Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Mạnh Hạo hiện ra một tia lạnh lẽo. Xung quanh hắn có đệ tử của mấy tông môn nước Triệu, phía cửa Tây thành thì xuất hiện đám tu sĩ áo trắng trên ngọn núi hôm nọ, nếu làm kinh động tới mấy lão quái vật trong thành nữa thì hắn muốn rời khỏi đây cũng không có cách nào.

Đám đệ tử của mấy tông môn nước Triệu nhìn thấy mấy người của Tử Vận Tông chạy tới thì tinh thần phấn chấn. Có thể trở thành bằng hữu của những người này, địa vị của mỗi người bọn họ trong tông môn sẽ cao hơn nhiều, rất có lợi cho con đường phát triển sau này. Lúc đầu còn tưởng bọn họ tâm cao khí ngạo không thèm để ý tới mình, ai ngờ bọn họ đang thực sự tiến tới rồi.

“Lẽ nào, Tôn sư huynh thực sự có thể gọi mấy người đó lại đây?”

“Có lẽ vậy thật. Tôn sư huynh là ruột thịt của trưởng lão Khúc Thủy Tông, tu vi không thấp. Dù là đệ tử của Tử Vận Tông cũng phải khách khí mấy phần chứ.”

Mấy tên đệ tử nước Triệu lấy vẻ mặt tươi cười nịnh nọt hướng về nam tử tay cầm quạt làm hắn ngẩng cao đầu, vẻ đắc ý hiện lên không giấu giếm. Hắn thầm nhủ, việc này mà truyền ra ngoài, địa vị của mình ở trong tông môn, dù là trong tu chân giới của cả nước Triệu cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

Đối với hắn, Mạnh Hạo đang đứng trước mặt đã không đáng để ý tới. Hắn vội tiến lên trước nghênh đón mấy tu sĩ của Tử Vận Tông đang lại gần. Sau lưng hắn, mấy tên đệ tử khác cũng đi theo, thần sắc kích động.

Mạnh Hạo hơi nheo mắt, rút thanh thiết thương lên, quay người muốn rời đi.

“Chư vị đạo huynh ở Tử Vận Tông, Tôn mỗ bày yến tiệc ở Phượng Thiên Lầu, cùng với các huynh đệ của các tông môn ở nước Triệu xin được mời các vị đạo huynh tới để tiếp đãi.” Tôn Hoa kích động nhìn mấy đệ tử của Tử Vận Tông, vẻ mặt có chút đắc ý, hô lớn, sau đó ôm quyền cúi đầu thi lễ. Chỉ là, mấy đệ tử của Tử Vận Tông không có ai để ý tới hắn mà trực tiếp chạy vụt qua.

Chuyện này làm Tôn Hoa và đám đệ tử của mấy tông môn nước Triệu sững sờ.

Đúng lúc đó, một đệ tử dẫn đầu mấy người của Tử Vận Tông cất tiếng cười sang sảng.

“Đạo hữu phía trước xin hãy dừng bước. Đạo hữu vừa trở về từ trên ngọn bảo sơn đúng không? Phong thái của đạo huynh thật phi phàm, ở dưới chân núi chúng ta đã được chứng kiến, trong lòng thật sự ngưỡng mộ. Tại hạ là Thiên Thủy Ngân, là đệ tử của Tử Vận Tông bái kiến đạo hữu. Không biết cao danh quý tính của đạo hữu là gì?”

“Chúng ta không ngờ lại được gặp đạo hữu ở đây, ha ha… Đạo hữu có thời gian, mấy người đệ tử Tử Vận Tông chúng ta xin được mở yến hội chiêu đãi đạo hữu.”

Hơn mười đệ tử Tử Vận Tông đều có tu vi không thấp, nhưng người lên tiếng là người có tu vi cao nhất, đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tám, mang vẻ mặt tươi cười bước nhanh tới trước, chắn trước người Mạnh Hạo. Mỗi lời nói ra đều rất khách khí, sau khi tới gần thì ôm quyền thi lễ. Hành động của người này làm mấy đệ tử khác của Tử Vận Tông cũng xôn xao, hướng về Mạnh Hạo ôm quyền thi lễ, vẻ mặt cung kính hết mực.

