Cầu các bạn độc giả đọc truyện và những fan trung thành của Nhĩ Căn qua diễn đàn, bình chọn cho nhóm dịch Ngã Dục Phong Thiên và Nhất Niệm Vĩnh Hằng bọn mình!!!!!!!
Nhóm dịch gồm: @nguyenhien, @Hàn Thiên Long, @hoangtruc
Link bình chọn: http://bachngocsach.com/forum/threads/13198/
Nào, fan Nhĩ Căn lên tiếng đi nào!!!!!
***
Nếu không có bảo vật này, Mạnh Hạo cũng không có khả năng đạt được tu vi như thế này, đoán chừng hắn cũng không cách nào đi Nam Vực, cũng không thể tiến vào Tử Vận tông. Không chừng lúc này còn đang ở Triệu quốc, trên lưng Kháo Sơn lão tổ lão ô quy rong ruổi ở phương trời nào đó.
Trong mắt Mạnh Hạo chợt lộ ra từng dòng hồi ức vẫn còn lưu giữ trong đầu. Nhớ tới Gương đồng ưa thích phun ra khí tức vô hình, chuyên môn ức hiếp những mãnh thú có bộ lông rậm rạp, cho đến công năng phục chế nghịch thiên của tấm gương này.
Còn có thái độ của Bì Đống đối với Gương đồng như một cái khối u nhọt đau nhức thâm sâu, thái độ nói liên miên cằn nhằn không dứt, nghiến răng nghiến lợi trong mấy năm nay khi đề cập tới Anh Vũ.
Mạnh Hạo cũng nhớ lại một màn sau khi rời khỏi Huyết tiên truyền thừa, lần đầu tiên đụng đến Huyết sắc mặt nạ, bản thân bị Lý gia lão tổ ám toán suýt chút nữa đã bị nhiếp thần. Nếu không có một tiếng chim hót bên trong gương đồng truyền ra, thì hắn cũng không thể tránh qua được kiếp nạn đó.
Còn có bên trong Thượng cổ phúc địa, nếu không nhờ lực lượng của Gương đồng, bản thân hắn cũng không thể bước vào trong Phương đỉnh vì hắn không có Thượng cổ huyết mạch trong người.
Còn có thời khắc ngay khi Mạnh Hạo hắn vừa Kết đan, đã cảm nhận được ở bên trong Gương đồng có một khí tức đang thức tỉnh.
"Anh Vũ..." Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, Tử đan trong cơ thể chợt chuyển động truyền ra một lực lượng tu vi mạnh mẽ vận chuyển toàn thân Mạnh Hạo. Theo ý thức của hắn, lực lượng này nhanh chóng theo tay phải của Mạnh Hạo mãnh liệt truyền thẳng vào bên trong Gương đồng.
Tấm gương cũng dần truyền ra từng luồng ánh sáng âm u, ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt. Bỗng nhiên Bì Đống ở bên trong huyết sắc mặt nạ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng bay ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Lúc này bộ dạng Bì Đống đã biến hóa trở lại hình dạng như lúc ban đầu, một gương mặt già nua chợt hiện ra.
Ánh mắt nó mang theo chấp nhất, cùng với một vẻ kiên định và chăm chú như lâm đại địch. Thậm chí trong biểu lộ của nó còn ẩn ẩn thêm cảm giác vô cùng thần thánh như sắp sửa tiến hành một trận đại chiến quyết định đến vận mệnh và sứ mạng của toàn bộ tinh không này.
“Kẻ địch truyền kiếp kia, ngươi rốt cục cũng xuất hiện. Lão phu đã đợi ngươi lâu thật lâu rồi. Lúc này ngươi thức tỉnh thì có thể nhìn được lão phu, lão phu nhất định sẽ độ hóa ngươi, mang ngươi ra khỏi con đường tà ác.” Vẻ mặt Bì Đống đầy thần thánh, nặng nề nói. Lúc này nhìn nó giống như đã bớt hẳn dông dài, nhiều hơn một chút khí tức cổ lão nồng đậm.
Lúc này sắc mắt Mạnh Hạo đầy ngưng trọng, cũng không để ý tới Bì Đống nữa. Hắn cảm nhận được tu vi của bản thân đang không ngừng tuôn vào Gương đồng, tấm gương này dường như đã trở thành một cái động không đáy. Thời gian trôi qua, tu vi của Mạnh Hạo cũng nhanh chóng suy giảm xuống chỉ còn sáu thành mà thôi.
Đúng lúc này, Gương đồng phát ra hào quang chói sáng, trong mơ hồ còn ẩn ẩn hư ảnh đang bị buộc chặt vào mặt gương như hình chiếu của tấm gương, dần nổi lên phía trên mặt kính.
Chỉ là hư ảnh đó còn rất mờ ảo.
