Hai năm sau, Mạnh Hạo đã ba mươi tuổi. Vậy là hắn đã rời xa quê hương được chín năm, nhưng trong chín năm này hắn chỉ đi qua đi lại hai nơi, một là sông, hai là núi rừng.
Cho đến một năm này, hắn bất ngờ gặp phải một đám cường đạo.
Tuy nói cường đạo giết người, nhưng bọn họ lại không giết hắn. Có lẽ bọn họ thấy hắn đã từng này tuổi mà vẫn mặc trường sam của thư sinh, trên lưng lại đeo một cái túi rách nát toàn sách vở, bộ dạng chán nản, cho nên nữ nhân xinh đẹp cầm đầu đám thổ phỉ kia chỉ hỏi hắn một câu:
“Ngươi biết tính toán không?”
Tuy Mạnh Hạo lắc đầu, nhưng vẫn bị bọn họ dẫn đến một sơn trại. Xung quanh sơn trại là một hàng rào rất lớn, bên trong có khoảng hơn ngàn người, phần lớn đều là người nhà của đám cường đạo, cũng có không ít trẻ con.
Ở chỗ này, Mạnh Hạo liền được an bài trở thành thầy giáo cho đám trẻ, dạy bọn chúng nhận biết được mặt chữ. Yêu cầu cũng không quá cao, nhưng tối thiểu bọn trẻ cũng phải biết đâu là ngân phiếu, còn muốn làm một cường đạo ưu tú thì ít nhất phải đọc hiểu được thư.
Đây là yêu cầu của nữ nhân xinh đẹp cầm đầu đám thổ phỉ đối với tất cả cường đạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo đã dần thích nghi với mọi tình cảnh. Hắn vừa đọc sách, lại ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, hình như bầu trời ở đây cũng giống như ở huyện Đông Lai. Ngẫu nhiên hắn sẽ nghĩ tới sư tôn, nhớ tới mộ phần của phụ thân mà rất lâu rồi hắn chưa trở lại để quét tước sạch sẽ.
Mỗi tháng trong sơn trại đều có người chết, chỉ trong ba năm mà bọn họ phải di chuyển chỗ ở hai lần. Cho đến năm thứ tư thì quan binh đã phát hiện ra bọn họ, toàn bộ sơn trại đều phải đối mặt với nguy hiểm. Trong lúc sinh tử đang treo lơ lửng, Mạnh Hạo lại do dự có nên dùng độc hay không!
Hiện tại đang có gió bắc, mà quan binh đang ở hướng nam...
Mạnh Hạo cũng không biết vì sao mình lại nghĩ ra cách này, chỉ là vài năm gần đây, trong đầu hắn tồn tại rất nhiều kiến thức về độc dược... là Mạnh Hạo luyện chế.
Khi độc phấn theo gió thổi về hướng nam, hai mắt của Mạnh Hạo cũng nhắm nghiền lại. Rất lâu sau đó, hắn đã nghe được những thanh âm hưng phấn gào thét, chắc hẳn đó là một trận giết chóc rất ác liệt.
Và tất nhiên bọn họ đã thắng. Vào canh ba đêm hôm đó, Mạnh Hạo ba mươi chín tuổi đang ngủ, thì đột nhiên một thân thể như lửa nóng bất ngờ chui vào trong chăn của hắn, là trùm thổ phỉ. Tuy rằng thường ngày nàng là một nữ tử vô cùng bảo thủ, nhưng bây giờ lại là một nữ nhân xinh đẹp giống như yêu tinh.
Một đêm đó đã làm cuộc sống của Mạnh Hạo thay đổi. Từ đó về sau, hắn không phải dạy học nữa mà lại trở thành quân sư. Cuộc sống này hắn chưa từng trải nghiệm qua, làm cho hắn cảm thấy rất kích thích, rất mới lạ. Mặc dù hiện tại hắn đã bốn mươi tuổi, đã qua những năm tháng nhiệt huyết sôi trào, nhưng hắn vẫn cảm thấy... có chút trầm mê.
Ba năm về sau, tuy ở chung với những cường đạo chuyên giết người, cướp bóc, nhưng hai tay Mạnh Hạo lại không hề nhiễm một tia máu tươi. Và cũng nhờ vào sự giúp đỡ của hắn mà số người chết trong sơn trại giảm đi rất nhiều.
