“Tiền bối triệu hồi vãn bối tới đây không phải chỉ vì muốn cho vãn bối được ăn Bạch Long một lần đấy chứ?” Mạnh Hạo vừa bị vị tiền bối này nhìn mình bằng ánh mắt như thể hắn là một loại thức ăn khiến hắn lạnh cả da đầu, vội lảng sang chuyện khác.
Lúc này vị nam tử trung tuổi mới thu hồi ánh mắt lưu luyến, dùng định lực như phải cố gắng lắm để ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn khoảng không.
“Vùng tinh không cổ xưa này, theo trí nhớ của ta thì đã hình thành từ thời viễn cổ nhưng ta ngủ say đã quá lâu rồi, vừa thức tỉnh liền có mặt ở nơi này, không biết thế giới bên ngoài đã biến đổi ra sao? Những vì tinh tú có nhiều hơn hay ít đi…”, hắn mở miệng khẽ nói, âm thanh mang theo chút phiền muộn.
“Tiểu gia hỏa nghe cho kỹ đây. Lão phu mang họ Sửu Môn, sinh ra bên ngoài đệ thất sơn Hổ Lao Tinh. Tục danh của lão phu là Sửu Môn Thai.” Hắn thu hồi ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, vẻ mặt nghiêm túc.
“Vì một người bạn cố tri ở đệ bát sơn mà ta tham dự trận chiến ở đệ cửu sơn. Trong trận chiến ấy ta bị trọng thương, lẽ ra đã mất mạng nhưng không biết vì sao, lúc chỉ còn một chút hơi tàn thì lại tỉnh dậy ở nơi này. Lão phu có thể chết, nhưng truyền thừa của ta không thể đoạn ở nơi này được. Năm đó ngươi nhìn thấy ta đã khiến ta tỉnh dậy… lão phu hy vọng ngươi có thể lấy được truyền thừa, nếu không thể thì ta cũng không còn gì để tiếc nuối.” Vị tiền bối này nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt mong chờ.
“Ta sẽ tặng ngươi mấy phần đại lễ để báo đáp lại!”
“Thứ nhất là cảm ngộ khi thành tiên của ta, sau khi luyện hóa ngưng tụ ra một phần ấn ký. Ấn ký này tên là Tiên Nhân Chi Lộ, khi còn ở Cửu Sơn Hải, lúc thành tiên ta không tiếc tu vi hao tổn mới có thể luyện chế ra nó nhằm lưu lại cho hậu nhân.”
“Bảo vật này có thể giúp ngươi khi vấn đạo đạt tới đại viên mãn, lúc thăng tiên có thể nắm chắc thêm ba thành. Một khi thành tiên rồi, nó sẽ trực tiếp tác động tới Tinh Không hàng lâm.” Nói xong, vị tiền bối này nâng tay phải lên đặt tại mi tâm, sau đó kéo tay ra, lôi theo một đoàn hào quang óng ánh.
Một cỗ khí tức không thuộc về thế giới này phát tán ra, Mạnh Hạo chỉ cảm thụ một tia thì tinh thần đã chấn động, đầu óc nổ vang. Bên trong hào quang ẩn chứa lực lượng khủng bố, đủ khiến cả Nam Vực này biến thành tro bụi.
“Cái này…”, Hô hấp Mạnh Hạo trở nên dồn dập. Hắn kinh ngạc nhìn quang mang trong tay vị tiền bối. Sau khi lấy ra màn sáng này, khí tức của vị tiền bối chợt giảm đi một nửa. Tinh không bốn phía bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bất ổn.
“Thành tiên là việc khó vô cùng, nhưng Tiên Nhân Chi Lộ của ta sẽ giúp ngươi giảm đi rất nhiều những khó khăn ấy. Chỉ cần ngươi có thể thành tiên, ngươi sẽ bước được một bước dài! Đây là phần đại lễ thứ nhất của ta.” Sắc mặt vị nam tử đã trắng bệch, thân thể hơi mờ nhạt nhưng vẫn mỉm cười. Hắn không chút do dự, đem màn sáng đủ khiến vô số cường giả điên cuồng tranh đoạt hóa thành tia sáng đặt tại mi tâm Mạnh Hạo. Tia sáng ấy lập tức dung nhập và trong thân thể hắn.
Toàn thân Mạnh Hạo chấn động, hai mắt nhắm nghiền. Một lúc sau hắn mới mở mắt ra liền phát hiện bản thân hắn có điểm khác biệt với chính hắn lúc trước nhưng không rõ là khác nhau cái gì.
“Phần đại lễ thứ hai của ta chắc ngươi cũng từng nghe nói, chính là Đạo Thần Kinh trong tam đại kinh văn. Thái Linh Kinh, Đạo Thần Kinh và Trảm Thiên Kinh là ba bộ kinh văn không chỉ lưu truyền trong thế giới mà ngươi đang sống, trong Cửu Sơn Hải cũng lưu truyền ba đạo kinh văn này.”
“Đáng tiếc, mọi người chỉ có được phần tàn thiên. Cho tới nay mới có hai người ngưng tụ hoàn toàn, lấy được đạo cảnh. Một trong số đó là đệ nhất sơn Đạo Thần. Người thứ hai là đệ cửu sơn Thái Linh. Chỉ có hai cường giả này mới tìm được bản hoàn chỉnh của Thái Linh Kinh và Đạo Thần Kinh, còn đạo kinh văn thứ ba là Trảm Thiên Kinh thì quá thần bí. Trải qua vô số tuế nguyệt chưa từng có ai tập hợp đầy đủ nên không sao tu luyện tới cảnh giới đại viên mãn, dạt được danh xưng Trảm Thiên.”
“Đạo Thần Kinh này lão phu chủ có một quyển nhưng độ trân quý của nó lại vượt xa những quyển khác rất nhiều. Quyển này là Thần thức quyển. Lão phu có thể đạo chiến bất tử có liên quan rất lớn tới việc tu hành quyển này. Bởi vì thần thức của ta so với tu sĩ cùng cảnh phải lớn gấp ba lần. Tuy nhiên ba lần đã là cực hạn. Nếu ngươi có thể lấy được tàn quyển Đạo Thần khác, có khả năng ngươi sẽ đề cao thần thức của ngươi thêm nữa. Lão phu sẽ truyền cho ngươi!”
Một lần nữa, nam tử trung tuổi này nâng tay phải lên, đặt trên trán Mạnh Hạo. Trong đầu hắn chợt hiện lên một mảnh kinh văn, mỗi câu chữ đều phát ra hắc quang, từ từ in dấu thật sâu trong óc Mạnh Hạo, đồng thời, thân thể hắn chấn động ầm ầm, linh thức bắt đầu tăng mạnh một cách điên cuồng.
Chỉ ngắn ngủn thời gian mấy hô hấp, linh thức của hắn đã gia tăng gấp đôi. Ở thế giới bên ngoài, linh thức của hắn tản ra đủ bao trùm bốn phương tám hướng. Linh thức càng mạnh thì Đan khí sinh ra càng nồng đậm. Dùng Đan khí thi triển thuật pháp càng kinh người, chiêu thức phát ra lực lượng mạnh hơn người khác rất nhiều.
Lúc này mới chỉ tiếp nhận lạc ấn mà linh thức Mạnh Hạo đã tăng gấp đôi, nếu tiếp tục tu hành trong thời gian dài, linh thức của hắn sẽ còn gia tăng tới đâu?
Thời khắc này chính là một lần nhận được tạo hóa kinh người của Mạnh Hạo, khiến hắn là người nhận được cũng kinh ngạc không tin nổi, hô hấp trở nên dồn dập.
“Thế nào, sở dĩ chỉ một lần lạc ấn mà linh thức của ngươi có thể gia tăng gấp đôi còn bởi vì phần đầu con Bạch Long mà ngươi vừa ăn kia. Có điều, tu vi của ngươi còn chưa đủ để hoàn toàn tiêu hóa nó, cần từ từ hòa tan. Sau đó linh thức của ngươi sẽ gia tăng ổn định.” Vị tiền bối này vừa cười vừa nói.
“Bạch Long này không phải chỉ là ảo ảnh sao?” Mạnh Hạo nhận thấy linh thức gia tăng, khả năng thành công Kết Đan của hắn càng lớn. Nghe vị tiền bối này nói thế, Mạnh Hạo vội lên tiếng hỏi.
Nam tử trung niên bỗng trừng mắt, nâng tay phải vỗ lên đầu Mạnh Hạo.
“Ngươi là một tên tiểu gia hỏa tham ăn. Những năm vừa rồi, ta chỉ còn duy nhất một con Bạch Long khô quắt này, tuy hiệu quả đã kém đi nhiều nhưng vốn định trước khi chết sẽ ăn một lần cho thỏa mãn, nào ngờ ngươi lại ăn mất một nửa. Mà thôi, lúc trước ta chưa nói hết. Ta mới đưa phần lễ vật thứ hai cho ngươi, hiện giờ ngươi còn một phần lễ vật lớn nữa. Tiểu gia hỏa, ngươi phải nhớ kỹ cho ta, nếu ngươi không thể mang truyền thừa của ta trở lại Hổ Lao Tinh thì lão phu chết rồi cũng phải nguyền rủa ngươi!”
Vị tiền bối này thở dài, bộ dáng như có hơi ghen tỵ với tạo hóa mà Mạnh Hạo nhận được. hắn vung tay phải lên, chợt đưa vào trong ngực mình rồi kéo xuống dưới, lấy từ trong thân thể hắn ra một đoàn quang mang màu trắng.
Tia sáng này mang theo mùi thơm thoang thoảng khiến Mạnh Hạo sững người. Hắn có thể nhìn thấy bên trong màn sáng áy ẩn chứa một quả lăng phiến màu trắng.
“Chuyện này…”
“Đây là do một ngụm tiên khí của lão phu biến thành, ẩn chứa con đường đưa ngươi trở lại Hổ Lao Tinh. Đây là truyền thừa của lão phu, chỉ khi ngươi mang khẩu tiên linh khí này hòa tan thì mới nhìn thấy được. Đến lúc đó, nếu ngươi muốn học cũng có thể học. Còn không, ngươi cứ mang tới Hổ Lao Tinh cho lão phu là được. Nhưng dựa theo tính toán của ta, không mất mấy trăm năm thì ngươi rất khó hấp thu hoàn toàn.”
Vị tiền bối này thầm nói, sau đó nhăn mày, chịu đựng sự đau xót mang quả lăng phiến này đặt vào trong bụng Mạnh Hạo.
Toàn thân Mạnh Hạo lại chấn động mạnh. Trong thể nội hắn có mười tòa đạo đài riêng biệt, lúc quả lăng phiến này xuất hiện thì mười tòa đạo đài này liền kết nối lại với nhau.
Cùng lúc ấy, một cỗ lực lượng bàng bạc ầm ầm bộc phát từ trong thể nội Mạnh Hạo. Mười tòa đạo đài chấn động, từ đó tràn ra lượng lớn tử khí. Những tử khí này quanh quẩn bên trên quả lăng phiến màu trắng làm tinh thần hắn chấn động, cảm giác hơi tương tự như lúc nuốt vào Tam Phàm Đan.
“Chẳng lẽ… muốn Kết Đan!” Mạnh Hạo thất thần tự hỏi.
“Ngươi cũng đã tới thời điểm Kết Đan rồi. Chút tiên linh khí này tràn ra ngoài cũng đủ giúp ngươi làm việc đó. Ngươi hãy tự giải quyết cho tốt, mọi hy vọng của lão phu đều đặt trên người ngươi.”
“Hãy coi chừng Thanh La Tông. Coi chừng một cỗ lực lượng cổ xưa đến từ phương Đông trên hành tinh này. Nếu lão phu không nhìn nhầm, chủ nhân của cỗ lực lượng ấy đã trở thành người mạnh nhất. Huyết mạch của ngươi có điểm đặc thù, suy đoán của ta về lai lịch của ngươi đều ở trong phần tiên linh khí kia. Vài năm sau, chờ ngươi dung hợp toàn bộ nó rồi ngươi sẽ biết. Tuy vậy lão phu cũng không đảm bảo mọi lời đều là thật…”. Vị tiền bối nói một cách vội vàng, thân thể hắn đã trở nên mơ hồ, thế giớ xung quanh bắt đầu vỡ vụn.
“Ta đánh cuộc một lần, lần các ngươi tiến vào Vãng Sinh Động thần bí này có liên quan một chút tới đệ cửu sơn dưới biển.”
“Dường như…tới thời điểm… Thế giới hình thành từ ý thức của ta chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ, sau đó mọi người sẽ được truyền tống ra ngoài…”
Từng âm thanh đứt quãng vang lên. Trong chớp mắt mọi thứ đổ sụp, mảng tinh không Mạnh Hạo đang đứng hoàn toàn biến mất. Bốn phía quanh hắn vẫn là những tường thành nhưng chúng đang từ từ xuất hiện những khe hở.
Thanh âm rạn vỡ vang lên. Mạnh Hạo hít thở sâu rồi quan sát bốn phía. Những gì vừa xảy ra biến mất quá nhanh giống như hắn vừa trải qua một giấc mơ nhưng trong đầu hắn, Đạo Thần Kinh và phần tiên linh khí hóa thành mảnh lăng phiến vẫn tồn tại trong thể nội hắn.
Mười tòa đạo đài trong cơ thể hắn đang hòa tan rất nhanh, phóng ra tử khí nồng đậm trước nay chưa từng có. Tử khí xoắn lấy lăng phiến như muốn thành đan.
Mạnh Hạo biết, hắn đã bắt đầu quá trình Kết Đan rồi. Quá trình này cần thời gian rất dài nhưng dưới sự trợ giúp của tin linh khí, thời gian ấy được rút ngắn, hiện giờ đã vào thời điểm mấu chốt.
Đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên từ vách tường, sau đó vách tường nổ bung, tràn tới một cỗ khí thế bá đạo.
“Rốt cuộc đã tìm được ngươi rồi. Nơi này theo lời lão tổ nói chính là nơi tiên nhân ngủ say… Hả?” Theo âm thanh truyền tới, một thanh niên mặc trường bào màu xanh xuất hiện. Hắn chính là người thanh niên mang họ Quý.
Hai mắt hắn chớp liên tục, đặt sự tập trung lên người Mạnh Hạo. Trong ánh nhìn lóe ra một tia u mang, thần sắc biến đổi thành hờ hững và âm trầm.
“Đã bị ngươi đoạt mất rồi?”