Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Hạo chỉ cười khổ không thôi. Xung quanh hắn lúc này hoàn toàn trống trải, không còn bất cứ ai dám bén mảng lại gần, chính vì vậy khiến cho hắn càng dễ khiến người khác chú ý. Mạnh Hạo đành cố gắng cười gượng gạo, trong lòng than thở không thôi.

“Sớm biết phiền toái như vậy thì lúc đó cũng sẽ không để cho tên Chu Đại Nha kia rời đi…ài, Hôm nay coi như tất cả cừu gia đều tập hợp đông đủ hết ở đây rồi…” Mạnh Hạo ho khan vài tiếng, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ mũi. Hắn đột nhiên cảm khái không hiểu sao trong những năm này bản thân mình làm ra mỗi một chuyện cũng đều thật khoa trương hết cỡ như vậy. Nên mới vừa ló mặt ra, là phải hứng chịu công kích của cả ngàn người thế này rồi.

“Mạnh Hạo chết tiệt kia, cả đời Thiên mỗ cũng không thể quên được thanh thiết thương năm đó!” Thiên Thủy Ngân gào thét , cả người nhanh chóng vọt thẳng về phía trước. Hai mắt Lữ Tống bên cạnh gã cũng đỏ ngầu. Năm xưa hai người chỉ vì chuyện này mà thường xuyên bị người trong tông môn chế nhạo, vốn dĩ cả hai cũng muốn tìm Mạnh Hạo báo thù, chỉ là nước Triệu bỗng nhiên biến mất nên cũng sớm cho rằng Mạnh Hạo cũng mất tích. Không ngờ lại có thể gặp hắn tại đây, mối thù năm đó lại một lần nữa bốc lên ngùn ngụt.

“Mạnh Hạo, không tính đến chuyện ngươi gây ra tại nước Triệu khiến cho người người đều chán ghét. Riêng chuyện tình Sở Ngọc Yên thì người cần phải cho Vương mỗ một cái công đạo…” Vương Đằng Phi cũng nhanh chóng bước ra phía trước, sát khí đằng đằng, ánh mắt đầy sát cơ nhìn về phía Mạnh Hạo. Lúc này y tưởng tượng như bị toàn bộ đám tu sĩ cùng thế hệ tại Nam Vực như đang cười nhạo mình, khiến cho y uất nghẹn không thể chịu đựng được, chỉ hận không thể diệt sát Mạnh Hạo ngay lập tức mà thôi.

“Chuyện tình Mạnh huynh nơi này thật náo nhiệt a, không nghĩ tới Mạnh huynh lại có nhiều sự tình vấn vương quanh người như vậy, khụ khụ, chuyện ước định lúc trước với tiểu muội huynh cũng chớ viện cớ mà quên mất đấy nhé.” Đứng trong đám người Thanh La tông đang nhìn chăm chú nhìn Mạnh Hạo, Hàn Bối bất giác che miệng cười ngọt ngào, trừng mắt nhìn Mạnh Hạo, đồng thời nhắc nhở hắn một câu khiến cho hai mắt mọi người nơi này càng thêm sáng ngời.

Mạnh Hạo vừa xuất hiện, vậy mà liên tiếp khiến hai ba người chú ý tới, đám người xung quanh vốn còn chưa biết chút gì về Mạnh Hạo nhất thời nổi lên hứng thú nồng đậm.

“Mạnh đạo hữu quả thật vướng bận quá nhiều cố sự đi, chỉ là sao bữa nay lại không thấy cái mũ lắm lời khiến cho người ta chán ghét kia nữa!” Ngay lúc đám người bốn phía còn đang nhỏ giọng bàn tán với nhau thì bất chợt Huyết Yêu tông Lý Thi Kỳ cũng không biết nghĩ sao lại chêm vào đôi lời hỏi han, trên mặt lại đầy vẻ mong chờ một hồi náo nhiệt sắp tới.

Lúc này Trần Phàm cũng hoàn toàn sửng sốt, hắn hít sâu một hơi rồi đưa mắt nhìn qua Mạnh Hạo tràn đầy vẻ bội phục. Còn Tiểu Bàn Tử bên kia thì nhìn qua hắn đầy kích động. Hắn chợt phát hiện ra, cho dù tại bất kì nơi nào, chỉ cần Mạnh Hạo xuất hiện, thì hắn đều trở thành tâm điểm khiến cho muôn người chú ý.

Cho dù là tại Kháo Sơn tông năm đó, hay tại nơi này đều là như vậy cả.

"Không hổ là lão đại !" Tiểu Bàn Tử hít sâu một hơi, lúc này hắn quả thật bội phục Mạnh Hạo sát đất rồi a.

Mạnh Hạo vội ho lên một tiếng, sau đó gượng gạo cười, chỉ là trong lòng giật thót người thêm lần nữa. Lúc này, mọi chuyện vẫn còn chưa xong thì xa xa lại có thêm mười đạo cầu vồng gào thét bay tới, quả nhiên là đám người Lý gia tới đây!

Lúc này, ngũ đại tông môn, nhị đại gia tộc đều đã có mặt đông đủ!

Mà người đi đầu Lý gia lúc này lại là Lý Đạo Nhất. Cánh tay bị chém đứt lìa của gã cũng đã được gia tộc khôi phục lại. Bản thân gã là Lý gia đạo tử, cũng không có khả năng ở rể nhà Tống gia, nên hiển nhiên lần này không phải mục đích chiêu rể mà đến, mà là có… một vài sự tình khác. Chỉ là đám tộc nhân Lý gia vừa mới đặt chân xuống quảng trường, ánh mắt Lý Đạo Nhất cũng đã nhìn về phía Mạnh Hạo.

Gã chỉ chợt sững người trong vài tích tắc, sau đó một cỗ khí tức Trúc cơ hậu kì đại viên mãn ầm ầm bộc phát, rồi nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

“Ngươi vậy mà có thể đi ra ngoài được!!” Lý Đạo Nhất cũng nhanh chóng phóng đi về phía Mạnh Hạo, thanh âm trầm thấp để lộ ra một sát cơ lạnh lẽo. Giữa gã và Mạnh Hạo vốn đều có bí mật riêng không thể tiết lộ ra bên ngoài, chỉ là quá trình tranh đoạt Huyết tiên truyền thừa đã kết thành sinh tử đại thù giữa hai người rồi.

Lúc này gặp lại Mạnh Hạo, sát cơ của Lý Đạo Nhất cũng nhanh chóng bộc phát ra.

Chúng nhân bốn phía vốn dĩ còn lạ lẫm với Mạnh Hạo bỗng nhiên đều ồ lên một tiếng. Hiển nhiên là mọi người đều bị một màn cố sự của Mạnh Hạo dọa cho giật mình.

“Vốn là liên quan tới chuyện tình của Sở Ngọc Yên, sau đó khiến cho Vương Đằng Phi nổi lên sát ý mạnh mẽ. Rồi ngay sau đó là vụ việc thiết thương gì đó của Tử Vận tông, hơn nữa còn có ước định với Thanh La tông Hàn Bối, còn khiến cho Huyết Yêu tông Lý Thi Kỳ phải lên tiếng, cuối cùng còn…thừa nhận sát cơ từ đạo tử Lý gia.!!”

“Người này thế nào mà có bổn sự lớn như vậy a, coi như hắn trêu chọc toàn bộ các bên rồi, mà sao trước giờ chúng ta còn chưa nghe tới dại danh của hắn chứ?”

“ Cái tình huống gì vậy…người này được gọi là Mạnh Hạo đúng không, rốt cục thì năng lực hấp dẫn cừu địch của hắn phải bồi đắp như thế nào mới thì mới có thể đạt tới mức độ như hiện nay vậy a…”

"Ngũ tông tam tộc , chỉ còn lại Nhất Kiếm tông cùng với Tống gia là hắn còn chưa có khúc mắc gì a. Đoán chừng người này không có chuyện gì với Nhất Kiếm tông rồi, nhưng còn Tống gia bên kia, với bổn sự hấp dẫn cừu địch tới trình độ này của Mạnh Hạo, không biết đã từng trêu chọc vào chưa?”

Ngay lúc bốn phía bắt đầu rộ lên từng tràng nghị luận, Tiểu Bàn Tử nhanh chóng kêu lên một tiếng sau đó lao về phía Mạnh Hạo, gương mặt hắn đầy vẻ kích động.

"Mạnh Hạo, ta nhớ ngươi muốn chết !" Nói xong, Tiểu Bàn Tử ôm lấy cổ Mạnh Hạo, hai mắt kích động đến rớt nước mắt. Nhiều năm trôi qua, Tiểu Bàn Tử lúc này cũng đã lớn lên, thân thể cũng cứng cỏi hơn so với năm xưa không ít.

Khuôn mặt Mạnh Hạo cũng chợt nở một nụ cười, chỉ là nụ cười kia cũng nhanh chóng trở thành một nụ cười khổ, hết thảy chuyển tình phát sinh, công của Bàn Tử góp vào cũng không nhỏ a…

“Mạnh Hạo, hôm nay ngươi có nên cấp cho Vương mỗ một cái công đạo hay không!” sắc mặt Vương Đằng Phi đầy âm trầm. Lúc này nhìn về phía Mạnh Hạo, bất giác y cảm thấy trên đầu mình vậy mà lại có thêm một cái mũ màu xanh lá, trong lòng y cũng đầy biệt khuất. Vừa nói, y vừa nhanh chóng bước về phía hắn.

