Quý Hồng Đông vừa nói xong, thì bầu trời bao la trên đỉnh đầu Mạnh Hạo chợt nổ vang đầy sấm chớp, rồi một tia chớp to bằng cánh tay nhanh chóng phủ xuống, dùng một tốc độ nhanh đến không tưởng mà lao thẳng xuống Mạnh Hạo.
Tử đan bên trong cơ thể Mạnh Hạo cấp tốc vận chuyển tỏa ra một luồng linh lực tràn trề lan khắp toàn thân Mạnh Hạo. Bắt đầu từ cánh tay phải của Mạnh Hạo, sau đó một lượng lớn tử khí cũng ầm ầm xuất hiện giữa không trung, hình thành nên một đường phòng hộ hình cung.
Tiếng lôi đình nổ vang, tia chớp lao xuống, hình cung phòng hộ của Mạnh Hạo nhanh chóng vỡ vụn, nhưng tiếp đến lại xuất hiện đạo phòng hộ thứ hai, thứ ba, thứ tư,…vô số màn sáng đồng loạt xuất hiện đối kháng trực tiếp với tia chớp kia. Cho đến khi tia chớp kia dần tiêu tán chỉ còn nhỏ cỡ ngón tay, thì Mạnh Hạo há miệng phun mạnh một cái. Lôi vụ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng đem tia chớp kia cắn nuốt rồi dung nhập vào bên trong.
“Đến lúc kết thúc rồi!” Quý Hồng Đông cười lạnh, chiếc chuông bạc trong tay chợt rung lên thêm một lần nữa. Tiếng chuông ngân leng keng vang lên. Bầu trời bao la đầy mây đen cuồn cuộn trên đầu Mạnh Hạo lại một lần nữa chuyển động, rồi ba đạo tia chớp nhanh chóng xuất hiện, như muốn tiếp tục đánh xuống.
Lúc này ánh mắt Mạnh Hạo sáng ngời, hắn cũng đã có sự phán đoán chính xác đối với chiến lực thực sự của bản thân. Cho dù hắn còn chưa có Đan khí, nhưng cũng đã có đủ lực lượng để có thể cùng Đan khí Kết đan sơ kì đỉnh phong chiến một trận.
Có điều, trận chiến đó sẽ ngang ngửa nhau, hắn cũng không có cách nào thủ thắng cả. Nghĩ đến chuyện huyết mạch cường đại của Quý Hồng Đông, nếu như đổi sang một đối thủ Kết đan đỉnh phong khác, hắn cảm giác mình sẽ chiếm thượng phong.
Nếu như bây giờ Mạnh Hạo gặp được tu sĩ Mặc thổ mặt nạ xanh khi trước, hắn thủ thắng cũng khá đơn giản.
“Nếu như ta tu thành Đan khí, hoặc là hoàn mỹ kim đan… thì diệt sát Kết đan sơ kì dễ như trở bàn tay!” Trong lòng Mạnh Hạo cũng chợt hiểu ra.
“Thật sự là cần phải kết thúc rồi.” Mạnh Hạo cũng bình thản nói, đồng thời nhìn qua Quý Hồng Đông, sau đó đưa tay phải vỗ lên túi trữ vật. Một mặt nạ huyết sắc nằm trên tay hắn.
Mặt nạ Huyết tiên truyền thừa, yêu cầu tối thiểu phải là tu vi Kết đan!
Ngay khi ba đạo tia chớp đã ngưng tụ trên đầu Mạnh Hạo, ầm ầm lao xuống thì Mạnh Hạo đã đưa mặt nạ đeo lên mặt. Gương mặt hắn vừa tiếp xúc với mặt nạ thì toàn thân cũng chợt chấn động mạnh.
Một cảm giác đau đớn khó hình dung xuất hiện ngay trên khuôn mặt của hắn tựa như mặt nạ và da mặt của hắn đang dính chắc lại với nhau. Cùng lúc đó, thế giới trước mặt Mạnh Hạo cũng đã trở thành một màu đỏ thẫm.
Một luồng lệ khí chợt trào dâng trong đầu Mạnh Hạo như đang dần thay thế lý trí của hắn, tản ra sát khí ngập trời như tình cảnh của một người đang nhập ma vậy.
"Giết . . . Giết . . . Giết . . ." Trong đầu Mạnh Hạo cũng chỉ có duy nhất một chữ này vang vọng đến từ vô số người, có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có dã thú thực vật. Dường như tất cả chúng sinh đều đang gào rú chỉ một chữ duy nhất này bên tai hắn!
Thế giới trước mắt hắn càng thêm đỏ thẫm, rồi chỉ trong khoảng một hơi thở, thế giới này nhanh chóng chuyển thành một màu đỏ tươi!