Cho đến một mùa đông năm kia, Mạnh Hạo cảm thấy chán ghét cuộc sống như hiện tại. Cuộc sống này không phải là lựa chọn của hắn, vì vậy hắn phải rời khỏi đây. Nhưng lúc này sơn trại đã phát triển vô cùng lớn, cho nên ý muốn rời khỏi đây của hắn bị nữ tử xinh đẹp kia từ chối.
Sau đó... vì Mạnh Hạo vẫn luôn kiên trì ý định nên hắn đã quyết định rời khỏi sơn trại, nhưng để rời khỏi nơi đây hắn cũng đã phải trải qua một trận đuổi giết.
Trận đuổi giết này giằng co đúng một năm. Sau một năm, cuộc đuổi giết cũng chấm dứt, và Mạnh Hạo cũng không chết. Hắn mang theo thân thể mệt mỏi, quay đầu nhìn đám người ngựa xếp thành một hình vòng cung đứng cách hắn chỉ hơn một trăm bước. Hắn chăm chú nhìn nữ tử ở ngay chính giữa đội hình, nàng cũng đã già rồi, chẳng qua vẻ đẹp của nàng vẫn không bị phai mờ, trong mắt nàng mang theo vẻ phức tạp nhìn hắn ra đi.
Gió từ hai bên thổi qua, Mạnh hạo dứt khoát xoay người đi, trên lưng hắn vẫn là cái túi rách nát đựng sách vở lúc hắn rời xa quê hương năm xưa.
Từ đầu đến cuối, mũi tên trên tay nàng vẫn không hề bắn ra.
...
Một năm này, Mạnh Hạo bốn mươi ba tuổi. Trên một ngọn núi hắn đã thấy được một tòa đạo quán.
Hiện tại đang là mùa thu, lá xanh rụng phủ đầy trên bàn đá, rơi tán loạn bốn phía, mỗi khi có gió thổi qua lại phát ra âm thanh xào xạc. Bầu trời có chút âm u, thỉnh thoảng còn có sấm chớp, dường như là sắp mưa.
Mạnh Hạo đi vào trong đạo quán trú mưa, ở đây hắn đã nhìn thấy những người tu hành, nhìn cuộc sống hằng ngày của bọn họ hắn có thể cảm nhận được cái gì gọi là tĩnh mịch.
Hắn cảm thấy hai tay của mình đã dính đầy máu tươi, cho dù thanh tẩy cũng không thể sạch, nhưng dường như ở đây có thể hóa giải được.
Hai năm sau, Mạnh Hạo đã bốn mươi lăm tuổi, hắn lại thở dài.
“Nếu như không có cách nào hóa giải, vậy thì ta sẽ không hóa giải nữa.” Mạnh hạo lắc đầu, sau đó rời khỏi đạo quán, hướng về thế giới xa hơn.
Cho đến khi hắn đặt chân đến Kinh Thành, và ở trong kinh thành một năm, thì quốc gia chỗ hắn đang ở cùng với nước láng giềng nổ ra một cuộc chiến diệt quốc. Tuy Mạnh Hạo đã lớn tuổi nhưng vẫn bị bắt đi nhập ngũ, vậy là hắn lại gia nhập vào quân đội, bắt đầu trận chiến giữa hai nước.
Vào năm thứ hai khi trận chiến này bắt đầu, Mạnh Hạo lại dùng độc mà hắn luyện chế ra được hủy diệt cuộc chiến của hai nước, làm cho mọi người đều khiếp sợ. Điều này làm cho Mạnh hạo lại quật khởi, hắn không còn là binh sĩ bình thường nữa mà trở thành một Độc Sư.
Năm thứ năm, Mạnh Hạo trở thành chủ soái, dẫn theo mười vạn binh sĩ, cùng với mấy trăm Độc sư mà hắn bồi dưỡng công thành lược trì.
Năm thứ tám, địch quốc rút lui khỏi chiến trường, rơi vào tình trạng phòng thủ bị động. Lúc này, Mạnh Hạo đã hơn năm mươi tuổi, mang theo thanh danh chấn động tứ phương tấn công nước địch, phát động một trận chiến diệt quốc.
Năm thứ mười... Mạnh Hạo năm mươi sáu tuổi, đã ba mươi năm kể từ ngày hắn rời xa quê hương. Địch quốc diệt vong và khi hắn trở về quốc gia của mình đã nhận được sự nghênh đón cực kỳ long trọng.
Mạnh Hạo được sắc phong làm quốc sư, trở thành một truyền kỳ.
Cuộc sống của hắn như một giấc mộng, làm cho Mạnh Hạo không thích ứng được. Sau khi hắn trở thành quốc sư, có lẽ vì sự tồn tại của hắn, hoặc cũng có lẽ do quốc lực nước hắn dồi dào, cho nên đất nước của hắn lại trở thành mục tiêu xâm lược của các quốc gia khác, và chiến tranh lại một lần nữa nổ ra.
Một năm, hai năm... đến khi Mạnh Hạo sáu mươi tuổi, hắn lại chán ghét mọi thứ. Sau khi rời khỏi quân đội, trên đường hắn cũng đi qua rất nhiều nơi xảy ra chiến tranh, hoặc là ôn dịch hoành hành, rồi hắn ra tay cứu người, và thế là từ đó trên đời đã không còn quốc sư mà lại thêm một Đan Y.
Mạnh Hạo cứ thế đi qua rất nhiều nơi, đi đến những nơi mà thời niên thiếu hắn đã từng mơ mộng. Hắn đi qua từng ngọn núi, bước qua từng vùng đất, hắn cũng đã giết rất nhiều người và cũng cứu biết bao người.
Lần này hắn đi chính là hai mươi năm.
Hai mươi năm qua, Mạnh Hạo đã đi qua không biết bao nhiêu quốc gia, in dấu chân xuống không biết bao nhiêu ngọn núi. Hắn cứu rất nhiều người, và dần dần danh hiệu Đan Y Thánh Thủ đã chậm rãi truyền khắp đại địa.
Cho đến khi hắn bước qua tuổi tám mươi, Mạnh Hạo nặng nề ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn, gương mặt già nua của hắn chìm đắm trong hồi ức cả đời.
“Nhân sinh của ta đã trải qua quá nhiều đạo lý, nhưng lựa chọn của ta... rốt cuộc là cái gì...”
“Ta không lựa chọn trở thành cái bóng in trên mặt sông của bản thân, không lựa chọn cuộc sống an nhàn như cư sĩ, không lựa chọn cuộc sống nương tựa vào những người cường đạo, và cũng như không lựa chọn trở thành Đạo sĩ... Độc sư cũng tốt, quốc sư cũng được, công thành lược trì ta cũng đã bỏ qua... Ta tưởng rằng lựa chọn cuối cùng của ta là trở thành đan y, nhưng ngày hôm nay khi quay đầu lại, dường như... đây cũng không phải lựa chọn của ta.”
“Cả đời này, rốt cuộc là ta đang theo đuổi cái gì?”
Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn lên bầu trời đầy sao, hắn vẫn không có được đáp án cho riêng mình. Nếu có, chẳng qua cũng chỉ là mờ mịt cùng với mệt mỏi mà thôi.
Hắn nhớ nhà... Trời thu năm nay, Mạnh Hạo nhìn bầu trời đầy sao mà không để ý đến những chiếc lá dưới chân đang bị gió cuốn tụ lại thành đống. Giờ phút này dường như hắn cũng như những chiếc lá rụng khỏi cây này, hắn đã rời xa quê hương 60 năm rồi, hiện tại hắn chỉ muốn về nhà.
Lúc trước, Mạnh Hạo dùng gần năm mươi bốn năm thời gian để đi từ nhà đến đây, hôm nay, hắn chỉ mất sáu năm để trở về.
Huyện Đông Lai vẫn còn, chẳng qua là phồn hoa hơn năm đó một chút. Mạnh Hạo cùng với một đầu tóc trắng đi vào trong huyện thành, vẫn có thể thấy được loáng thoáng những dấu vết của năm tháng.
Viện phường đã không còn, chỗ đầu tường năm xưa cũng sớm được thay thế bằng một tòa nhà cao lớn.
Nhà của hắn cũng đã biến mất theo năm tháng, hiện tại đã thành một khách điếm. Mạnh Hạo đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn khách điếm, trên gương mặt già nua ngoại trừ những tang thương của năm tháng còn có một chút phức tạp, một lúc lâu sau hắn mới xoay người rời đi.
Hắn đi đến trước cửa nhà của sư tôn, phòng ốc vẫn như thế, tuy có người mở cửa nhưng cũng chỉ hỏi vài ba câu xa lạ. Sau đó thăm hỏi, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Đông Sơn cách đó không xa.
Hơn năm mươi năm trước, đó là nơi chôn cất phụ thân hắn. Hơn hai mươi năm trước cũng là nơi chôn cất sư tôn.
Mạnh Hạo thở dài, cầm theo một bầu rượu lặng lẽ đi lên núi. Khi thấy mộ phần của phụ thân đã bị phủ một tầng cỏ dại, Mạnh Hạo lại lâm vào trầm mặc.
“Cho dù ở đây chỉ là ảo ảnh, cho dù người không phải phụ thân chân chính của ta, có thể... Người sẽ làm cho ta cảm nhận được ta thiếu thốn tình thương của cha, cho dù là một cái ôm đơn giản để ta được ngủ thêm một lát...” Một lúc lâu sau, Mạnh Hạo thì thầm trong miệng. Từ lúc hắn ba mươi tuổi, khi hắn bước chân ra khỏi đạo quán kia thì hắn đã hiểu hết tất cả, cái thế giới mà hắn đang sống chẳng qua chỉ là một trận hư ảo, một khảo nghiệm trước khi bái sư mà thôi.
Còn bản thân thật sự của hắn đang ở trong thế giới Tử Vận Tiên Thổ, trên thềm đá Tử Đông Sơn.
Mạnh Hạo nhắm mắt lại, một lúc sau mới đi sang mộ phần của sư tôn, lúc này hắn lại im lặng nhìn...
“Bái sư có ba khấu, khấu thứ nhất là lúc còn nhỏ, khấu thứ hai là lúc đi xa, khấu thứ ba là lúc về già... Ngài cho ta thời gian cả đời để lựa chọn có bái ngài làm thầy hay không. Những ảo ảnh này không phải do ngài huyễn hóa ra, chẳng qua ngài chỉ dẫn lối cho tự bản thân ta sáng ta ra một thế giới khác.
Trong thế giới này, ta buông nội tâm của bản thân ra, nhưng... Sau khi trải qua hết tất cả mọi chuyện, cuối cùng lại về đến đây, nhưng ta vẫn không biết bản thân mình đang tìm cái gì...
Đan Đạo? Nhưng rõ ràng là không phải!”
Mạnh Hạo lẩm bẩm nói, rồi lại cầm bầu rượu đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
“Trường sinh sao? Nhưng ta vẫn chưa đủ tư cách!” Mạnh Hạo nói khẽ. Cho đến khi mặt trời ngả về phía tây, một bầu rượu đã cạn sạch, hắn vẫn không tiến hành lần khấu thứ ba, mà là quay người lại đi về phía huyện Đông Lai.
Mạnh Hạo biết sau khi lần khấu thứ ba kết thúc, hắn sẽ rời khỏi thế giới hư ảo này. Có thể hắn vẫn sẽ không tìm được đáp án, hắn không lựa chọn ly khai mà là ở lại.
Từ nay về sau, ở huyện Đông Lai sẽ xuất hiện thêm một lão giả.
Bên ngoài thế giới hư ảo này, ở trong Tử Vận Tiên Thổ, trên Tử Đông Sơn, hai hàng nước mắt đang chảy ra từ đôi mắt của Sở Ngọc Yên. Hai mắt của nàng mở to, bên trong tràn ngập sự bi thương, dường như nàng đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình mà quên mất hoàn cảnh chân thật.
Cho đến một lúc lâu sau, cả người Sở Ngọc Yên run lên một cái, nàng chậm rãi khép hai mắt lại. Khi hai mắt nàng chậm rãi mở ra, bên trong vẫn còn vẻ mơ hồ, nhưng rất nhanh nàng đã thanh tỉnh lại, vẻ mặt vẫn mang theo vẻ phiền muộn. Một lúc sau nàng mới ngẩng đầu lên, thì thấy trên đỉnh núi Đông Lai đã có hai người đứng ở đó.
Một người là Phương Mộc, một người là Diệp Phi Mục, hai người đều đang nhắm chặt mắt, nhưng một người là trầm mặc, còn một người lại là vẻ mờ mịt.
Người đứng trước chính là Mạnh hạo, người thứ hai là Diệp Phi Mục.
Mà nơi nàng đang đứng cách đỉnh núi mấy chục bước, sau lưng nàng là hai người tham dự thí luyện giả khác, khoảng cách xa hơn nàng rất nhiều.
Đúng lúc này, cả người Diệp Phi Mục chấn động một cái... và hắn cũng đã thức tỉnh.