Hai hàng lông mày của Mạnh Hạo cau lại, rồi rất nhanh trở lại bình thường, vẻ mặt cũng tươi cười, ôm quyền đáp lễ. Hắn thong thả nói ra tên của mình vì hắn biết, dù không nói thì mấy người này cũng sẽ dễ dàng điều tra được.

Cảnh này diễn ra, lọt vào mắt đám đệ tử của mấy tông môn nước Triệu làm bọn họ thất kinh, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt không thể tin nổi. Nhất là Tôn Hoa, vẻ mặt hắn chứa đầy ủy khuất. Hắn biết đám đệ tử mặc áo trắng này đều là những đệ tử của đại tông môn ở Nam Vực là Tử Vận Tông, người nào cũng tâm cao khí ngạo không ai bì nổi. Vậy mà, cả đám đứng trước Mạnh Hạo lại vô cùng khách khí như thế, trong mắt một vài người còn hiện lên cả sự kính sợ.

Tôn Hoa không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết, người có thể làm những đệ tử Tử Vận Tông kia tỏ ra khách khí như vậy thì chắc chắn phải có chỗ hơn người. Nghĩ tới đó, tự nhiên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, thầm nhủ may mắn vì lúc trước mới chỉ ra tay thăm dò chứ chưa thực sự động thủ, nếu không, chắc khó mà giữ được thể diện.

Không chỉ có Tôn Hoa, cả Chu Khải đứng trong đám người cũng hết sức sửng sốt. Hắn thầm ân hận vì lúc mới gặp lại chỉ dùng danh tự gọi đối phương, giờ muốn lấy lòng cũng đã muộn nhưng trong mắt hiện ánh lên một tia kính nể.

“Mạnh sư huynh không hổ là đệ tử nội môn. Lúc trước gặp hắn ở lần phát đan dược, ta dâng linh thạch lên cho hắn nhưng hắn chỉ xem như gió nhẹ thoảng qua. Bây giờ tông môn đã giải tán, đám đệ tử ngoại tông như chúng ta chạy nhốn nháo như chó nhà có tang, thế mà hắn lại có thể ở đây hô phong hoán vũ, làm cho đám đệ tử của đại tông môn nơi Nam Vực khách khí như thế!” Trong lòng Chu Khải vô cùng cảm khái.

Bên trong Bách Trân Các, nữ nhân Xảo Linh cũng đang trơ mắt nhìn ra, thấy đám đệ tử của Tử VậnTông vây quanh Mạnh Hạo thì ngạc nhiên vô cùng. Lúc sau lại thấy Mạnh Hạo bình tĩnh nói chuyện với bọn người ấy, thần thái so với lúc đứng trước mình thì khác nhau hoàn toàn làm cho nàng càng thêm hứng thú với Mạnh Hạo.

“Mạnh huynh, thanh thiết thương này hẳn là thanh chí bào ngươi đã dùng để đối phó với đám yêu thú trên ngọn núi lúc trước?” Thiên Thủy Ngân liếc mắt nhìn thanh thiết thương đã được Mạnh Hạo cầm trong tay nhưng không phát hiện ra được chỗ nào bất thường, trong trí nhớ hắn lại hiện ra cảnh Mạnh Hạo cầm thanh thương này xông xáo trên ngọn núi, khiến cho đám yêu thú khiếp sợ, thân thể phát nổ, máu thịt tung tóe.

“Đúng vậy, biểu hiện của Mạnh huynh ngày đó trên ngọn bảo sơn làm cho Lữ mỗ vô cùng khâm phục và kính nể. Ta nhìn ngọn thương này cũng không khác, Mạnh huynh không nên phủ nhận chứ.” Lữ Tống đứng ở bên cạnh cười ha ha nói chen vào.

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra một tia cổ quái, nhưng hắn rất nhanh lấy lại vẻ mặt bình thường, mỉm cười gật đầu.

“Ngày đó trên ngọn núi, Mạnh mỗ đúng là cầm trong tay thanh thiết thương này.” Mạnh Hạo không phủ nhận.