Trong thế giới màu đỏ này, tu vi của hắn cũng thoáng cái mà bộc phát rầm rầm. Tuy vẫn chỉ là Kết đan sơ kì, nhưng lúc này hắn đã có thêm một luồng Đan khí màu đỏ thẫm!
Đan khí này đậm đặc vô cùng, nháy mắt tràn ra từ trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo. Nếu có thể nhìn kĩ, thì có thể phát hiện ra Đan khí này không thuộc về Mạnh Hạo mà đến từ mặt nạ Huyết tiên truyền thừa!
Trong mắt Quý Hồng Đông, khi Mạnh Hạo đeo mặt nạ trên mặt, nhìn qua vô cùng quỷ dị, hơn nữa còn thêm cảm giác yêu dị lành lạnh, bởi vì mặt nạ này cũng không có ngũ quan gì, chỉ có hai mắt là rõ ràng. Chỉ là vị trí hai mắt của mặt nạ kia được thay bằng đôi mắt đỏ tươi của Mạnh Hạo!
Ánh đỏ trong mắt Mạnh Hạo giống hệt màu sắc của đám Đan khí trên đỉnh đầu hắn lúc này.
Một thân trường bào màu xanh, lúc này cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ, tung bay trên người hắn, giống như một Huyết ma!
“Đây là pháp bảo gì vậy!” Quý Hồng Đông biến sắc, loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt chợt xuất hiện trong đầu y ngay khi Mạnh Hạo vừa đeo Huyết sắc mặt nạ lên. Loại cảm giác này y cũng chưa từng phải trải qua nhiều. Lúc này toàn thân y cũng đã chấn động, chuông bạc nhỏ trong tay cũng không chút chậm trễ mà nhoáng rung lên một cái, ba đạo tia chớp trên bầu trời bao la phía trên đầu chợt lao thẳng xuống!
Mạnh Hạo nở ra một nụ cười. Chỉ là Huyết sắc mặt nạ đã che mất nụ cười trên khuôn mặt của hắn, chỉ còn tiếng cười khàn khàn vang ra khắp bốn phía. Hắn đưa tay phải lên hướng về phía ba tia chớp kia đánh thẳng ra một quyền. Cùng lúc đó, Đan khí trên đỉnh đầu hắn cũng như sôi trào lên mà hóa thành một nắm đấm khổng lồ đỏ thẫm, cùng lao ra hướng thẳng tới ba tia chớp kia.
Tiếng sấm kinh thiên động địa, ba tia chớp kia vỡ nát nổ tung ra. Mà vùng trời phía trên cũng trong khoảnh khắc đó mà chấn động theo.
Sắc mặt Quý Hồng Đông hoàn toàn đại biến, ánh mắt hắn đỏ vằn đầy tia máu. Chuông bạc trong tay y lúc này rung lên mạnh mẽ, cả người y chợt phun ra một ngụm tiên huyết, thần sắc dữ tợn, tiếng hô thê lương.
“Thiên ý hàng, thẩm phán kiếp!” âm thanh của y truyền ra. Tức thì bầu trời bao la trên đỉnh đầu Mạnh Hạo chợt xuất hiện từng tầng từng tầng mây chồng lên nhau, bên trong một chỗ mây đen tối đó chợt biến ảo ra chín tia chớp, tựa như là ngưng tụ cả thiên ý, rồi đột ngột buông xuống.
Một khí tức hủy diệt vạn vật thế gian dần lan rộng ra khiến Hứa Thanh đang đứng xa xa cũng chợt biến sắc.
Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo mở miệng.
Giọng nói của hắn khàn khàn như trước, nhưng lúc truyền ra lại mang theo một cảm giác hàm súc kì dị.
"Vô Diện . . ." Mạnh Hạo chỉ nói hai chữ này. Chính là thần thông trong Huyết tiên truyền thừa.
Vô diện nhất ngôn phong hỏa liên, tàn vân huyết vũ hải thao thiên, câu thần khiển tướng diệp ma tháp, chúng linh huyết mạch luyện cửu sát!
Trong này đã bao hàm chín thần thông của Huyết tiên, chỉ khi nào đeo mặt nạ lên mới có thể thi triển ra được. Lúc này…trong tay Mạnh Hạo, thuật pháp kinh thiên của Thái Ách nhất tộc năm đó, sau vài vạn năm, lại được tái hiện!
Ngay khi Mạnh Hạo vừa nói xong, thì một lượng lớn Đan khí trên đỉnh đầu hắn chợt khuếch tán rồi hóa thành một gương mặt to lớn. Gương mặt này chỉ có hai mắt thì không còn có thêm gì khác nữa mà chỉ là một mảng đỏ tươi!