“Xuất hiện đi, kẻ địch truyền kiếp của ta! Xuất hiện đi, vận mệnh nhất định đã sắp đặt trận chiến này cho ta và ngươi! Xuất hiện đi, ách…Mạnh Hạo ngươi nên tiếp thêm sức lực, nó cũng sắp ra được rồi!” Bì Đống nghiêm túc nói, nhưng rơi vào trong tai Mạnh Hạo lại khiến hắn không khỏi liên tưởng thêm một vài chuyện, bèn ho lên một tiếng. Trên thực tế, mục đích thật sự của hắn khi cố gắng đem khí linh trong gương đồng ra ngoài chính là vì để đối phó với Bì Đống. Mạnh Hạo kì vọng khí linh kia xuất hiện có thể áp chế được Bì Đống dông dài này.
Lúc này hắn hít sâu một hơi, một lần nữa truyền tu vi vào gương đồng, bảy thành, tám thành, chín thành...hình chiếu trên mặt kính lúc này rõ ràng hơn, dần hình thành một hư ảnh phác họa của một con chim với một bộ lông hỗn tạp đủ màu sắc, hai mắt khép kín, móng vuốt sắc bén không có chút bộ dạng hèn mọn bỉ ổi mà Bì Đống từng biến hóa ra lúc trước. Ngược lại là một khí tức cuồng vọng mãnh liệt, cho dù là nó ngủ say, nhưng vẫn ập vào mặt như lúc trước.
“Thật là một khí tức tà ác, dường như nó cùng với cái khí tức của nó, còn có cái bộ dáng của nó đều chính xác a. Nó chính là kẻ địch truyền kiếp của ta, là sứ mạng của đời ta, nhất định phải độ hóa nó!” Thân thể Bì Đống chợt run rẩy, khí tức thần thánh trên người nó càng nồng đậm mà nhìn về phía Anh Vũ.
Một cảm giác suy yếu chợt xuất hiện trên người Mạnh Hạo khiến hắn âm thầm kinh hãi không thôi. Hắn cảm thấy quyết định đợi thương thế khôi phục mới triệu hoán Khí linh ra là hoàn toàn chính xác. Nếu lúc này trên người hắn còn thương tích như vậy, căn bản là không đủ tu vi chèo chống cho gương đồng, mà thương thế cũng có thể vì vậy mà trở nên nghiêm trọng hơn.
Thời gian trôi qua, cơ hồ toàn bộ tu vi Mạnh Hạo đều dồn vào trong gương đồng. Đột nhiên một tiếng kêu bén nhọn mang theo vẻ ngạo nghễ, như là thiên địa duy ngã độc tôn truyền ra từ trong gương đồng.
Thanh âm này chợt ngân vang, như muốn để cho hết thảy sinh linh nghe thấy, đều không kìm được mà đi cúng bái.
Thanh âm này xuất hiện, thân ảnh chim Anh Vũ trên mặt gương đồng cũng mở mắt ra. Trong giây lát đó, chợt có một khí tức như Tiên linh chợt khuếch tán, như tràn ra toàn bộ thương mang, tràn ngập toàn bộ động phủ.
Ánh mắt nó mang theo vẻ mờ mịt, ẩn ẩn bên trong đó là vẻ tang thương, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển qua một vẻ cuồng ngạo. Tuy chỉ là một thân chim Anh Vũ nhỏ yếu, nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ trong chớp mắt lại khiến người ta cảm giác như là lực lượng có thể khai thiên tích địa.
Hư vô bốn phía cũng chớp mắt như đông cứng lại.
“Kẻ địch truyền kiếp kia, ngươi xem xem lão phu là ai!” Chợt Bì Đống cũng không biết do kích động hay do phẫn nộ mà hét lớn một tiếng. Cả người nhoáng xuất hiện trước mặt Anh Vũ, nghiêm túc nhìn nó.
Anh vũ bình thản nhìn Bì Đống, trong mắt cũng lộ ra vẻ khinh miệt, biểu lộ ra một vẻ cuồng ngạo đến cực điểm. Nó hất mỏ lên, ánh mắt chợt rơi xuống người Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cũng không biểu lộ gì mà chỉ lui về phía sau vài bước, vừa tranh thủ khôi phục tu vi, đồng thời cũng quan sát Anh Vũ và Bì Đống trước mặt. Dựa theo kinh nghiệm lúc mới gặp Bì Đống khi trước, hắn cảm giác có lẽ trước tiên bản thân cần phải quan sát cẩn thận một chút.
Bì Đống nổi giận gầm lên, cả người nhoáng một cái che mất tầm nhìn của Anh Vũ.
“Kẻ địch truyền kiếp xưa nay của ta, quả nhiên Trời xanh có mắt có thể cho ta gặp ngươi lần nữa. Ngươi tà ác, ngươi vô đạo đức, ngươi còn không nhớ lão phu hay sao!” Bì Đống nhìn chằm chằm vào Anh Vũ, tựa như tất cả mọi thù hận cũ đều ào ào đổ lên đầu nó, đến cả màu sắc trên thân thể nó cũng thay đổi mà trở nên đục ngầu.
“Ngươi nói đi, vì cái gì mà ngươi không nói tiếng nào!”
“Ngươi là một tên tà ác điểu, biến thái điểu, tại sao ngươi lại không nói chuyện!" Bì Đống lớn giọng nói. Nó đã chờ đợi nhiều năm như vậy, thế mà lúc này gặp được Anh Vũ này, đối phương lại không thèm nói lời nào.
"Con em ngươi, ngươi có bệnh a!" Anh Vũ lần đầu tiên mở miệng, đã thể hiện ra vẻ không kiên nhẫn, giọng nói chói tai. Nhưng nó vừa nói ra lại khiến hai mắt Bì Đống sáng ngời, tựa như đối phương như vậy mới phù hợp với vẻ tà ác trong trí nhớ của mình.
"Mắng chửi người là không đúng, ngươi lại thêm một tội ác!" Bì Đống nghiêm túc nói.
"Con bà nó chứ! Bà cô ngươi! Bà ngoại ngươi! Ông cậu ngươi! Cháu chắt ngươi! Con em ngươi!" Anh Vũ ngạo mạn thốt từng câu từng câu, cũng không để ý tới Bì Đống đang run rẩy toàn thân mà quạt quạt cánh vài cái sau đó cả người chợt bay lên. Sau khi bay vài vòng quanh động phủ này, nó đáp xuống vai Mạnh Hạo, mỏ hất lên mang theo một vẻ ngạo nghễ ngông cuồng.
“Ngươi chính là chủ nhân của ta ở kiếp này?”
“Nhớ kỹ danh hào của Ngũ gia, ta là Thượng Cổ Tiên Điểu. Từ sau khi xuất thế, ta là Chí tôn, Thương khung phải cúi đầu. Trước khi ta sinh ra, chúng sinh còn chưa mặc quần áo, sau khi ta sinh ra, ai dám không mặc quần áo?
Trước khi ta sinh ra, chúng linh đều không có lông, sau khi ta sinh ra, phát ra đại chí nguyện, thiên địa cần đám thú có lông, cho nên chúng giới chi thú ai dám không có bộ lông dài chứ!
Ngày sau đi ra bên ngoài, ta cho phép ngươi được báo ra danh hào của Ngũ gia ta. Danh hiệu ta vừa ra, chúng sinh nghe thấy đã sợ mất mật rồi. Không ai dám trên chọc tới ngươi. Ở giữa thiên địa, trong ngoài vùng trời này, ai dám trêu chọc vào ta, ta sẽ khiến hắn phải chết!” Anh Vũ cuồng vọng ngạo nghễ mở miệng, khí phách thẩm thấu, bát phương ầm vang, chỉ là...biểu lộ của Mạnh Hạo có chút cổ quái. Hắn có cảm giác mình nhìn thấy, là một con chim lông lá đủ màu trắng trợn khoác lác mà thôi.
"Nói khoác là không đạo đức, ngươi lại nhiều thêm một tội ác, ta muốn độ hóa ngươi!" Bì Đống đang đứng bên cạnh, nghiêm túc nói, vẻ mặt đầy chính khí mà mạnh mẽ phóng tới Anh Vũ. Nhưng Bì Đống còn chưa tới gần, sắc mặt Anh Vũ lại biểu lộ ra một vẻ khinh miệt, cuồng ngạo, như là hắn thật sự là lão Đại, trời xanh chỉ có thể là lão Nhị mà thôi.
“Pho tượng năm đó trên Hỏa Diệm sơn kia chính là do vô số đại năng dùng tinh hà luyện hóa mà sáng tạo ra cho ta, ngươi có muốn biết vì sao bọn họ làm như thế? Mỗi khi đêm khuya sâu trong Tinh Hải, là ta làm cho ba vạn tiểu thiếp của Thái Bình đạo cô không thể không tắm rửa trước mặt ta, ngươi có biết vì sao các nàng lại như vậy?
Vô số năm qua, trong tinh không này ai là đại ác bá? Năm đó cái tên mập mạp kia đánh lén ngươi đã từng cúng bái ta mười vạn năm, ngươi có muốn biết hôm nay hắn đang ở đâu hay không? Đằng sau một, hai, ba là số mấy, ngươi có muốn học hay không?” Lời Anh Vũ nói ra chậm rãi nhưng từng câu nói lại khiến cho tốc độ Bì Đống chợt chậm lại. Chờ Anh Vũ nói xong, Bì Đống đã đứng ở bên kia, vẻ mặt rối rắm nhưng lại áp chế hiếu kỳ muốn biết những chuyện đó.
“Muốn biết thì thành thật cho Ngũ gia một chút, con em ngươi, bao nhiêu năm không gặp, trí tuệ ngươi vẫn cứ yếu nhược như vậy a!” Anh Vũ trừng mắt liếc qua Bì Đống, cuồng ngạo đến cực điểm.
Mạnh Hạo nhìn tới đây thì bỗng nhiên hiểu ra phương pháp Anh Vũ đối phó với Bì Đống. Bì Đống hiếu kì, nhưng hiếu kì cũng chính là nhược điểm trí mạng của nó.
Có điều Mạnh Hạo vẫn cảm giác Anh Vũ này có chút tính cách không giống với hình ảnh Bì Đống biến hóa ra. Trên người nó cũng không có hèn mọn bỉ ổi tới vậy, lại có thêm cái tính cách cuồng vọng vô biên.
Đang lúc này thì ánh mắt Anh Vũ chợt động, lộ ra một chút hồ nghi đồng thời nhìn quanh một vòng, cả người cũng nhanh chóng bay lên tìm kiếm vài vòng quanh động phủ này.
"Ồ, không đúng, đây là cái hương vị gì?" Anh Vũ vừa bay, vừa kinh ngạc mở miệng.
Một màn này lại khơi gợi tâm tình hiếu kì của Bì Đống, nó không phục nên cũng nhìn quanh. Hơn nữa khi nghe thấy Anh Vũ nói về việc ngửi thấy gì đó, thì cả người nó chợt phịch một tiếng biến thành một con chó trắng, ngoe ngẩy đuôi, mũi không ngừng động đậy tại bốn phía trên mặt đất mà ngửi tới ngửi lui.
“Lại giở trò gì vậy, không có hương vị gì cả, ngươi ngửi thấy cái gì?” Bì Đống ngửi ngủi cả buổi cũng không thấy gì bèn ngẩng đầu có chút hiếu kì nhìn về phía Anh Vũ.
“Ngươi thì biết cái gì, ngươi có biến thành chó thì cũng không thể ngửi thấy được. Ta là Thượng Cổ Tiên Điểu, Thương Khung độc tôn! Cái phiến đất màu đen kia có khí tức thật kì dị, làm ta nghĩ tới cái gì, lợi hại, thật lợi hại, nguyên lai cũng có chuyện như vậy." Anh Vũ vẻ mặt khinh miệt, lộ ra một vẻ cuồng ngạo như cả thiên địa này chỉ có nó mới hiểu rõ bản thân mình.
Mặt mày Bì Đống chợt méo mó, trong lòng nó nổi lên một sự hiếu kì khủng khiếp, khiến cho nó càng thêm sốt ruột nhưng cho dù nó biến thành cái gì thì cũng không phát giác được chút khí tức kì dị nào như lời đối phương nói cả.
Mạnh Hạo đứng một bên xem náo nhiệt, lúc này nghe bọn chúng đối đáp như vậy, trong lòng hắn khẽ động. Hắn vừa nhớ tới những thanh âm mà Phong Yêu cổ ngọc truyền ra lúc vừa mới bước chân vào Mặc thổ,
“Phiến đại địa này có chỗ kì dị gì?” Mạnh Hạo bất chợt hỏi.
Anh Vũ đưa đôi mắt đầy ngạo nghễ liếc nhìn Mạnh Hạo, một bộ dạng ta là Thượng cổ Tiên điểu khinh thường việc nói chuyện cùng với ngươi, đồng thời còn mang theo một loại cao ngạo mà tịch mịch trong thiên địa, rồi bay tới bay lui.
“Khoác lác thì ai không biết, sau này ngươi đã không biết thì cũng đừng ra vẻ bí hiểm như vậy nữa đi.” Mạnh Hạo nhíu mày, nhàn nhạt nói. Hắn dù sao cũng đã Kết đan, coi như đã bước vào hàng ngũ cường giả. Hơn nữa còn trải qua một màn sinh tử trong Vãng Sinh động nên lúc này tuy hắn tỏ ra bình thản, nhưng lại ẩn ẩn cảm giác không giận mà uy.
Một câu này thốt ra, Anh Vũ đang ở giữa không trung chợt chững lại, bộ lông tạp nham cũng dựng lên, nhìn chằm chằm cào đôi mắt đang chăm chú của Mạnh Hạo, thần sắc biểu lộ như bị nhục nhã.
"Ta không biết? Ta là Thượng Cổ Tiên Điểu, trên biết Tiên nhân, dưới biết phàm trần, có chuyện gì mà Ngũ gia ta không biết? Ta cái gì cũng biết!"
“Ngươi không cần phải khoác lác thêm nữa.” Trong lòng Mạnh Hạo khẽ động, ánh mắt lộ ra tia nhìn kì lạ nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại một câu.