“Thanh thiết thương này có thể coi là một chí bảo. Tại hạ đã tận mắt nhìn thấy nó đả thương đám yêu thú trên ngọn núi, uy vũ của Mạnh huynh lúc đó vẫn còn hiện lên rất rõ trong trí nhớ của tại hạ.” Lữ Tống nói tiếp, ánh mắt nhìn thanh thiết thương đã mang theo lửa nóng. Hắn liếc nhìn Thiên Thủy Ngân, ánh mắt hai người nhìn nhau đều mang vẻ bất thiện bởi trong thâm tâm mỗi người đều muốn mình nhất định phải có được thanh thiết thương này.

Những câu đối thoại giữa mấy người lọt vào tai đám tu sĩ nước Triệu, bọn hắn liền quay ra tập trung sự chú ý lên thanh thiết thương. Lúc trước, đám người này cũng vì tin đồn Mạnh Hạo có chí bảo trong người nên mới tìm tới gây chuyện, bây giờ trong lòng mỗi người đều đã khẳng định, nhất định đối phương dựa vào thanh thiết thương này mà dương danh, mới khiến đám đệ tử Tử Vận Tông khách khí như thế.

Ánh mắt Tôn Hoa lộ ra tinh mang. Hắn tiến tới trước mấy bước, liếc mắt nhìn thanh thiết thương mấy lần.

“Tuy nhiên, phải nói rằng lúc ấy, Mạnh huynh đã làm đảo lộn toàn bộ lần thí luyện ấy của chúng ta, lại lấy đi rất nhiều đan dược, linh thạch và pháp bảo trên ngọn núi…”, Lữ Tống vừa cười vừa lắc đầu, bộ dáng như không quá để ý.

“Việc này…”, Mạnh Hạo cũng cười cười đáp lại, thân thể không tự chủ được mà lui lại sau mấy bước.

“Không sao. Trân bảo trên ngọn núi đều là của Tống lão quái. Lão già ấy đã nói, ai có bản lĩnh lấy được thì sẽ là của người ấy. Mạnh huynh đã có thể lấy được, Thiên mỗ cũng cảm thấy vui mừng thay. Chỉ là… Mạnh huynh, thanh thiết thương này có thể bán cho ta không? Tử Vận Tông ta sẽ trả một cái giá xứng đáng!” Thiên Thủy Ngân bước tới một bước, nhìn chằm chằm vào thanh thiết thương trong tay Mạnh Hạo rồi lên tiếng hỏi. Thanh thiết thương nằm trong tay Mạnh Hạo nên hắn không có cách nào tra xét rõ ràng. Tu vi của hắn còn chưa đạt tới Trúc Cơ, không có linh thức nên không thể nhìn ra hư thực.

“Chuyện này…”, Mạnh Hạo hơi chần chừ nói.

“Mạnh huynh! Thanh thiết thương này quả thực rất quan trọng với chúng ta, kính xin Mạnh huynh thanh toàn cho.” Hai mắt Lữ Tống lóe sáng. Hắn biết trước tiên phải được Mạnh Hạo đồng ý trao đổi, sau đó mới có thể tranh đoạt với Thiên Thủy Ngân lúc này cũng đã tiến lên trước, bình tĩnh nói với Mạnh Hạo.

“Tống lão quái vốn là người tâm ngoan thủ lạt. Mạnh huynh đã lấy đi không ít bảo vật trên ngọn núi mà lão ấy rất yêu mến. Nếu không có Ngô trưởng lão của Tử Vận Tông ta nói đỡ cho mấy câu, Mạnh huynh có thể đã gặp phải nguy hiểm rất lớn.” Thiên Thủy Ngân nói xong lại bước thêm một bước về phía trước, khí thế như muốn dọa người, trong lời nói ẩn chứa uy hiếp không che giấu.

Đồng thời, đám đệ tử của Tử Vận Tông đứng xung quanh lúc này đã tản ra xung quanh như muốn bao vây Mạnh Hạo vào giữa, trong mắt người nào cũng lóe lên tinh mang, ý đồ nhất định phải có được thanh thiết thương mới thôi.

“Cây thương này chỉ là một vật bình thường mà thôi.” Mạnh Hạo cầm thanh thiết thương trong tay, nhìn đám người đứng quanh rồi nhìn hai người Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống rồi chậm rãi nói.