Một bên mắt trái đỏ tươi của gương mặt như hút lấy tâm thần người khác, còn vị trí của mắt phải…đã bị Mạnh Hạo thay thế!
Gương mặt khổng lồ đột nhiên xuất hiện, sau đó trực tiếp tiến đến chín tia chớp rồi tông thẳng vào trong đó!
Bốn phía chợt chấn động, cho dù nơi này cũng không phải là mặt đất thật sự, nhưng cũng chợt nổi lên một cơn cuồng bạo điên cuồng. Chín tia chớp này hoàn toàn toái diệt, bầu trời bao la đầy mây đen cuồn cuộn cũng nháy mắt đó mà vỡ nát, mảnh thiên khung trừng phạt thần linh này va chạm với mặt nạ bên kia cũng nhanh chóng chia năm xẻ bảy mà hoàn toàn vỡ ra.
Thuật pháp Vô Diện hóa thành gương mặt khổng lồ, mắt trái thâm sâu, mắt phải là Mạnh Hạo ở bên trong, gương mặt không có ngũ quan nào khác nữa, nhưng trong khoảnh khắc này lại khiến cho da đầu của Quý Hồng Đông chợt tê dại, một cảm giác tử vong mãnh liệt bao phủ khắp người y.
"Ngươi . . ." Quý Hồng Đông chợt thốt lên, nhưng lời nói của y đã bị nghẹn lại trong cổ họng. Vì trong nháy mắt này, thuật pháp Vô Diện biến thành một gương mặt to lớn thoáng cái hiện ra trước mặt y. Tay phải của Mạnh Hạo đang ở trong mắt phải mặt nạ này cũng đưa lên, nắm lấy cổ họng của Quý Hồng Đông.
Bàn tay bóp chặt lấy cổ họng cắt ngang lời y đang định nói khiến cho sắc mặt của Quý Hồng Đông đại biến. Y muốn giẫy dụa thoát ra nhưng lại hoảng sợ phát hiện tu vi trong cơ thể mình như bị áp chế, không còn chút sức lực chống cự lại.
Trong mắt y đầy vẻ hoảng sợ, còn có thêm nỗi sợ hãi mãnh liệt, vì y cảm nhân được sát ý của Mạnh Hạo. Sát ý này vô cùng mãnh liệt, vô cùng chân thực, nhưng y…vẫn không tin tại Nam Thiên đại địa này có người dám cả gan giết chết huyết mạch Quý tộc.
Ý nghĩ này tồn tại thâm căn cố đế trong lòng y, ý chí này đã tồn tại từ khi y còn nhỏ nên cho dù lúc này y cảm nhận được nguy cơ, nhưng nỗi sợ hãi của y cũng nhanh chóng biến mất. Thay vào đó là một sự âm trầm trong mắt, y nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, khóe miệng lộ ra vẻ mỉa mai.
"Ngươi dám giết sao?" Y không nói ra những lời này, nhưng ánh mắt của y thì lại mang đầy đủ ý nghĩa này truyền tới tận đáy lòng của Mạnh Hạo.
Y không cầu xin tha thứ, cũng không nói những lời lẽ yếu đuối gì gì đó cho dù lúc này đang đối mặt với sinh tử. Bởi y vẫn nhớ bản thân mang huyết mạch Quý gia tôn nghiêm và cao quý, thậm chí lúc này y còn hất cằm lên, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo đầy lạnh lẽo.
"Ta thật sự . . . Không ngờ giết ngươi . . ." Mạnh Hạo cũng chợt trầm mặc trong chốc lát, thanh âm truyền ra còn khàn khàn. Nhưng khi hắn nói ra lời đó, đôi mắt đỏ thẫm cũng dần tiêu tán đi chỉ còn lại ánh mắt thuộc về riêng Mạnh Hạo mà thôi.
Nghe hắn nói, khóe miệng Quý Hồng Đông chợt cười lạnh. Nhưng tay phải của Mạnh Hạo trong lúc này đã mạnh mẽ bóp chặt lại, một tiếng rắc rắc vang lên. Quý Hồng Đông trợn to hai mắt, cổ y lúc này đã hoàn toàn nát bấy. Cùng lúc đó một lực lượng huyết tiên từ trong tay Mạnh Hạo chợt dung nhập vào người Quý Hồng Đông, cả người y chợt run rẩy rồi nhanh chóng héo rũ xuống. Trong chớp mắt này, tất cả máu tươi trong người y đều ngưng tụ tới mi tâm y, rồi một vết máu chợt xuất hiện, một giọt máu tươi ngưng tụ Huyết mạch Quý gia chợt hiện ra rồi bay về phía Mạnh Hạo!
Giọt máu này dung nhập vào mi tâm mặt nạ mà Mạnh Hạo đang đeo, mặt nạ này chợt nhúc nhích như đang kích động hoan hô. Khi Mạnh Hạo buông tay, hài cốt của Quý Hồng Đông rơi xuống đất, dù sao y cũng đã sớm tử vong rồi.
Hai mắt Mạnh Hạo nhắm chặt sau đó đưa tay phải lên gỡ chiếc mặt nạ xuống. Mặt nạ được gỡ xuống để lộ ra gương mặt Mạnh Hạo đã tái mét, dù sao lực lượng của mặt nạ này cũng quá kinh người, nếu không phải linh thức của hắn cường đại thì đã không còn khả năng bảo trì một tia thần trí của mình.
Hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra, trong một thời gian ngắn ngủi như vậy nhưng hắn cũng đã hao tổn gần ba mươi năm thọ nguyên.
Đeo mặt nạ này, cái giá phải trả cũng quá lớn.
“Hiện tại đã an toàn rồi, bây giờ cũng không có ai biết bí mật của ngươi nữa.” Mạnh Hạo quay người nhìn về khuôn mặt cũng đang tái nhợt mà cắn chặt môi lại của Hứa Thanh, cười cười nhu hòa.
Hứa Thanh kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, trong mắt nàng đầy nước. Tuy nàng là người đơn thuần, nhưng vẫn biết được, vì giữ bí mật này mà Mạnh Hạo phải bỏ ra một cái giá lớn như thế nào.
Giết tộc nhân Quý gia, chính là gây ra một tai họa ngập trời. Vì không muốn liên lụy tông môn mà đã phản bội sư môn trước khi ra tay giết người...từ nay về sau chỉ có thể lưu lạc nơi phương trời xa xăm nào đó, không thể trở về Nam Vực, cũng chỉ có thể tận lực tránh né Quý gia đuổi giết dai dẳng mà thôi.
Mà hắn, cũng chỉ là một tu sĩ Kết đan…
Hứa Thanh cắn chặt môi, nước mắt không kềm được mà rơi xuống, nhưng những giọt nước này chưa rớt xuống đất đã được Mạnh Hạo đưa tay phải lên nhẹ nhàng lau đi.
“Đừng khóc, đường còn dài, nói không chừng sau này chúng ta còn gặp lại nhau.” Mạnh Hạo chợt cười nói, sắc mặt hắn tái nhợt khiến cho nụ cười này như khắc sâu vào trong lòng Hứa Thanh.
“Ta đi, nơi này cũng sắp sụp đổ rồi.” Mạnh Hạo liếc nhìn Hứa Thanh thật kỹ. Bởi hắn hiểu được, một khi quay người đi, thì có lẽ sinh tử cũng mờ mịt. Cho dù sống sót, cũng không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể trở về đây lần nữa.
Không biết lần sau trở về, hồng nhan trước mặt, còn như xưa chăng.
Chỉ là Mạnh Hạo cũng không hối hận, Quý Hồng Đông kia nhất định phải chết, không phải chỉ vì Hứa Thanh, mà cũng chính vì bản thân hắn. Nếu Quý Hồng Đông không chết, thì hai người bọn họ phải chết!
Mặc dù đã dựa vào Huyết sắc mặt nạ mà thu thập bọn họ, nhưng với sự cường đại của Quý gia thì Mạnh Hạo biết việc này cũng không có nhiều khả năng thành công, thậm chí kết quả đôi khi còn tàn khốc hơn nữa.
Có lẽ có con đường thứ ba, nhưng lúc đó sự tình phát sinh quá nhanh. Mạnh Hạo cũng không nghĩ ra con đường nào khác cả. Chỉ là hắn biết cũng không có khả năng dùng thân phận Mạnh Hạo giết người, thân phận Phương Mộc hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả, bởi vì, trải qua sự tình này Mạnh Hạo cũng đã có phán đoán được ít nhiều sự khủng bố của Quý gia ra sao.
Nếu như hắn làm như vậy, có thể có chín thành khả năng sẽ kéo theo toàn bộ Tử Vận tông vào một tràng hủy diệt. Hắn không thể lựa chọn như vậy được.
Mạnh Hạo quay người, ngay khi hắn vừa xoay người, thì một thân thể mềm mại bất chợt ôm lấy hắn từ phía sau.
“Ta chờ ngươi.” Lời nói của Hứa Thanh như mang theo chấp nhất, chú định tam sinh, nhẹ nhàng ngân vang.