Vương Đằng Phi nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, ánh mắt lộ ra một tia lãnh mang. Thân thể hắn bỗng phóng về phía trước, tay phải vỗ vào túi trữ vật, từ trong đó bay ra hai đạo quang mang óng ánh. Hai pháp bảo này một là Thạch Hổ, một là Thạch Giao.
Hai pháp bảo vừa bay ra đã tỏa hào quang diễm lệ, mang theo một tiếng hổ gầm vang vọng cùng tiếng giao rống quanh quẩn. Hai pháp bảo hóa thành một con Bạch Hổ cao mấy trượng và một con Giao Long dài mười trượng vờn quanh người Vương Đằng Phi. Lúc này, từ Vương Đằng Phi tỏa ra khí thế ngút trời.
“Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng kiếm này là của ta. Ta không đồng ý, ngươi không thể lấy nó.”
Vương Đằng Phi lạnh lùng nói, tay phải nâng lên bấm pháp quyết. Bạch Hổ liền gào thét xoong thẳng tới Mạnh Hạo, còn Giao Long không ngừng gầm rống, hóa thành một đạo hồng quang lao đi.
Thân thể Mạnh Hạo liền lui về sau, tay phải nâng lên. Thanh kiếm gỗ hóa thành cầu vồng cùng với phong nhận và hỏa xà tràn ngập xung quanh.
Tiếng sấm nổ vang bốn phía, Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tưới, thân thể nhanh chóng rút lui nhìn thân ảnh Vương Đằng Phi mặc áo trắng, mái tóc dài tung bay lộ ra ý mỉa mai.
“Vớ vẩn! Ngươi dám nói ta đoạt chí bảo của ngươi hay chỉ vì ngươi thấy bảo kiếm của ta không tầm thường, nhân lần thí luyện thăng tiến nội tông này mà cướp đoạt trắng trợn?”
“Nhiều lời cũng vô dụng. Hôm nay ta giết ngươi thì vật đó sẽ thuộc về ta, ngươi không có tư cách sở hữu nó.”
Ánh mắt Vương Đằng Phi lạnh như băng nhìn Mạnh Hạo. Bạch Hổ và Giao Long không ngừng gào thét xông tới bên người Mạnh Hạo.
“Độc nhất vô nhị? Trên thế gian này chỉ có một thanh thôi sao?” Mạnh Hạo mỉm cười, tia mỉa mai trong mắt càng lộ rõ. Hắn không che giấu ý cười, chỉ là đằng sau vẻ giễu cợt ấy lại là một tia hàn ý lạnh lẽo vô cùng.
“Vậy ngươi hãy nhìn xem, thanh kiếm này có phải là chỉ bảo độc nhất vô nhị hay không.” Tay phải Mạnh Hạo vỗ vào túi trữ vật, một tia ô quang lao vút ra, bay lượn xung quanh người hắn, từ đó truyền ra từng tiếng kiếm ngân on gong.
Thanh kiếm này chính là thanh kiếm thứ hai được Mạnh Hạo phỏng chế ra. Hai thanh kiếm gỗ giống nhau như đúc, cả hai cùng gào thét tỏa ra hào quang che phủ khắp xung quanh, khí thế bàng bạc.
Trông thấy thanh kiếm gỗ thứ hai xuất hiện, toàn thân Vương Đằng Phi chấn động mạnh, hai mắt trợn ngược không thể tin nổi. Trong lòng càng kinh ngạc, cảm giác như bị một tòa núi lớn đập xuống. Liên hệ giữa hắn và Bạch Hổ, Giao Long vì thế mà cũng bị gián đoạn ít nhiều.
“Sao có thể như vậy được? Chuyện này…, chuyện này…” Trong đầu Vương Đằng Phi như có tiếng nổ vang. Sự việc xảy ra khiến hắn trở tay không kịp, đầu óc bỗng trở nên rối loạn.
“Thanh kiếm này cũng lại là của ngươi sao?” Hàn quang trong mắt Mạnh Hạo càng lộ rõ. Hắn bước về phía trước một bước, khí thế dâng lên cao ngất.
“Đây chẳng phải là thanh kiếm độc nhất vô nhị mà ngươi nói tới hay sao?” Mạnh Hạo bước thêm một bước nữa, theo từng lời thốt ra, khí thế của hắn càng mạnh. Vương Đằng Phi bị khí thế này áp đảo không tự chủ được cũng giật lùi về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mờ mịt không tin nổi.
“Kiếm này là kiếm chỉ có duy nhất một thanh trong khắp đất trời này sao?” Hai mắt Mạnh Hạo như có lôi điện lập lòe, thân thể lại bước thêm một bước, khí thế trên người bộc phát tới cực điểm, cả người hắn như phát ra ánh sáng bàng bạc. Sắc mặt Vương Đằng Phi càng thêm nhợt nhạt, thân thể lại bước lui về phía sau.
“Vương Đằng Phi, kiếm này có một đôi, chính là Thiên Địa Kiếm của Mạnh Hạo ta.” Thân hình Mạnh Hạo nhảy lên, hai tay bấm pháp quyết lập tức hai thanh kiếm gỗ phát ra quang mang ngập trời, lao thẳng tới Bạch Hổ và Giao Long.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn. Bạch Hổ và Giao Long bị chấn nát, khí thế của hai thanh kiếm gỗ không hề giảm sút, hóa thành một đạo tinh quang tấn công Vương Đằng Phi.
Lúc phi kiếm tới gần, Vương Đằng Phi mạnh mẽ ngẩng dầu, tay phải nâng lên hướng về mặt đất phía trước nhấn xuống một cái, tức thì xuất hiện một cây hương đang cháy tỏa ra từng làn khói mở ảo xông thẳng về phía Mạnh Hạo. Những làn khói này hóa thành từng thân ảnh va chạm với hai thanh phi kiếm. Nhất thời, tiếng sấm lại được dịp nổ vang khắp quảng trường.
Làn khói bị đẩy lùi, hai thanh kiếm gỗ cũng bay ngược về sau. Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân liên tục bước về phía sau mấy bước mới dừng lại. Hắn ngẩng đầu thì thấy Vương Đằng Phi đang đứng giữa không trung, dưới chân phảng phất như có mấy làn khói đang nâng đỡ thân thể hắn. Ánh mắt Vương Đằng Phi nhìn Mạnh Hạo đầy phức tạp. Trong lòng hắn hiện giờ đã không dám chắc vào những suy đoán lúc trước của mình.
Dù sao, sao những điều tra của hắn từ điển tịch, thanh kiếm gỗ kia đích xác là thứ độc nhất vô nhị trong trời đất, tuyệt không có khả năng tồn tại một thanh thứ hai. Nhưng hắn không thể hình dung được, hai thanh kiếm gỗ Mạnh Hạo xuất ra lại giống nhau như đúc.
Mạnh Hạo nhìn Vương Đằng Phi ở trên không rồi hừ lạnh, tay phải lại vung lên, từ trong túi trữ vật bay ra hai thanh phi kiếm rất bình thường. Hắn di chuyển đạp lên hai thanh phi kiếm này rồi bay thẳng lên không trước tiếng kinh hô của đám tu sĩ.
“Thông thường chỉ có tu sĩ đạt tới Trúc Cơ mới có thể bay lên, hai người bọn họ sao có thể làm vậy…”
“Vương sư huynh có pháp bảo hỗ trợ, có thể bay lên trong một khoảng thời gian ngắn, còn tên Mạnh Hạo này, chẳng lẽ hắn không tiếc tiêu hao linh lực để mượn phi kiếm mà bay lên không?”
Sát cơ trong mắt Vương Đằng Phi hiện ra mãnh liệt. Hắn nhìn chăm chú Mạnh Hạo, trong đầu không nghĩ tới sự tình liên quan tới thanh kiếm gỗ kia nữa. Hắn mặc kệ nó có phải chí bảo kia không, chỉ biết rằng hai thanh phi kiếm này đã rơi vào trong mắt hắn, nhất định hắn phải lấy được.
Vương Đằng Phi vỗ tay vào túi trữ vật, từ trong đó bay ra một tờ giấy vàng, chính là một tờ phù lục, trên mặt vẽ một đồ án phức tạp tản ra uy áp bức người cùng quang mang óng ánh. Phù lục này so với phù lục của Hàn Tông thì không giống nhau.
“Có thể khiến ta phải lấy ra bảo vật này, ngươi dù chết cũng có thể ngẩng cao đầu rồi.”
Vương Đằng Phi ngạo mạn lên tiếng, nhưng trong lòng lại cực kỳ khổ sở. Tờ phù lục này là pháp bảo cuối cùng của hắn. Lúc trước để truy tìm thanh kiếm gỗ, hắn đã tiêu phí gần như toàn bộ gia tài của mình. Không tới lúc bất đắc dĩ hắn sẽ không lấy tờ phù lục này ra. Nó có thể thi triển ba lần, nhưng với tu vi của hắn thì chỉ thi triển được một lần mà thôi. Dẫu vậy, uy lực phát ra đã không tầm thường, hoàn toàn có thể giết chết tu sĩ có tu vi dưới Ngưng Khí tầng thứ tám.
Vương Đằng Phi lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Hạo, sau đó vung tay phải lên hướng về phía trước. Cùng lúc đó, hắn rót linh khí từ trong cơ thể mình vào lá phù lục làm cho kim quang trên lá bùa càng thêm rực rỡ. Hào quang phát ra đã khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động, toàn thân đau nhức.
Đột nhiên, sắc mặt Vương Đằng Phi đại biến, hắn phát hiện linh lực trong cơ thể rõ ràng không đủ, không những vậy, linh lực trong cơ thể đang không ngừng thoát ra ngoài qua vết thương ở ngón tay.
Lúc trước khi thanh kiếm gỗ xuất hiện khiến hắn kinh ngạc rồi tức giận, sau đó xuất hiện thêm một thanh kiếm thứ hai làm hắn chấn động tinh thần nên không phát hiện ra việc này sớm. Tới lúc này, lá phù lục trước mắt không ngưng tụ đủ linh khí, dù có nuốt đan dược vào để bổ sung cũng không kịp lượng linh lực đang bị tiêu tán đi.
“Dù lá phù này không thể hoàn toàn phát huy hết uy lực thì hôm nay cũng đủ để giết chết tu sĩ đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu đỉnh phong. Muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay mà thôi.” Vương Đằng Phi không do dự, phất bàn tay về phía trước. Lá phù phát ra một tiếng nổ vang rồi bay thẳng về hướng Mạnh Hạo.
Nguy cơ tử vong hiện ra, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra một tia kỳ dị, thân thể giữa không trung bỗng hiện lên tràng cảnh ngày đó nuốt vào yêu đan của Ứng Long. Giấc mộng làm hiện ra cái bóng của thượng cổ chi thú Ứng Long in trên mặt nước hồ lúc này lại hiện ra trong ánh mắt Mạnh Hạo.
“Bầu trời Quân chủ…”. Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, lúc lá phù màu vàng lao tới, yêu đan bên trong đan hồ bỗng quay cuồng, bạo phát ra một lượng linh lực bàng bạc tràn ngập toàn thân hắn. Hắn phất hai tay về phía trước, những thanh phi kiếm trước mặt hắn trở nên run rẩy, cùng lúc đó toàn bộ tất cả phi kiếm và pháp bảo trong túi trữ vật của hắn đều xuất hết ra ngoài. Gần trăm phi kiếm lẫn pháp bảo ngưng tụ lại một nơi tỏa ra quang mang và uy áp ngập trời. Uy áp và linh lực khổng lồ này không phải xuất ra từ người Mạnh Hạo mà chính là lực lượng của yêu đan đang không ngừng vũ động trong đan hồ.
Lúc này, toàn bộ gần một trăm phi kiếm được dẫn động cùng với pháo bảo tập hợp hình thành nên bóng dáng mơ hồ của thượng cổ chi thú Ứng Long. Có điều, hư ảnh này ngoại nhân không thể nào nhìn thấu, ngay cả Vương Đằng Phi đã mất đi cảm ứng với truyền thừa cũng không thể nào phát hiện ra. Hai thanh kiếm gỗ trở thành hai chiếc răng nanh sắc nhọn của hư ảnh Ứng Long này, từ đầu Ứng Long truyền ra tiếng gào thét chấn động đất trời, sau đó lao thẳng tới lá phù lục.
Uy lực của Ứng Long hiển hiện rồi va chạm với lá phù tạo thành tiếng nổ vang như tiếng sấm. Uy lực phát ra từ va chạm này đủ khiến tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ bảy cũng phải kinh hãi. Chỉ có tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tám mới có thể chịu đựng được.
Tiếng sấm vang vọng quanh quẩn, lá phù lục trở nên ảm đạm vô quang, còn gần trăm phi kiếm và pháp bảo hình thành nên hư ảnh Ứng Long cũng bất đầu sụp đổ, vỡ vụn. Số lượng lớn phi kiếm đã bị chấn nát bấy thành những mảnh vụn, một lượng lớn pháp bảo cũng trở thành tro bụi.
Cho tới khi lá phù hoàn toàn mất đi hào quang, từ từ rơi xuống dưới võ đài thì hư ảnh Ứng Long hoàn toàn sụp đổ, có điều hai thanh phi kiếm bằng gỗ hình thành nên hai răng nanh lại không bị sứt mẻ gì, lao thẳng tới thân hình Vương Đằng Phi với tốc độ rất nhanh làm hắn biến sắc. Khuôn mặt trở nên trắng bệch không còn chút máu.
Lúc hai thanh phi kiếm như muốn xống tới xuyên thấu qua lồng ngực Vương Đằng Phi thì từ hướng ngọn Đông phong vang lên một tiếng than nhẹ.
“Được rồi, không nên tuyệt đường như vậy.”
Theo tiếng thở dài vang lên, một cỗ lực lượng nhu hòa xuất hiện phía trước người Vương Đằng Phi cản trở hai thanh phi kiếm, đồng thời đẩy lui thân thể Vương Đằng Phi về phía sau cho tới khi rơi khỏi võ đài đáp xuống dưới quảng trường. Hắn phun ra một ngụm máu tưới, ánh mắt ảm đạm và mờ mịt, không thể tin hắn đã thua trận.
Thân ảnh chưởng môn Hà Lạc Hoa xuất hiện trên võ đài, Âu Dương trưởng lão trông thấy thì ôm quyền cúi đầu thật sâu thi lễ.
“Bái kiến chưởng môn!”
Đệ tử bốn phía nhao nhao, tinh thần chấn động kịch liệt, đồng loạt ôm quyền cúi đầu thi lễ.
Sắc mặt Mạnh Hạo lúc này cũng trắng bệch, linh khí trong cơ thể đã khô kiệt. Phút cuối cùng nếu không có yêu đan của Ứng Long hỗ trợ thì hắn cũng không thể tiếp tục kiên trì thêm nữa. Pháp bảo, phi kiếm trong túi trữ vật đã dùng hết, trận chiến này đối với hắn thật là thảm thiết.
Hắn nhìn Vương Đằng Phi không chết bằng ánh mắt không cam lòng nhưng hôm nay, hắn đã không còn cơ hội giết chết đối phương nữa.
Vẻ mặt trầm mặc, hắn nhảy xuống dưới võ đài, bước thêm vài bước tới trước lá phù lục thuộc về Vương Đằng Phi, nhặt nó lên rồi không chút do dự cất vào trong ngực, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Hà Lạc Hoa.
“Trận chiến này người chiến thắng là Mạnh Hạo, từ nay về sau hắn trở thành đệ tử nội tông thứ ba của Kháo Sơn Tông ta.” Hà Lạc Hoa mỉm cười gật đầu với Mạnh Hạo.
Nhưng lời này truyền ra bốn phía làm đám tu sĩ há hốc mồm, tinh thần chấn động, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh trận chiến vừa rồi giữa hai người Mạnh Hạo và Vương Đằng Phi.
Vương Đằng Phi đứng đó, thần sắc ảm đạm. Hắn chỉ cười lên một tiếng chất chứa u uẩn, ngước nhìn Mạnh Hạo rồi nhìn mọi người đứng quanh quảng trường, phun ra một ngụm máu tưới rồi chìm vào hôn mê.
Lúc Vương Đằng Phi ngã xuống, Mạnh Hạo mạnh mẽ cắn lên đầu lưỡi để giữ sự tỉnh táo, ôm quyền cúi đầu hướng về phía Hà Lạc Hoa rồi khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tọa. Âu Dương trưởng lão nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt tán thưởng không che giấu. Lão vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược rồi đưa tới trước người Mạnh Hạo.
Hắn bắt lấy viên đan dược, nhanh chóng nuốt vào trong miệng. Trận chiến vừa rồi khiến hắn vô cùng ỏi mệt, hai mắt đã hoa lên nhưng vẫn kiên trì thổ nạp, hấp thu linh lực để chữa trị và khôi phục tu vi.