“Giữa ngươi và Lý mỗ cũng có chuyện chưa bàn giao xong, lúc này vừa hay gặp lại, nói thế nào thì cũng nên có một cách giải quyết đi thôi.” Lý Đạo Nhất cũng lạnh lùng nói, cả người cũng nhanh chóng bước tới.

“Mạnh Hạo chết tiệt, ân oán giữa chúng ta, hôm nay nhất định phải kết thúc tại đây!” Thiên Thủy Ngân cùng Lữ Tống cũng đồng thời bước ra .

Tình thế bỗng nhiên trở nên căng thẳng, ngay lúc hai mắt Mạnh Hạo cũng lóe lên đầy lạnh lẽo, thì Tiểu Bàn Tử cũng quay người rống to.

"Mạnh Hạo là huynh đệ của ta , các ngươi ai dám ra tay !" Tiểu Bàn Tử vừa nói xong, một đám chúng nhân Kim Hàn tông nhao nhao nhìn nhau rồi bước tới bên cạnh hắn, thậm chí vị đại hán lúc nãy vừa mới xuất thủ cũng chỉ lắc đầu cười khổ mà thôi.

"Mạnh Hạo là tiểu sư đệ của ta , nếu như các vị đạo hữu đã quyết ý như vậy, thì cũng nên thông qua Trần Phàm ta đây!” Trần Phàm cũng bước ra, nhàn nhạt nói, kiếm hoàn cũng nháy mắt bay ra.

Trần Phàm tiêu sái bước ra khiến cho cả đám người Tử Vận tông, kể cả hai người Thiên, Lữ cũng chợt do dự.

“Mạnh huynh cũng có chút giao tình với tiểu muội, cho nên nói sao thì cũng không thể đứng nhìn hắn như vậy được, tính thêm ta vào nữa vậy.”Hàm Bối cũng cười cười đứng dậy.

Mà phía Huyết Yêu tông bên kia, Vương Hữu Tài tuy không nói gì, nhưng cũng lẳng lặng đứng sau Mạnh Hạo.

“Mặc dù cái mũ lắm lời của ngươi khiến người ta vô cùng phiền chán, có điều nể mặt Vương sư đệ, coi như cũng tính thêm Huyết Yêu tông ta một phần đi, để ta xem thử hôm nay ai dám động tới ngươi nào.” Lý Thi Kỳ lúc này cũng lạnh lùng nói.

Tình thế bỗng chốc mà chuyển biến vi diệu khiến cho Lý Đạo Nhất nhăn tít đôi lông mày lại. Dù sao thì nơi này là Tống gia, khó mà có khả năng triển khai một trận đại chém giết được.

Mà gã cũng không ngờ được Mạnh Hạo lại có được những thế lực mạnh mẽ thế này ủng hộ, Kim Hàn tông, Nhất Kiếm tông, Huyết Yêu tông, Thanh La tông đều có người sẵn sàng đứng ra tương trợ hắn như lúc này.

Hai mắt Vương Đằng Phi cũng lạnh lẽo nhìn Mạnh Hạo chằm chằm. Trong lòng y cũng thầm run sợ, mấy năm không gặp, một tiểu tu nhỏ nhoi của Kháo Sơn tông năm đó không ngờ bất tri bất giác đã có riêng mình một cỗ thế lực hùng hậu thế này rồi.

Một tên Trần Phàm, một tên Lý Phú Quý, hơn nữa lại thêm Thanh La tông Hàn Bối cùng với Huyết Yêu tông Lý Thi Kỳ vậy mà chẳng biết thế nào lại có liên quan đến Mạnh Hạo. Cho nên, dù lúc này cho dù Mạnh Hạo vẫn chưa kịp phản ứng gì thì cái thế cục vừa mới thành lập một cách vi diệu như vậy cũng khiến cho không ai dám can đảm xuống tay được.

Kinh hãi trong lòng còn có Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống, hai người cũng không cách nào tưởng tượng được không gặp Mạnh Hạo một thời gian, vậy mà mới gặp lại gã đã ngang nhiên hiển lộ ra một lực lượng nhân tuyển khủng bố như vậy.

Toàn quảng trường lại nhanh chóng tiếp tục rơi vào một khoảng lặng, nhưng chợt có có một tiếng gầm đầy mất kiên nhẫn truyền từ xa tới.

“Một đàm tiểu oa nhi kia, rốt cục thì các ngươi định làm gì hả? Ở đâu ra có cái trò nổi lên đại nộ hỏa khí như vậy, tất cả dẹp xuống hết cho ta ngay! Đây là yến chiêu rể của Tống gia ta, các ngươi có chút thể thống gì không hả!” Thanh âm vừa truyền tới, thì bóng dáng Tống lão quái cũng đã bước tới nơi này rồi. Bên cạnh lão cũng là đám lão nhân dẫn đội của từng tông môn gia tộc nhanh chóng sánh bước tới.

Hiển nhiên cả đám cao nhân kia đâu có để ý chút chuyện vặt của đám tiểu bối khí thịnh lúc này, tất cả đều mang trên mặt một bộ tươi tỉnh mà tiến đến.

Thế lực đối chọi vừa mới được hình thành kia nhanh chóng vì sự xuất hiện của đám lão nhân này mà tức tốc tan rã. Mọi người nhanh chóng lùi xuống, Mạnh Hạo cũng lập tức cúi đầu, đang cùng Trần Phàm lui lại thì bỗng nhiên Tống lão quái đưa mắt nhìn về Mạnh Hạo.

"Ngươi chờ chút !" Tống lão quái lập tức mở miệng .

Mạnh Hạo vội khựng người, trong lòng thầm khổ than thở không thôi. Lúc này mặc dù hắn hướng về Tống lão quái, nhưng tâm trí thì đã xoay chuyển vô vàn ý niệm, đồng thời hắn ngay lập tức nghĩ tới biện pháp thoát khốn, tay phải cũng nhanh chóng đặt lên túi trữ vật. Chỉ cần hắn cảm giác có chút không ổn thì sẽ nhanh chóng kích hoạt Như Ý ấn chạy khỏi nơi này ngay lập tức.

“Sao ta lại thấy bộ dạng tiểu tử này có chút quen mắt…” Tống lão quái nhíu mày lại.

“Tống tiền bối, tên này chính là kẻ cầm thiết thương xông lên núi ở nước Triệu lúc trước a!” Lữ Lống trong đám người vội nhanh miệng nói lớn.

Câu nói này vừa vang lên, thì Tống lão quái liền trợn mắt nhìn Mạnh Hạo chằm chằm.

“Nguyên lai hóa ra là tên oắt con này!”

Thanh âm của lão vừa thốt ra, đám người bốn phía lúc này còn đang cảm khái chuyện Mạnh Hạo còn thiếu Tống gia nữa là có thể hoàn hảo đắc tội với tất cả ngũ tông tam tộc, lúc này hoàn toàn trợn mắt há mồm, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo ngập tràn kính nể.

Mạnh Hạo cũng không có đắc tội đám tiểu bối Tống gia, mà hắn đắc tội với lão quái Nguyên anh Tống gia!

Mạnh Hạo vội vàng nặn ra một bộ dáng tươi cười trên mặt, nhanh chóng chắp tay cúi đầu chào Tống lão quái.

"Vãn bối Mạnh Hạo, bái kiến Tống tiền bối, tiền bối tu vi phi phàm, phong thái như thiên. Năm đó vãn bối còn chưa hiểu chuyện, tiền bối rộng lượng, trong đại lễ chiêu rể của Tống gia hôm này nhất định cũng sẽ không làm khó dễ vãn bối rồi.”

Tống lão quái bất chợt liếc nhìn Mạnh Hạo, thâm ý sâu sắc trong ánh mắt, cũng không nói thêm gì. Chỉ là, có một số thời điểm, không nói lời nào cũng chính là một hình thức biểu hiện thái độ ra bên ngoài. Ánh mắt Vương Đằng Phi cũng chợt lóe lên, lúc này mạnh mẽ bước ra phía trước.

"Tống tiền bối , người này có cừu oán với vãn bối, ngôn từ vũ nhục hôn thê đạo lữ của vãn bối. Hôm nay ngay trước mắt các vị đạo hữu, vãn bối khẩn xin tiền bối cho phép ta kết thúc ân oán với người này tại đây!”

Lúc này, bên trong một tòa nhà cao ngất bên trong ngọn chủ thành, Tống Giai đang chăm chú quan sát mọi chuyện qua một màn sáng hư ảo trước mặt, trên màn sáng vậy mà thể hiện đầy đủ từng màn diễn ra trên quảng trường.

Trên mặt nàng vẫn còn vương chút vui vẻ, ánh mắt đều là tập trung chủ yếu trên người Mạnh Hạo.

“Người này cũng có chút ý tứ, hắn thế nào mà có thể đắc tội nhiều người như vậy được nhỉ. Đến đại bá mà hắn cũng có thể đắc tội được?” Tống Giai vừa cười vừa nói,mà mỹ phụ trung niên bên cạnh nàng cũng nở một nụ cười ôn nhu.

"Như thế nào, con nhìn trúng hắn rồi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK