Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm gỗ va chạm với mũi tên phát ra một tiếng ông minh. Nhưng lực phản chấn khi mũi tên văng ra đập vào ngực Mạnh Hạo khiến hắn một lần nữa phun ra máu tươi, thân hình bay ngược về đằng sau. Cũng may mũi tên kia đã mất đi tất cả lực lượng nên hóa thành tro bụi giữa không trung.

Trong lúc văng đi, Mạnh Hạo lập tức vỗ túi trữ vật, lấy ra lượng lớn đan dược nuốt vào. Địa Linh Đan cũng không còn nhiều, bây giờ hắn đã phải mang Yêu Đan ra phục dụng. Giờ đây hai mắt của hắn đỏ bừng, thương thế cực kỳ nghiêm trọng, đây có lẽ là lần bị thương nặng nhất kể từ khi hắn trở thành tu sĩ.

Cũng may kiếm gỗ cũng không bị tổn hại chút nào. Lúc trước nó bị đẩy lùi là do tu vi của Mạnh Hạo không đủ. Nếu không, mũi tên kia còn chưa có tư cách làm cho kiếm gỗ lui ra phía sau dù chỉ nửa tấc.

Giờ phút này, toàn thân Mạnh Hạo chồng chất vết thương, thần trí đã có chút mơ hồ. Nhưng tính cách của hắn vốn kiên cường, lại không muốn buông tay chịu trói nên hắn cắn đầu lưỡi một cái, mượn nỗi đau nhức để giữ cho mình tỉnh táo. Sắc mặt của hắn đã trắng bệch nhưng vẫn cố gắng ngẩng mạnh đầu. Hắn nhìn thấy một thanh niên mặc áo trắng đứng trên một cái lá lớn màu xanh.

Thần sắc người này bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, tuy không lộ ra vẻ cao ngạo nhưng bất kỳ ai nhìn thấy đều cảm nhận được vẻ cao cao tại thượng của đối phương.

Tu vi của gã là ngưng khí tầng chín nhưng tuổi chỉ khoảng 22, 23 khiến cho hai mắt Lưu Đạo Vân cũng phải nheo lại.

“Trẻ tuổi như thế… Người này nhất định là thiên kiêu của một đại tông môn!” Lưu Đạo Vân nhận định.

“Áo trắng… “ Mạnh Hạo lau đi máu tươi, nhìn chằm chằm vào thanh niên mặc áo trắng.

“Ta là Đinh Tín của Tử Vận Tông, phụng mệnh sư môn tới đây lấy mạng của ngươi.” Đinh Tín hờ hững nói, gã theo lệnh sư môn đến nước Triệu tìm Mạnh Hạo đã mấy tháng, cho đến hôm nay mới tìm được đối phương. Thực ra, gã đã đến đây từ sớm nhưng vẫn đứng ngoài quan sát mà không lập tức ra tay.

Gã không giống với bọn người Thiên Thủy Ngân, Lữ Tống. Gã là đệ tử nội môn, lại thường xuyên ra ngoài xử lý sự tình mà tông môn giao phó, là một trong những thiên kiêu của Tử Vận Tông, nhất định có thể Trúc cơ thành công. Một khi Trúc cơ liền trở thành thiên kiêu chân chính, gã ra ngoài chỉ để rèn luyện lịch lãm mà thôi.

Nói về sự từng trải, gã cũng vượt qua đám người Thiên Thủy Ngân rất nhiều. Vài năm gần đây, gã ở Nam Vực cũng có chút danh tiếng, tính cách lạnh lùng, ra tay lại tàn nhẫn. Ở Nam Vực gã còn lo ngại mặt mũi của tông môn nhưng tại cái nước Triệu nho nhỏ này gã hoàn toàn không có chút cố kỵ nào.

Lúc trước gã chứng kiến Mạnh Hạo đang trong hiểm cảnh mới bắn ra một mũi tên, nhưng hắn cũng không thể ngờ Mạnh Hạo vẫn còn sống dưới mũi tên của gã.

Sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ âm trầm, hôm nay có ba tốp người xuất hiện trong đó có hai người ngưng khí tầng tám và hai người ngưng khí tầng chín, với tu vi của hắn thì không có cách nào chống cự. Mà bây giờ hắn lại đang trọng thương, tình thế đã cực kỳ nguy cấp.

Nhìn thấy Đinh Tín bước tới, hai mắt Lưu Đạo Vân lóe lên, trong lòng có chút chần chừ nhưng rất nhanh liền lộ ra quyết đoán, hôm nay y sẽ không bỏ cuộc.

Hai người Chu, Từ càng chần chừ hơn, nếu chỉ có một mình Lưu Đạo Vân bọn hắn còn có thể đối phó được, nhưng hôm nay lại xuất hiện người của Tử Vận Tông khiến cho bọn hắn càng thêm do dự.

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng rất khó có thể nhận thấy, tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lập tức năm mảnh lông vũ bay ra hợp lại cùng với bốn mảnh lúc trước thành bảo phiến mang hắn đi xa.

Thần sắc Đinh Tín bình tĩnh, tay áo hất lên, lập tức dưới chân gã xuất hiện một tấm lá lớn đuổi theo. Lưu Đạo Vân cũng hành động, hai người Chu, Từ cắn răng một cái cũng quyết định đi theo.

Tôn Hoa ở dưới mặt đất cũng không cam lòng từ bỏ, lập tức theo sau.

Tốc độ của ba người kia quá nhanh khiến Mạnh Hạo phải đem yêu đan nuốt vào một lần nữa. Hàn khí bên trong cơ thể hắn vẫn còn rất nhiều, những vết thương do kiếm khí xuyên qua giờ đây cũng đang chảy máu nhưng hắn vẫn cố gắng vận chuyển linh lực trong cơ thể. Hắn vung tay vỗ túi trữ vật, trong tay hắn liền có ánh bạc lóe lên, chính là Ngân thương!

Ngân thương vừa ra lập tức khiến cho hai mắt Lưu Đạo Vân co rụt lại, bước chân cũng chậm lại một chút, kể cả Đinh Tín cũng chớp hai mắt. Hai người Chu, Từ chưa từng nhìn thấy thanh Ngân thương này nhưng Tôn Hoa dưới mặt đất lại lập tức hô to.

“Đúng là thanh trường thương này, đây chính là chí bảo của Kháo Sơn lão tổ!”

Gã vừa hô lên, hai người Chu, Từ thoáng dừng lại một chút, hai mắt lộ ra tia sáng mãnh liệt.

“Các ngươi vì thanh thương này mà đến, nếu đã như thế, thanh trường thương này thi triển cực kỳ hao phí linh lực, không đến Trúc Cơ thì không thể nào phát ra uy lực chân chính của chí bảo. Các ngươi ai có bản lĩnh thì đến đây mà lấy!” Thần sắc Mạnh Hạo khó coi, lộ ra vẻ vô cùng đau lòng, giống như vì bảo vệ tính mạng mà bất chấp tất cả vậy, mang ngân thương trong tay ném về phía xa.

Linh lực của hắn toàn bộ đều ẩn chứa trên cánh tay đem ngân thương ném ra. Ông một tiếng, Ngân thương đã biến thành một đạo cầu vồng màu bạc bay về phía xa. Hào quang ngân thương phát ra bị ánh mặt trời chiếu vào lại càng thêm chói mắt khiến người ta không kìm được phải dõi theo.

Sau khi ném ra trường thương, Mạnh Hạo không chút do dự, lập tức thúc dục bảo phiến dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.

Phương hướng mà Mạnh Hạo quăng cây thương đi, không biết là vô tình hay cố ý mà lại lao thẳng về phía ba đệ tử của Phong Hàn Tông thật vất vả mới chạy tới gần đó. Ba người nhìn thấy ngân thương trên bầu trời đều lộ ra vẻ sửng sốt.

Ánh mắt Tôn Hoa đỏ ngầu, gã gầm nhẹ một tiếng rồi tức khắc thay đổi phương hướng lao nhanh về phía ngân thương. Gã vừa lao tới vừa vỗ túi trữ vật, lập tức có kiếm quang bay ra. Mặt gã đằng đằng sát khí, giống như ai dám đoạt thanh thương này thì gã liền giết người đó.

Hơn mười gã đệ tử Khúc Thủy Tông sau lưng hắn cũng dốc ra toàn bộ khí lực, liều mạng mà chạy đến.

Lưu Đạo Vân biến sắc, trong lòng gã còn đang phân vân cái ngân thương kia là thật hay giả. Tu vi của hắn chưa đến Trúc cơ, chưa có linh thức nên cũng không thể nào nhìn thấu. Việc này thật giả khó phân khiến gã do dự. Nhưng bất luận thế nào, gã cũng không cho phép đệ tử Khúc Thủy Tông vây công những sư đệ kia ngay trước mặt mình. Nếu không, một khi sự việc truyền ra bên ngoài, gã trở về tông môn nhất định sẽ bị quở trách.

Mà nếu như thanh trường thương kia là thật… Vậy thì nếu gã bỏ qua việc này trở về tông môn cũng sẽ bị nghiêm trị. Dường như gã đã không còn có lựa chọn nào khác!

“Đáng chết!” Lưu Đạo Vân cắn răng, giâm chân một cái. Gã đành phải từ bỏ truy kích Mạnh Hạo mà cất bước đi về hướng thanh trường thương.

Hai người Chu, Từ vốn cũng đang chần chừ. Nhưng thanh trường thương lại bay đến chỗ đó, Tôn Hoa cùng với đám người Khúc Thủy Tông cũng đang nhanh chóng tiến đến. Hai người đang do dự nhưng khi nhìn thấy Lưu Đạo Vân cũng tiến tới lập tức quyết đoán mà lao đi.

Chỉ có duy nhất Đinh Tín, hai mắt y lóe lên nhưng cũng chỉ do dự trong chốc lát sau đó rất nhanh đã lộ ra quyết đoán. Nhiệm vụ của y là tới giết Mạnh Hạo, mặc kệ cái bảo vật kia là thật hay giả hắn cũng không thèm để ý. Y cười lạnh, hai mắt lóe lên tinh mang sau đó lại đạp lên mảnh lá lớn tiếp tục đuổi theo Mạnh Hạo.

Hai người một trước một sau đều triển khai tốc độ cao nhất, rất nhanh đã biến mất ở phía xa xa.

Lại nói về Lưu Đạo Vân, tốc độ của gã rất nhanh, lúc này đã đến rất gần ngân thương. Nhưng đúng lúc này, phía sau gã truyền đến tiếng gầm nhẹ.

“Lôi Thiên Linh!”

Khi âm thanh này truyền tới, mây đen đã tràn ngập trên đầu Lưu Đạo Vân, tiếng sấm nổi lên ì ùng, một tia chớp lập tức lao thẳng về phía gã.

Sắc mặt Lưu Đạo Vân trở nên âm u, tay phải gã vung lên. Một luồng hàn khí tràn ra tức khắc lao vào đạo lôi đình kia. Một tiếng nổ vang lên, lôi đình tiêu tán còn hàn khí kia tiếp tục lao tới rồi tiến vào trong lôi vân.

“Lôi Thiên Linh, bạo!” Nếu là lúc bình thường thì hai người Chu, Từ sẽ không làm thế. Nhưng hôm nay, ngân thương đang ở chỗ này mà dưới mặt đất bọn người Khúc Thủy Tông rõ ràng là đang chiếm ưu thế nên bọn họ sao có thể để Lưu Đạo Vân đi qua. Hai người đồng thời hô to, so với lúc trước đuổi giết Mạnh Hạo thì lại càng liều mạng hơn.

Oanh!

Lôi vân trực tiếp nổ tung, lực trùng kích lan ra khắp bốn phía khiến. Hai người Chu, Từ cũng bị phản phệ mà phun ra máu tươi. Lưu Đạo Vân cũng vô cùng chật vật, khóe miệng cũng đã tràn máu.

Đúng vào lúc này ngân thương rơi xuống đâm sâu vào mặt đất, đám đệ tử Phong Hàn Tông muốn giành lấy nhưng lại bị phi kiếm đảo qua ngăn cản. Tôn Hoa vẻ mặt dữ tợn chạy tới, ở sau gã một đám đệ tử Khúc Thủy Tông ánh mắt hung tàn cũng ùn ùn kéo đến.

“Cây thương này là chí bảo, là vật của Khúc Thủy Tông ta!” Tôn Hoa vô cùng kích động, bảo vật này nếu gã lấy được, tuy rằng không có khả năng được sử dụng nhưng nếu đem về tông môn thì chắc hẳn sẽ được ban thưởng, nói không chừng còn có thể đột phá tu vi.

Gã tới gần vươn tay mang ngân thương đi. Ba tên đệ tử Phong Hàn Tông rống lên nhưng bọn hắn đang bị hơn mười người vây công, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Rõ ràng chí bảo này bay về phía mình mà giờ đây lại bị người Khúc Thủy Tông cướp mất.

“To gan!” Lưu Đạo Vân quay đầu hướng về mặt đất gầm lên. Y cũng không để ý hai người Chu, Từ đang tiến đến, tay phải hướng về Tôn Hoa cách đó không xa chỉ một cái. Phong Hàn Chỉ lập tức xuất hiện, nháy mắt lao thẳng đến Tôn Hoa.

Với tu vi của Tôn Hoa thì không thể nào né tránh được, sắc mặt của gã đại biến. Gã cắn răng lộ ra vẻ dữ tợn, trong lòng gã biết đường sống duy nhất của mình là chí bảo này. Trong chớp mắt khi Phong Hàn Chỉ đến gần, tay gã nắm chặt lấy ngân thương vung về phía sau.

“Phá cho ta!”

Tôn Hoa cầm ngân thương trong tay gầm lên khiến Lưu Đạo Vân cũng phải nheo mắt cẩn thận mà nhìn, hai người Chu, Từ cũng dừng lại dõi mắt nhìn qua.

Ngân thương được mặt trời chiếu sáng, lóa lên tạo thành một hình vòng cung tuyệt đẹp va chạm với Phong Hàn Chỉ. Phịch một tiếng, dưới một chiêu này ngân thương lại bị vỡ ra, mảnh vụn tung bay bốn phía.

Tôn Hoa sửng sốt, nhưng đây là lần sửng sốt cuối cùng trong cuộc đời gã. Thân thể gã bị Phong Hàn Chỉ xuyên qua, phát ra một âm thanh còn dữ dội hơn so với lúc ngân thương vỡ nát rồi nổ tung.

Lưu Đạo Vân ngây ngẩn cả người, hai người Chu, Từ cũng ngẩn ra. Đám người hai tông dưới mặt đất cũng đều ngơ ngác.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gầm rú của Tôn Hoa trước khi chết là vẫn còn quanh quẩn.

Lưu Đạo Vân là người đầu tiên có phản ứng, y tiến lên nhặt một khối bạc bị vỡ. Hai người Chu, Từ cũng tiến đến nhặt một khối.

“Bạc, thật sự là bạc!” Hai mắt Lưu Đạo Vân đỏ ngầu giống như đã phát điên, ngửa mặt lên trời rống to. Trong lòng y uất ức, oán hận. Y đã giết Tôn Hoa. Nếu cướp được bảo vật thì thôi nhưng lại vì một thanh thương giả mà giết đệ tử nội môn của Khúc Thủy Tông, chỉ việc này thôi cũng đủ khiến cho hai tông môn giận dữ.

“Mạnh Hạo!!!” Lưu Đạo Vân cố sức đuổi theo. Nhưng bây giờ Mạnh Hạo đã chạy đi thật xa mà bây giờ hai người Chu, Từ đang lửa giận ngút trời, dù căm tức Mạnh Hạo nhưng Tôn Hoa là do Lưu Đạo Vân giết, há lại để cho gã rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK