều năm chưa gặp lại, nhưng sự tình năm đó thực sự là đả kích quá lớn đối với hai người. Cho dù sự việc kia đến bây giờ cũng không còn ai nhắc tới nữa, thì chính bản thân bọn họ vẫn thường xuyên nhớ tới chuyện này, mỗi lần đều kèm theo nỗi thống hận hắn thấu xương, là chuyện tình sỉ nhục lớn nhất đời của bọn họ.
Lúc này, nhìn thấy Mạnh Hạo, Thiên Thủy Ngân thở hổn hển, mà ánh mắt Lữ Tống cũng lộ ra lửa giận ngập trời.
"Chết tiệt, là ngươi !!"
"Nguyên lai là ngươi !!" Hai người đồng thanh gầm lên, khiến cho đám người xung quanh kinh ngạc không thôi. Dù quan hệ giữa Sở Ngọc Yên cùng Mạnh Hạo này có chút mờ ám, nhưng hai người này có là đệ tử Tử Vận tông thì phản ứng của họ không phải cũng quá kịch liệt đi à. Có điều bộ dạng hận thấu xương của hai người cũng không giống như làm trò giả bộ cho mọi người thấy.