“Mạnh huynh chớ nói đùa như vậy, tại hạ chắc chắn là không nhìn nhầm. Ngày đó trên ngọn núi kia, Mạnh huynh đúng là đã cầm cây thương này. Trên thân thương có một chỗ lõm vào, chính tại hạ đã nhìn thấy.” Lữ Tống cười ha hả, ánh mắt đảo qua nhìn thanh thương như khẳng định lời mình nói.

Mạnh Hạo khẽ giật mình, không nghĩ người này lại làm việc cẩn thận như vậy. Bản thân hắn là chủ mà còn không để ý trên thân thương có dấu vết gì hay không. Hắn đảo mắt nhìn qua thì quả nhiên có một vệt lõm thật.

Biểu hiện của hắn không thoát khỏi ánh nhìn của Lữ Tống làm hắn càng thêm khẳng định chắn chắn là thật. Hắn cười cười, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo. Tuy nói không thể giết người, nhưng hắn còn nhiều thủ đoạn có thể thi triển ra.

“Thanh thương này dù là vật bình thường chúng ta cũng muốn mua. Việc này Mạnh huynh không cần phải phủ nhận nữa. Mong Mạnh huynh đừng làm khó chúng ta nữa, nếu không, dù Mạnh huynh có chí bảo trong tay, Tử Vận Tông chúng ta cũng là một trong năm đại tông môn ở Nam Vực, thế lực to lớn vượt ra ngoài suy nghĩ của các hạ. Huống hồ, không phải chúng ta muốn thanh thương này, mà chính là Ngô trưởng lão muốn.” Thiên Thủy Ngân lên tiếng, trong lời nói đã nhiều hơn một phần lãnh ý.

Sự việc biến chuyển làm đám tu sĩ nước Triệu nhìn nhau, sau đó cùng im lặng. Ánh mắt nhìn Mạnh Hạo đã có thêm mấy tia trào phúng. Đặc biệt là Tôn Hoa. Hắn mỉm cười nhìn sự việc phát sinh trước mắt, thầm nghĩ để đám người này thăm dò trước cũng tốt, bản thân hắn có thể đứng sau làm ngư ông đắc lợi. Trong mắt hắn, dù Mạnh Hạo có chí bảo trong tay cũng chưa chắc đã dám đắc tội với mấy tên đệ tử Tử Vận Tông này.

“Nếu Mạnh mỗ không nguyện ý đổi, các ngươi sẽ cướp đoạt sao.” Vẻ mặt Mạnh Hạo thay đổi, ánh mắt cũng nhiều thêm một tia lạnh lẽo.

“Tông môn chúng ta tất nhiên sẽ không cướp đoạt chí bảo của ngươi, nhưng ngươi phải hiểu, ngươi đắc tội với chúng ta sẽ chẳng có gì tốt. Huống hồ, nếu chúng ta thật muốn ra tay cướp đoạt cũng không cần phải động tay chân làm gì.” Lữ Tống cười lớn, quay mặt nhìn đám đệ tử nước Triệu, khẽ gật đầu. Động tác của hắn ngay lập tức làm cho đám đệ tử của nước Triệu hưng phấn hẳn lên.

“Mạnh huynh, Thiên mỗ thấy khí phách của ngươi ở trên bảo sơn nên cũng không muốn quanh co lòng vòng. Hôm nay, ngươi phải bán thanh thiết thương này, không muốn cũng phải bán!” Thiên Thủy Ngân lạnh giọng, ánh mắt sắc lạnh nhìn Mạnh Hạo, quả quyết nói.

Mạnh Hạo thầm nhủ trong lòng, đám người này đã muốn tìm khổ, hắn đương nhiên sẽ không làm bộ từ bi nhưng lại làm ra bộ đang cân nhắc rất khó khăn, đồng thời bước lui về sau mấy bước, sắc mặt âm trầm. Một lúc lâu sau, hắn mới cắn răng, ngẩng đầu lên, hai tròng mắt vằn lên từng đường tơ máu.

“Hay cho Tử Vận Tông các ngươi, nếu các ngươi đã nhất định phải mua được nó, vậy hãy ra giá đi.” Mạnh Hạo phất tay áo, mang thanh thiết thương cắm thẳng xuống mặt đất, sắc mặt càng trở nên âm trầm, lộ ra bộ dạng đau lòng không cam chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK