Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi, đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ ở phía xa xa, có một vùng núi tồn tại.

Trời, đã không còn mà bầu trời màu xanh, mà mang theo một mảnh hồng. Bởi vì đây đã là hoàng hôn.

Hoàng hôn, mang theo ánh nắng chiều, chiếu xuống đại địa, như lưu thủy bao trùm một thị trấn nhỏ. Tường thành của huyện thành này giống như đã tồn tại sừng sững rất nhiều năm, lộ ra vẻ tang thương, đồng thời người ta cũng có thể nhìn thấy những vết bong tróc cùng với những dấu vết loang lổ của năm tháng.

Trên tường thành có mấy binh sĩ đang lười biếng tựa vào một bên, thỉnh thoảng lại thấp giọng cười đùa nói về mấy viện phường ở trong thành, mấy hôm nay lại mới đưa tới một cô nương, truyền ra tiếng cười, mang theo những hi vọng tốt đẹp về cuộc sống.

Dưới cửa thành, có một đoàn xe đang xếp thành một hàng dài, trong tiếng ngựa hí cùng với tiếng roi vung vẩy, còn có cả tiếng quát tháo, chậm rì rì di chuyển hướng vào trong thành.

Mặc dù đã là trời chiều, nhưng cảm giác nóng như lửa vẫn tràn ngập toàn bộ thế giới, tựa như đã biến thành một cái lồng hấp, muốn nướng chín đại địa, không có gió, không có mưa.

Có, chỉ là khô và nóng.

Thành trì không lớn, chỉ là một thị trấn, trên đường phố có hai ba đám người đang cầm cây quạt không ngừng phe phẩy, chốc chốc lại truyền ra những âm thanh chửi bới thời tiết.

Náo nhiệt nhất thì phải kể tới quán trà. Một chén trà lạnh vào miệng như có thể tiêu tán bớt đi một chút nóng. Trong buổi chiều nóng bức của mùa hè, nói xong Trương dài Lý ngắn, đã trở thành đám người nói chuyện say sưa nhất ở trong mùa hè này.

Ngoại trừ quán trà, còn có viện phường ở trong huyện thành. Nơi đó chính là nơi mà người có tiền mới dám đi, cũng là chỗ thường thường làm cho rất nhiều cánh đàn ông khi đi ngang qua cũng đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn vào vài lần. Nếu có thể nhìn thấy một vài cô nương ăn mặc trang điểm xinh đẹp đứng dựa vào cạnh cửa gỗ, thì chắc chắn trong lòng sẽ nóng lên, càng phát ra những tiếng than thời tiết làm cho người ta thấy khó chịu.

Nếu như có vợ ở bên cạnh thì lúc này bà vợ nhất định là sẽ mặt nhăn mày nhó, lôi kéo người đàn ông của mình tranh thủ thời gian rời đi. Nếu như gặp phải người đanh đá, nói không chừng còn có thể hướng về phía cô nương ở cạnh cười gỗ đang phóng đãng cười duyên mà mắng chửi vài câu.

Theo lời đồn trong thị trấn thì các cô nương trong viện phường đều như hoa như ngọc như yêu nghiệt. Trong viện phường, mỗi một gian phòng đều có rất nhiều khối băng lớn, còn có tiểu nha hoàn lanh lợi cầm cây quạt, quạt gió mát lạnh cho các đại gia có tiền.

Trong truyền thuyết, trong viện phường cũng có không ít mỹ thực rượu ngon…. Đó là nơi mà mỗi một nam nhân đều hướng tới, có thể là các cô nương, hoặc là rượu ngon, hoặc cũng có thể là khối băng.

“Tóm lại, đây là một nơi tốt!” Mạnh Hạo hung hăng nắm chặt nắm đấm, thấp giọng nói với hai tên thiếu niên khoảng chừng mười hai mười ba tuổi giống như hắn, rất nghiêm túc mở miệng.

“Hai ngươi cũng rất là nghĩa khí!” Mạnh Hạo vỗ vỗ hai thiếu niên bên cạnh, một người gầy còm, còn một người thì mập mạp. giờ phút này sắc mặt của hai tên thiếu niên đều kích động, nhưng lờ mờ vẫn còn có chút ngại ngùng.

“Ngày mai ta phải đi đến trường tư thục rồi, từ nay về sau danh hào đệ nhất ác bá huyện Đông Lai ta giao cho hai người các ngươi. Nhớ kỹ, không được làm mất tên tuổi của tiểu gia ta!” Mạnh Hạo nhìn hai người hết sức chăm chú, như lão tổ của tông môn an bài truyền thừa, mơ hồ còn mang theo chút thần thánh.

Nếu như… vị trí của bọn hắn cũng ẩn chứa thần thánh như lời nói… thì như vậy những lời nói này sẽ còn tạo nên khí thế tốt hơn... nhưng đáng tiếc. Giờ phút này, cả ba người đang ghé đầu vào một mép tường, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong.

Chỗ đó là tường sau của viện phường trong thị trấn , bên trong tường có một cái sân nhỏ, cách đó không xa là một dãy nhà có hai tầng lầu nối liến với kiến trúc ở tiền viện. ghé vào mép tường cón thể nhìn thấy ở tầng hai của lầu các kia đang có thân ảnh nam nữ, mơ hồ truyền ra âm thanh nói cười.

“Phương thiếu gia, ngươi yên tâm. Danh hào đệ nhất ác bá huyện Đông Lai vĩnh viễn sẽ là của ngươi, hai người chúng ta là đệ nhị, đệ tam ác bá, nhất định sẽ bảo vệ tốt tên tuổi giúp ngươi!” Tên thiếu niên mập mạp, mặt đầy tàn nhang, lúc này kích động lớn tiếng nói, thiếu nien gầy còm ở bên cạnh cũng kích động gật đầu.

“Được, ta tin các ngươi, nhưng vẫn cần phải có đầu danh trạng. Hôm nay chính là lúc khảo nghiệm các ngươi. Nhìn cho kỹ, một lúc nữa có người đi ra, ném cho ta một cục gạch!” Mạnh Hạo nghiêm túc liếc nhìn hai người.

Lúc này ở trong tay ba người bọn hắn đều cầm chặt một cục gạch thật to.

“Cái tên đáng chết này, lại dám tới tìm Tiểu Đào Hồng mà ta thích nhất. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai lại dám tới tìm Tiểu Đào Hồng của ta!” Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, nhìn chòng chọc vào trong tầng hai.

“Tiểu Đào Hồng đã đồng ý với ta, chờ ta lớn lên thì có thể đến ngủ ở chỗ cô ấy. Nhưng không biết tên chết tiệt vương bát đản nào lại dám khi dễ Tiểu Đào Hồng!” Mạnh Hạo thở hồng hộc, trong lòng đang rất giận dữ. Bộ dáng này của hắn rơi vào trong mắt của hai thiếu niên kia, lại biến thành kính nể mãnh liệt.

“Không hổ là đại ca của chúng ta, đệ nhất ác bá Đông Lai huyện, rõ ràng là đã có tình nhân. Trong cả huyện thành này, làm gì có thiếu niên mười hai tuổi nào có thể có bản lãnh này!” Hai người nhìn nhau một cái, trong lòng nghĩ thầm, vẻ mặt lại càng thêm cuồng nhiệt. Tựa như trong suy nghĩ của bọn hắn, có thể đi vào trong viện phường ở trong truyền thuyết này, có thể có tình nhân, cái này là bản lĩnh lớn bằng trời, nói ra đều cảm thấy đặc biệt kiêu ngạo cùng tự hào.

Rất nhanh đã qua một nén nhang, hoàng hôn đã sắp tắt, trăng sáng đã mọc lên, cánh cửa tầng hai ở trong sân nhỏ đã bị mở ra, một cô nương trang điểm xinh đẹp đang dìu một nam tử trung niên có chút men say, mang theo tiếng cười nhu hòa, cùng nhau đi ra.

Ánh trăng không sáng, sắc trời có chút tối, nên nhìn không rõ bộ dáng cụ thể như thế nào, nhưng Mạnh Hạo vừa nhìn liền nhận ra Tiểu Đào Hồng, con mắt lập tức đỏ lên, hét lớn một tiếng.

“Lão vương bát đản, ta đánh chết ngươi, dám đến tìm Tiểu Đào Hồng của ta!” Mạnh Hạo vừa hô, vừa lập tức cầm cục gạch trong tay ném tới. Hai thiếu niên bên cạnh hắn cũng bạo khởi, cầm gạch ném đến.

“Ta ta... À?” Mạnh Hạo đang muốn tiến lên, đột nhiên thân hình run lên một cái. Hắn thấy được trung niên nam tử đang say rượu ở trong sân kia, sau khi tránh được ba cục gạch thì tức giận ngẩng đầu. Sau khi liếc mắt nhìn thấy Mạnh Hạo thì hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã bùng lên lửa giận.

“Tiểu vương bát đản, ngươi muốn tạo phản!” Nam tử trung niên này vừa mới mở miệng, Mạnh Hạo đã lập tức run lên.

“Cha...” Lửa giận trong mắt hắn nháy mắt đã bị dập tắt, toàn thân như ngâm trong nước lạnh, lúc này lập tức nhảy qua bờ tường, tranh thủ thời gian chạy xa. Hai tên đồng bọn của hắn, lúc này hai chân cũng run lên, bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng trốn chạy.

“Đã xong đã xong, cha của Mạnh Hạo hắn là đệ nhất ác bá tiền nhiệm ở trong thành, là đầu mục chuyên bắt người, giết người không chớp mắt...” Sắc mặt hai thiếu niên này trắng bệch, cấp tốc tháo chạy.

Cho đến khi không còn thấy bóng dáng của ba người bọn họ, nam tử trung niên ở trong sân, lại giận quá hóa cười. Một màn con đánh cha này khiến cho gã nổi giận nhưng cũng lại rất buồn cười.

“Tiểu vương bát đản này, bất học vô thuật, đưa nó đi đến trường tư thục đọc sách là được rồi!”

Đêm khuya, Mạnh Hạo lề mà lề mề, liên tục thở dài, vẫn lết về tới cửa nhà. Hắn nhìn đèn đuốc sáng trưng ở trong nhà mà sầu mi khổ kiểm.

“Thế nào lại là phụ thân của ta... nương a, người mất sớm, nếu không sao có thể như vậy, ta vì ngươi kêu oan!” Con mắt của Mạnh Hạo đảo quanh, vừa mới đẩy ra cửa chính đã lập tức gào khóc.

“Nương a, ta nhớ ngươi!”

“Nương a, tối hôm qua ngươi báo mộng cho ta, bảo ta đi tới chỗ Tiểu Đào Hồng...”

“Nương a...”

“Câm miệng!” Một giọng nói mang theo tức giận lập tức từ trong phòng truyền ra, cửa phòng bị đạp mở. Cha của Mạnh Hạo, vị trung niên nam tử kia, lúc này đang cau mày, bất đắc dĩ nhìn Mạnh Hạo.

“Đừng có giả bộ, còn không đi ngủ đi. Sáng mai ta dẫn ngươi đi đến trường tư thục bái sư.” Nam tử trung niên liếc nhìn Mạnh Hạo.

“Ta không đi. Ta đi học, người đồng đạo ở trong thành đều chê cười ta!” Mạnh Hạo lùi lại phía sau vài bước, lớn tiếng nói.

“Ngươi, một cái tiểu vương bát đản, mới có bao nhiêu tuổi mà dám nói người đồng đạo...” Nam tử trung niên nhíu mày, đi nhanh vài bước, một phát đã tóm được Mạnh Hạo đang muốn chạy trốn, giơ bàn tay về phía sau vỗ xuống cái mông của Mạnh Hạo.

Âm thanh bàng bạch truyền ra, nghe rất lớn, nhưng thực ra lúc rơi xuống thì Mạnh Hạo cũng không phải là rất đau. Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, hai cha con sống nương tựa vào nhau, mỗi lần hắn làm sai, cha hắn nhìn như rất nghiêm khắc, nhưng cũng không cam lòng đánh nặng.

“Đi học có cái gì không tốt, học một ít tôn sư trọng đạo, học một ít luân lý, ngươi có đi hay không?”

“Ta không đi!” Mạnh Hạo lớn tiếng mở miệng, nhưng con ngươi lại đang nhanh chóng chuyển động.

“Ngươi...” Nam tử trung niên giơ cao tay phải.

“Sau này ngươi không được đi tìm Tiểu Đào Hồng, ta sẽ đi... Ngươi có thể tìm bất cứ người nào khác, chỉ có Tiểu Đào Hồng là không được!” Mạnh Hạo vội vàng nói, hắn sợ cha hắn tức giận sẽ đánh nặng.

Nam tử trung niên dở khóc dở cười, tay phải nâng lên lại buông xuống, rơi trên đầu của Mạnh Hạo, không dùng lực, mà là vuốt vuốt mái tóc của Mạnh Hạo.

“Được, ngươi tiểu tử này tuổi không lớn đã có những thứ tâm địa gian xảo này. Sau này cha sẽ không đi tìm Tiểu Đào Hồng, giữ lại cho ngươi, sau này ngươi trưởng thành có thể để cho nàng làm tiểu thiếp!”

“Thật sao?” Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời.

“Còn không đi ngủ đi!” Nam tử trung niên trừng mắt, buông Mạnh Hạo ra. Mạnh Hạo mặt mày hớn hở, vội chạy về phòng, cởi quần áo ra nằm xuống, chìm vào trong giấc mộng đẹp.

Vào sáng sớm ngày thứ hai, lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, Mạnh Hạo vẫn còn đang mơ ngủ, đã bị cha hắn mặc cho quần áo, lau mặt. Nhìn bộ dáng còn chưa ngủ đã của con trai, khuôn mặt uy nghiêm thường ngày của nam tử trung niên này lộ ra yêu thương mà lúc bình thường Mạnh Hạo không thấy được.

Sau đó gã dứt khoát ôm lấy Mạnh Hạo, giống như là lúc còn bé, để cho Mạnh Hạo tựa trên vai mình mà ngủ, mang theo trọng lễ, đi ra.

Trên đường đi có chút chật vật, dù sao thì ôm một tên tiểu tử choai choai như vậy cũng không phải là chuyện dễ.

Sau nửa canh giờ, hai người đã đi đến nhà của một lão tiên sinh rất nổi danh ở bản địa. Lúc này gã mới đem Mạnh Hạo buông xuống, sau khi gọi hắn dậy, mới gõ cửa nhà lão tiên sinh.

Mạnh Hạo đứng ở trong sân, ngáp một cái, nhìn vào căn phòng mà hắn không nhìn thấy ở bên trong, cha hắn đang cung kính ôm quyền cầu khẩn.

Không bao lâu, cha của hắn đi ra. Cùng đi ra còn có một lão giả tóc bạc phơ. Lão giả này có gương mặt già nua, nhưng tinh thần lại rất tốt, khiến cho lão giả này thoạt nhìn có cảm giác đức cao vọng trọng, khác với người thường.

Nhất là ánh mắt của lão tràn đầy thâm thúy, giống như có ngôi sao ẩn chứa trong đó, khiến cho lúc người ta nhìn vào thì tựa như sẽ bị đắm chìm vào bên trong. Lão liếc nhìn Mạnh Hạo.

Cái nhìn này, giống như nhìn kiếp trước, thấy được kiếp sau.

Cái nhìn này, giống như nhìn xuyên qua bụi trần, thấy được nhân sinh.

Cái nhìn này, giống như cả đời này, ở trong thế giới này, chỉ vì chờ đợi thiếu niên ở trước mắt này đến đây làm ba lễ bái sư.

Sau nửa canh giờ, lão giả khẽ gật đầu.

“Sư tôn như cha, Phương Mộc, ta muốn ngươi phải tôn trọng sư tôn của ngươi, so với ta còn phải nặng hơn! Cuộc đời này nếu như ngươi không làm được thì không phải là nhi tử của ta!” Cha của Mạnh Hạo liếc nhìn con trai mình thật sâu, đi ra cửa phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK