Phong Yêu, đệ bát cấm!
Cho đến nay, đây là một thức thuật pháp duy nhất của Phong Yêu Tông mà Mạnh Hạo học được. Thậm chí có thể nói, đây cũng không phải là thuật pháp, mà là thần thông! Tám đời Phong Yêu sư, mỗi một đời sáng tạo ra một cấm. Mạnh Hạo thân là đời thứ chín, vốn là đã được chuẩn bị mọi thứ, nhưng vì Kháo Sơn lão tổ không đáng tin, khiến cho mọi thứ trở thành khó khăn. Nếu không có đủ loại cơ duyên tạo hóa, thì hôm nay Mạnh Hạo cũng không biết cấm thứ tám này.
Lúc này hắn thở sâu, trong chớp mắt khi tay phải rơi xuống, toàn bộ thế giới đều xuất hiện hư ảnh trọng điệp. Thân hình của hắn đang rung rung, thế giới cũng đang di chuyển. Tất cả những thứ này đều rơi lên người Chu Kiệt, khiến cho thân hình của gã cũng xuất hiện vô tận trọng điệp.
Tất cả nói thì dài dòng nhưng trên thực tế lại chỉ trong chớp mắt, tất cả trọng điệp đều biến mất, chỉ còn lại duy nhất Chu Kiệt ở nơi đó. Thân hình của gã vẫn đang tràn ngập vẻ trọng điệp như trước. Từng đợt tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ trên người của gã. Đó không phải là âm thanh của gã, mà của những cái hồn kia.
Giờ phút này thân hình Chu Kiệt đang run rẩy, hai mắt gã mang theo vẻ mờ mịt. Nhưng trên thân thể của gã lại có từng đợt khí đen đang tràn ra, đậm dần. Ở trong đó thình lình lại có chín cái hồn ảnh mơ hồ. Những hồn ảnh này đều là lão giả, nguyên một đám mặt mày méo mó, mang theo vẻ điên cuồng cùng với hoảng sợ, nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo.
Cảnh tượng này, người ngoài... Nhìn không tới. Tiếng kêu thảm kia, người ngoài... Nghe không được!
Chỉ có Mạnh Hạo mới có thể nghe được những âm thanh này, nhìn thấy được cảnh tượng này, bởi vì hắn là Phong Yêu đời thứ chín. Cho dù chưa hoàn toàn, nhưng đã nhỏ máu xác minh, khiến cho thân phận đời thứ chín của hắn đã vô cùng xác thực.
Khiến cho hắn có thể nhìn thấy được tất cả!
“Phong Yêu nhất mạch, ngươi là đời thứ chín...”
“Ngày chúng ta thành đạo, đều là Phong Yêu nhất mạch ngươi ngăn cản, luyện hóa chúng ta, không muốn thành yêu!”
“Phong Yêu nhất mạch thì như thế nào. Sớm muộn gì cũng sẽ giống như chúng ta, trở thành tàn hồn trong thiên địa!” Những hồn ảnh kia điên cuồng truyền ra những Âm thanh thê lương. Lời nói vang lên quanh quẩn, thân hình của bọn chúng đang run rẩy kịch liệt, tiếng kêu thảm thiết cũng mãnh liệt hơn. Khí đen ở bốn phía đang nhanh chóng tiêu tán. Thân hình của bọn chúng cũng như đã bị bại lộ ở trong trời đất, run rẩy trong mơ hồ, như sắp biến mất trên thế giới.
Mạnh Hạo trầm mặc, hiểu biết của hắn về Phong Yêu nhất mạch cũng không nhiều lắm. Chẳng qua một đường đi tới, cứ như thế mà dần dần hiểu ra một ít. Giờ phút này, hắn nhìn những hồn ảnh kia, trong mắt lóe lên vẻ vô tình, vung tay phải lên.
Lập tức những tàn hồn này tiêu tán. Những âm thanh thê lương trước khi chết văng vẳng ở bên tai Mạnh Hạo.
“Phong Yêu nhất mạch đã đoạn, Quý chủ đổi thiên, dựng lên Phong Tiên đài. Chúng ta tranh giành tiên chết đâu có gì sai. Ngươi ngăn cản chúng ta thành đạo thì chờ đến lúc Phong Yêu đệ nhất biến của ngươi, hãy xem vô tận tàn hồn trong thiên địa đến cắn nuốt ngươi!”
Âm thanh vẫn còn vang vọng. Sắc mặt Chu Kiệt trắng bệch, hai mắt đã dần khôi phục thần chí, nhưng vẫn còn mờ mịt.
Mạnh Hạo liếc nhìn Chu Kiệt, rồi trầm mặc xoay người, tay áo hất lên, bước trong mưa đi về phía trước. Chu Kiệt yên lặng ngẩng đầu nhìn thân ảnh Mạnh Hạo đi xa. Hồi lâu gã thở sâu, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
“Lần sau nếu ta thắng cũng sẽ không giết ngươi, trả lại cho ngươi ân tình này, chứng nhận tâm của ta.” Chu Kiệt trầm mặc thật lâu, thấp giọng tự nói, rồi xoay người hóa thành cầu vồng đi xa.
Thanh La Tông, trong Thập Vạn đại sơn, trong nháy mắt khi những tàn hồn kia tử vong, trong một động đá vôi ở trong dãy núi này, bỗng nhiên có một tiếng gào thét tức giận ầm ầm truyền ra. Tiếng gầm này truyền ra vang vọng khắp bát phương, nhưng đt Thanh La Tông lại không nghe được chút nào.
“Phong Yêu nhất mạch. Hắn là Phong Yêu nhất mạch!”
“Đời đời Phong Yêu đều đáng chết. Quý chủ kiêng kị, nguyền rủa đời thứ chín mà chết. Đây là đời thứ chín...”
“Chết, chết, chết... Phong Yêu nhất mạch, đời đời đều phải chết!”
“Lên Chú Tiên Đài chỉ còn thiếu Phong Yêu hồn. Phải tìm được hắn, lấy hồn của hắn, uống máu hắn, có thể thành tiên!”
Từng tiếng gầm nhẹ truyền ra, khiến cho toàn bộ Thập Vạn đại sơn ầm ầm chấn động. Nhưng sự chấn động này lại không phải là dãy núi này, mà dường như là hồn sơn đang chấn động. Trong lúc mặt đất đang run rẩy, có từng đạo khí đen ở dưới Thập Vạn đại sơn như muốn lao ra, khiến cho bầu trời đều biến thành một mảnh lờ mờ.
Nhưng trong chớp mắt khi những khí đen này muốn lao ra thì đột nhiên ở vùng đất bên ngoài Vãng Sinh động, cỗ thi thể năm đó rơi xuống từ trên không trung chấn động mạnh một cái. Dường như có một cỗ khí tức tràn ra, khí tức này người ngoài không thể phát hiện, đảo mắt đã truyền khắp Nam Vực, tạo thành một cỗ uy hiếp.
Dưới sự uy hiếp này, vô tận tàn hồn bên dưới Thập Vạn đại sơn của Thanh La Tông đều run lên, lập tức lặng ngắt như tờ.
“Ngươi là ai!” Trong sự tĩnh lặng này, dưới Thập Vạn đại sơn của Thanh La Tông, trong giây lát có một cỗ khí tức bạo phát đi ra. Khí tức này mạnh, trong thời gian ngắn giống như có thể rung chuyển được cỗ thi thể kia. Lúc khí tức này truyền ra thì tất cả tàn hồn đều dễ như bẻ cành khô, giống như là nhìn thấy quân vương vậy, đều đồng loạt quỳ lạy.
Khí tức này tràn ngập bầu trời Thanh La Tông, khiến cho mấy trăm vạn dặm thiên địa ở phụ cận lập tức trở thành một màu đen kịt. Nhưng hết lần này tới lần khác lại rất quỷ dị. Cảnh tượng này... Người bên ngoài nhìn vào, căn bản là không có, bầu trời vẫn là một màu xanh lam như lúc trước!
“Ta vì tầm duyên mà đến.” Một âm thanh tang thương quanh quẩn trong Thập Vạn đại sơn của Thanh La Tông. Âm thanh này mang theo cảm giác vô tận tuế nguyệt. Thậm chí còn lộ ra một vòng mỏi mệt.
Nhưng hết lần này tới lần khác ở trong sự mỏi mệt này lại ẩn chứa một cỗ mà nếu phát hiện ra thì có thể thấy được, mà nếu không phát hiện ra vậy thì cả đời cũng không thể lĩnh ngộ... Sát khí thao thiên.
Tựa như người này chinh chiến cả đời, giết chóc nhiều đến khó có thể hình dung, cho nên dù là một giọng nói cũng ẩn chứa ý chí làm cho người ta kinh ngạc.
“Ngươi có ý gì!” Khí tức giống như quân vương ở bên trong Thập Vạn đại sơn của Thanh La Tông truyền ra ý chí.
“Duyên đến duyên đi, chứng đạo tự tại. Kẻ này có duyên với ta, các ngươi dám quấy nhiễu, ta dù không tìm niệm vãng sinh, cũng phải sửa niệm đem các ngươi đồ diệt.”
Khí tức như quân vương bên dưới Thập Vạn đại sơn của Thanh La Tông trầm mặc. Hồi lâu dần dần biến mất. Nhưng nháy mắt khi nó biến mất, lại có một âm thanh bướng bỉnh bỗng nhiên vang lên, vòng qua vòng lại.
“Ngươi không cần phải sửa niệm. Bởi vì chúng ta sẽ đi tìm trước ngươi! Truyền lệnh khắp Thanh La Tông, tuyển ra ba mươi thiên kiêu, tiến vào Thanh Minh động của bổn tông, mượn thân trở về phàm trần!”
Cùng lúc đó, ở sâu trong Vãng Sinh động, có một cỗ hài cốt. Hài cốt này không phải người, mà là một con cá, một con cá chỉ bằng một bàn tay người cỡ nhỏ.
Ở trong chớp mắt này, ở chỗ vốn là mắt của con cá này bỗng nổi lên một vòng u hỏa.
Ngay sau đó, ở dưới Thiên Hà Hải, ở chỗ sâu nhất dưới đáy biển, nơi tiếp nối với sợi dây thừng. Cái quan tài ở bên trong vô số cự thạch lúc này bỗng truyền ra âm thanh răng rắc, giống như có người ở bên trong dùng móng tay cào vào nắp quan tài.
Phong Yêu nhất mạch! Hình như có một âm thanh khàn khàn mơ hồ truyền ra. Âm thanh giống như mang theo phiền muộn, như mang theo hồi ức, khiến cho Thiên Hà Hải nhấc lên một hồi phong bạo.