Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Hạo dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía bình đài của hội đấu giá, thân thể thuận thế ngồi xuống. Cái Cán Phiên kia nhìn qua thấy vô cùng bình thường, nhưng nó có thể làm Anh Vũ chú ý đến vậy, tất nhiên không phải vật phàm.

"Một vạn linh thạch!"

Khi thanh âm giới thiệu Cán Phiên vẫn còn vang vọng thì đã có người mở miệng, giọng nói khàn khàn, truyền khắp phòng đấu giá. Mạnh Hạo liếc mắt nhìn, người ra giá thuộc một trong ba đại thế lực nơi đây. (không biết dịch có chuẩn không =.=).

Bọn hắn vừa ra giá, mọi người xung quanh cùng nhau nhíu mày, nhưng cũng không một ai mở miệng. Hai nhóm tu sĩ còn lại cũng đều thấp giọng thảo luận với nhau, nhất thời không còn ai báo giá.

Người phụ trách chủ trì hội đấu giá thầm than một tiếng. Nếu là trước đây, chuyện này không thể nào xuất hiện ở đấu giá hội Đông Lạc Thành. Còn hôm nay đại loạn nổi lên, Cửu Minh muốn mời chào các thế lực khác ở Mặc Thổ nên đấu giá hội này cũng không phải đặc biệt quan trọng, vậy nên đấu giá hội lần này không có vật gì đặc biệt quý trọng cũng chẳng lạ gì.

Khi người phụ trách muốn tuyên bố kết quả lần đấu giá này, Mạnh Hạo truyền ra thanh âm nhàn nhạt:

"Một vạn năm ngàn linh thạch."

Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng. Ngay khi giọng nói của hắn vừa vang lên, bên trong phòng đấu giá lập tức yên tĩnh lại. Từng ánh mắt lần lượt hướng đến phía của hắn, nhất là nhóm tu sĩ trước kia ra giá chừng hơn mười người, trong đó ba vị là Kết Đan còn lại đều là Trúc Cơ, ánh mắt cả đám đều bất thiện nhìn về phía Mạnh Hạo.

"Nếu ngươi có thể lấy ra một vạn năm ngàn linh thạch, việc này chúng ta sẽ không truy cứu cùng ngươi." Một trong ba vị Kết Đan, nam tử trung niên có cùng tu vi với Mạnh Hạo lãnh đạm mở miệng. Nếu không phải lúc trước lão thấy Mạnh Hạo nói chuyện với Đông Lạc gia tộc thì làm sao lão chịu bỏ qua cho đối phương dễ dàng như vậy. Kẻ nào dám tranh đoạt cùng bọn họ, trước giờ đều phải chết.

Mạnh Hạo nghe thấy vậy ngược lại nở nụ cười.

"Một vạn sáu ngàn linh thạch." Hắn lại nói một câu.

Lời vừa nói ra, tu sĩ tham dự đấu giá bốn phía hít sâu, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo tỏ rõ sự ngạc nhiên. Vị trung niên nam tử nói với Mạnh Hạo sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên một vòng sát cơ.

"Đã cho ngươi thể diện mà ngươi còn không biết điều, hai vạn linh thạch!"

"Hai vạn một ngàn linh thạch!" Mạnh Hạo cũng có khá nhiều linh thạch nhưng sau khi mua Lan Linh Diệp xong thì cực hạn của hắn cũng chỉ còn như vậy.

"Có ý tứ, ở trong Đông Lạc Thành, ngoại trừ Đông Lạc gia tộc ra,vẫn có người dám cùng Tam đại tông môn ta tranh đoạt. Cái cán phiên này, lão phu ra năm vạn linh thạch." Nói chuyện chính là trung niên nam tử còn lại đang ngồi cạnh một lão giả, hắn cũng là một trong ba vị Kết Đan tu sĩ nhưng tu vi của hắn lại là Kết Đan trung kỳ, cùng tu vi với Đông Lạc Hàn.

Hắn nhìn Mạnh Hạo như đang nhìn người chết, lạnh lẽo mở miệng.

"Năm vạn một ngàn linh thạch!" Mạnh Hạo trầm mặc mấy hơi, nói ra giá cả. Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, mà ngay cả người phụ trách phòng đấu giá cũng đều có chút hãi hùng khiếp vía. Hắn nghĩ cái cán phiên này trên dưới bốn vạn đã là cực hạn, năm vạn là giá trên trời.

Có lẽ nếu bán tại Nam Vực có thể bán ra giá tiền cao hơn, nhưng nơi này là Mặc Thổ, với lại tác dụng của cán phiên này còn chưa biết, lúc trước hắn giới thiệu đã phải phóng đại thêm.

Lúc này ánh mắt lão giả Kết Đan trung kỳ nhìn về phía Mạnh Hạo đã tràn đầy hàn ý. Bây giờ đừng nói là hắn, coi như là bốn phía những người khác, cũng đều cho rằng đây là có người chuyên môn nhằm vào Hán Thủy tông, một trong ba thế lực lớn gần Đông Lạc Thành.

"Có thể báo ra giá cả như vậy cần đem linh thạch xuất ra. Chỉ nói suông thì lão phu cũng có thể nói." Lão giả ánh mắt lóe lên, mắt nhìn người phụ trách đấu giá. Người phụ trách chần chờ một chút, nhìn về phía Mạnh Hạo.

"Vị đạo hữu này, theo quy củ của phòng đấu giá, nếu như người đang tranh đoạt vật phẩm cùng với ngươi đã có nghi ngờ như vậy, thì ngươi cần phải xuất ra Linh thạch chứng tỏ mình có khả năng thu mua vật này. Xin đừng làm chúng ta khó xử.”

"Lệnh bài này có thể đặt được bao nhiêu linh thạch." Mạnh Hạo tay phải nâng lên, lấy ra miếng lệnh bài màu đen kia.

"Có thể đặt khoảng mười vạn Linh Thạch." Người phụ trách đấu giá liền vội mở miệng, nói xong lại nhìn về phía lão giả Kết Đan.

"Cán phiên này, lão phu ra mười lăm vạn." Kết Đan lão giả nhàn nhạt nói ra, lúc nhìn về phía Mạnh Hạo thì cười lạnh. Với thực lực của Tam đại tông môn, hôm nay cũng được Đông Lạc gia tộc “mời chào” hơn mười vạn linh thạch, nên chuyện tình với Đông Lạc gia hiển nhiên lão sẽ gạt bỏ mà không cần quan tâm đến nữa. Nhưng đối với tên tu sĩ dám ra mặt chống đối bọn hắn trước bao nhiêu người thế này,hắn đã nổi lên sát cơ.

Mạnh Hạo trầm mặc, đáy lòng thở dài. Hắn không muốn nhằm vào ai, chỉ muốn mua cái Cán Phiên này mà thôi. Giờ phút này người phụ trách đấu giá nhìn về phía Mạnh Hạo, đang muốn tuyên bố kết quả phiên đấu giá này.

"Cán phiên này thật sự rất quan trọng?" Mạnh Hạo truyền âm cho Anh Vũ.

"Phi thường quan trọng. Hừ! Vật đó mà là phiên cái gì chứ? Tên gia hỏa luyện chế vật này thành phiên quả nhiên là một tên ngu ngốc. Ngươi có còn nhớ trước kia ta nói với ngươi, ngoài Tinh Không có người vẽ ra một tấm phù văn. Phù văn này bị thiêu đốt thành tro, rơi xuống trở thành phiến Mặc Thổ này. Lúc đó, cái phù văn kia cũng không phải bị thiêu đốt hoàn toàn, còn một phần không bị thiêu đốt, rơi xuống đại địa. Cán phiên này ở trước mặt ngươi là một mảnh phù văn chưa bị thiêu đốt luyện thành. Sau khi đạt được, chính là ngươi có trợ giúp rất lớn trong việc cảm ngộ Tiên gia Phù văn kia. Thậm chí có thể nói có được nó, chẳng khác gì ngươi đã có tư cách tu luyện được phù văn!”

“Không có tiền thì cướp đoạt, ngươi còn do dự cái gì? Không cần sợ, tin Ngũ Gia, được suốt đời, Ngũ Gia bảo kê ngươi. Cướp lấy! Năm đó Ngũ Gia đều làm như vậy, phải cướp đoạt! Còn về cấm chế phòng hộ trên bàn, Ngũ Gia giúp ngươi phá vỡ! !" Anh Vũ càng nói thì càng kích động, sợ rằng nếu Mạnh Hạo thực sự giết người đoạt bảo, nó sẽ cực kỳ hưng phấn.

"Cướp bóc là không đạo đức, tà ác, sai trái, các ngươi làm như vậy là cực kỳ cực kỳ xấu, lão phu. . ." Lục Lạc chuông do Bì Đống biến thành trên mắt cá chân Anh Vũ, giờ phút này cực kỳ nghiêm túc cũng nhảy vào trong đầu Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nghe lời nói của Anh Vũ, hai mắt hắn lóe lên, lộ ra sự quyết đoán. Nơi đây là phòng đấu giá của Đông Lạc Thành, Mạnh Hạo dù có quyết định gia nhập Đông Lạc Thành, một mình hắn cũng không bằng mười người tu sĩ này này.

Bởi như vậy, vấn đề bây giờ là Đông Lạc thành lựa chọn như thế nào, vì vậy Mạnh Hạo cũng chẳng nghĩ các phương pháp khác, mà hắn đứng lên ngay lúc người phụ trách đấu giá định mở miệng tuyên bố người sở hữu vật.

Hắn đứng dậy làm cho mọi người trong phòng đấu giá sững sờ. Trong lúc mọi người bốn phía còn trợn mắt há mồm, thân thể Mạnh Hạo lập tức nhoáng một cái bay thẳng đến tâm bình đài.

Với tốc độ cực nhanh khiến mọi người phản ứng không kịp, ngay lúc gần đến tâm bình đài, Anh Vũ trên vai Mạnh Hạo sắc mặt hưng phấn, hét lên một tiếng mãnh liệt, lập tức một cỗ trùng kích từ trong miệng nó khuếch tán ra trong nháy mắt.

Cỗ trùng kích này ngay lập tức đụng vào tâm bình đài tạo nên tiếng nổ kinh thiên động địa. Ở đằng kia người phụ trách đấu giá trợn mắt há mồm, cấm chế vô hình trên bình đài trực tiếp nát bấy, hóa thành vô số mảnh vỡ cuốn ngược lại. Mạnh Hạo thấy vậy trực tiếp xông lên bình đài, không chút nào để ý đến người phụ trách đấu giá vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, cầm lấy cán phiên mạnh mẽ xông ra.

Đến tận lúc này, vẫn không có nhiều người trong phòng đấu giá kịp phản ứng. Ngay khi Mạnh Hạo xông ra, hai tiếng gào thét từ trong truyền ra, sau đó lập tức có hai lão giả không biết từ chỗ nào vọt tới, bay thẳng đến Mạnh Hạo.

"Dám đoạt đồ vật của phòng đấu giá Đông Lạc gia ta, ngươi muốn chết phải không!"

"Đứng lại cho ta!" Hai lão này tu vi bộc phát ầm ầm, cả hai đều là Kết Đan hậu kỳ, nhưng ngay khi bọn hắn vừa tới gần, Anh Vũ thét lên lần nữa đầy hưng phấn. Theo tiếng thét chói tai truyền ra, một cỗ trùng kích từ người Mạnh Hạo khuếch tán ra xung quanh, khiến cho hai lão giả Kết Đan hậu kỳ chấn động toàn thân, không cách nào tới gần.

Trì hoãn như vậy là đủ, tốc độ Mạnh hạo như sao băng bay qua đỉnh đầu mọi người, gió cuốn lên làm tóc mọi người tán loạn. Nhìn lại, Mạnh Hạo đã hóa thành cầu vồng bay thẳng lên trời.

Toàn bộ quá trình từ lúc ra tay cướp đoạt cho đến lúc rời đi chỉ kéo dài mấy giây. Tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, thủ pháp thuần thục, động tác như nước chảy mây trôi khiến cho tất cả tu sĩ trong phòng đấu giá đầu óc chợt nổ vang, trống rỗng.

Đây là lần đầu tiên bọn hắn chứng kiến có người ra tay cướp đoạt trong phòng đấu giá. Loại chuyện này ở Mặc Thổ cũng là hiếm hoi, dù sao những tổ chức đấu giá hội đều là đại gia tộc, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy, nét mặt một đám lập tức cổ quái.

Người của Tam đại tông môn cũng đều sửng sốt, còn có lão giả vừa rồi báo giá hiện giờ đang ngẩn người, trợn mắt há mồm. Hắn như thế nào cũng không đoán trước được, đối phương rõ ràng. . . rõ ràng không theo quy củ như vậy.

Không có tiền thì cướp. . . Tuy Tam đại tông môn bọn hắn cũng thường xuyên làm như vậy, nhưng bọn họ làm đều là vụng trộm, không thể nào làm công khai được.

Lão cảm thấy lời nó từ nãy tới giờ chỉ là trò đùa khiến cho sắc mặt lão cực kỳ khó coi. Sắc mặt của hai vị Kết đan lão giả vừa ngăn cản Mạnh Hạo thì còn khó coi hơn nữa, trong mắt bọn họ ẩn chứa lửa giận, gân xanh trên trán nổi lên,hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.

"Tên này là ai? Dám hung hăng càn quấy như vậy, lại còn ra tay mạnh mẽ cướp đoạt! !"

"Lá gan tên này cũng không nhỏ đâu à nha, không có Linh Thạch thì cướp. Ta sao lại cảm thấy rằng so sánh với chúng ta thì hắn mới thực sự là tu sĩ Mặc Thổ!"

"Cách làm việc như thế xứng đáng để ta noi gương theo a!" Trong phòng đấu giá, mọi người lập tức xôn xao.

Xa xa, một bên vách tường sát rìa của phòng đấu giá mà mọi người thường không chú ý tới có một căn phòng liền kề, Đông Lạc Hàn bên trong phòng đã đứng dậy từ lâu, đang ngơ ngác nhìn bên ngoài. Từ mặt trong của vách tường có thể nhìn thông ra ngoài, nên hắn có thể nhìn rõ ràng được mọi chuyện.

Vốn lúc trước hắn có chú ý đến Mạnh Hạo có vẻ thiếu linh thạch, hắn còn có chút băn khoăn nếu Mạnh Hạo mở miệng nhờ giúp đỡ, mình sẽ phải nói thế nào. Dù sao cạnh tranh cùng Mạnh Hạo chính là một trong ba Tam đại tông môn Hán Thủy tông, đã sắp cùng Đông Lạc gia tộc bọn họ xác lập quan hệ đồng minh. Hắn có thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Mạnh Hạo lại mạnh mẽ cướp đoạt!

“Con người mạnh mẽ như thế này. . ." Bên cạnh Đông Lạc Hàn còn có một nam tử, nam tử này tao nhã, giờ phút này thở sâu, mở miệng tán thưởng.

Đông Lạc Hàn chỉ còn cách cười khổ.

Nhưng ngay lúc này.

"Dám ở Đông Lạc gia tộc đấu giá hội cướp đoạt, lại còn cướp vật của lão phu, Tam đại tông môn sẽ không buông tha cho ngươi!" Vị lão giả Kết Đan kia gầm nhẹ một tiếng, thân thể nhoáng một cái lập tức bay ra. Phía sau hắn hơn mười người cũng lập tức bay theo, hóa thành hơn mười đạo trường hồng bay thẳng lên bầu trời.

Hai tông tu sĩ còn lại sau khi quay sang nhìn nhau rồi cũng với tốc độ không nhanh không chậm bay theo.

Những tu sĩ còn lại cũng chẳng còn tâm tư tiếp tục đấu giá, lục tục kéo nhau đi xem “chuyện vui”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK