Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng những lời này lại khiến cho hai mắt Mạnh Hạo lóe lên.

“Hẳn là sau khi nuốt vào nó cũng không có biến mất, mà bị nó lấy đi.”

“Ngươi đừng có mơ tưởng lừa gạt ta. Hừ hừ, hài tử, ngươi đã đi quá xa trên con đường tà ác rồi, quay đầu là bờ a…” Bì Đống ra vẻ già dặn mở miệng.

“Biến thành một thứ có ấn tượng sâu sắc nhất trong trí nhớ của ngươi a…” Mạnh Hạo tùy ý mở miệng, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ về hàm nghĩa trong lời nói của Bì Đống, suy nghĩ nên làm thế nào mới lừa gạt đc cái Bì Đống này đem trang ngọc nuốt vào nhổ ra.

“Ấn tượng khắc sâu nhất? Cái này ta không cần phải nghĩ. Ảnh hưởng khắc sâu nhất trong đời ta, chính là nó!!” Bì Đống nghiến răng nghiến lợi, thân hình phịch một tiếng. Trong chốc lát xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, rõ ràng là một con…

Chim Anh Vũ… Toàn thân là một bộ lông có đủ màu sắc, giống như bị mưa làm ướt nhẹp, lớn khoảng nửa cánh tay, vô cùng gày gò, mắt giống như hình tam giác, lộ ra một vẻ hèn mọn không nói ra được, thoạt nhìn tràn ngập khí tức xấu xa!

Nó đứng ở trước mặt Mạnh Hạo, dùng con mắt hình tam giác tràn đầy hèn mọn bỉ ổi liếc nhìn Mạnh Hạo, cúi đầu hôn lên thân hình của mình vài cái.

Mạnh Hạo chết lặng rồi. Hắn đã lớn như vậy, nhưng chưa từng nhìn thấy qua một con chim anh vũ có bộ dáng xấu xa như thế, nhất là con mắt hình tam giác cùng với bộ lông tạp mao đủ mọi màu sắc.

Con chim anh vũ này vội ho một tiếng, liếc nhìn Mạnh Hạo.

“Đây chình là con chim chết bầm kia mà cả đời ta có ấn tượng sâu sắc nhất. Con chim chết tiệt này, kiếp trước của ta còn chưa có hàng phục độ hóa được nó, đời này, nói thế nào ta cũng phải đem nó độ hóa! Nó là một cái xấu xa, hèn mọn bỉ ổi, chuyên môn ưa thích những con vật có nhiều lông lá!!” Bì Đống nghiến răng nghiến lợi. Giờ phút này nó biến thành bộ dạng chim anh vũ, trong lúc nói vẻ mặt lại càng biến hóa nhiều lần, cực kỳ sinh động.

Mạnh Hạo nhìn con chim anh vũ này, lại nghe được lời nói của Bì Đống, thở sâu. Hắn đã nghĩ tới lúc mình bị tính kế lúc sờ lên cái mặt nạ đỏ ngòm, trong gương đồng lại truyền ra một tiếng chim hót.

Sau khi nghĩ tới việc gương đồng tràn đầy hứng thú khi nhìn thấy những con vật có nhiều lông, như là có hưng phấn trùng kích. Tất cả giờ phút này hiện ra ở trong đầu Mạnh Hạo, Mạnh Hạo sao còn không rõ, Bì Đống nói cái con chim kia, là cái gì...

“Ngươi nói, là nó?” Mạnh Hạo chần chừ một chút rồi lấy ra gương đồng ở trong túi càn khôn. Khi gương đồng vừa được hắn lấy ra thì Bì Đống hóa thành chim anh vũ lập tức thét lên một tiếng khó nghe, vỗ cánh vọt tới, dùng móng vuốt cào vào gương đồng, còn miệng thì không ngừng hung hăng mổ.

“Chết tiệt, chính là nó. Nó đang ở bên trong, ta có thể cảm nhận được khí tức của nó. Ta cắn chết ngươi... cái đồ chim chết sát thiên đao. Ta cắn ngươi, ta cắn ngươi...” Bì Đống biến thành chim anh vũ giờ phút này giống như bị điên vậy. Bộ lông toàn thân dựng đứng lên, vừa thét vừa mổ gương đồng, giống như là muốn đem cái gương này mổ vỡ vậy.

Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn tất cả, nghĩ tới việc năm đó lần đầu tiên đoạt được cái gương đồng này, cho tới sau khi phát hiện ra tác dụng của nó. Hắn vẫn luôn luôn nghi ngờ, vì sao nó thần kỳ như thế mà người khác lại không có phát hiện ra.

Nhưng rất nhanh, Mạnh Hạo đã bị sự điên cuồng của Bì Đống hấp dẫn. Hắn nhìn Bì Đống biến thành chim anh vũ giờ phút này đang giận dữ gào rú, lộ ra vẻ hận thấu xương, đột nhiên có chút cảm giác thấy hả giận, đồng thời ở sâu trong lòng cũng có mong chờ mãnh liệt đối với con chim anh vũ ở bên trong gương đồng này.

“Có thể khiến cho Bì Đống biến thành cái dạng này, có thể nghĩ chim anh vũ trong gương đồng bất phàm cỡ nào. Nếu nó có thể đi ra thì nhất định có thể giải quyết cái Bì Đống này.”

“Lúc trước cái Bì Đống này nói ta không tới Kết Đan thì không thể đến xem. Như vậy là chỉ có sau khi ta Kết Đan thì chim anh vũ trong gương đồng mới có thể xuất hiện? Hẳn là... nó cũng giống như chó ngao, đều là khí linh!” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, có vẻ minh ngộ.

“Làm sao ngươi không phản kháng rồi? Hả? Lúc này ta tuyệt đối không buông tha ngươi, ta muốn độ hóa ngươi!”Bì Đống biến thành chim anh vũ càng dùng đại lực mà mổ, diễu võ dương oai như vậy.

“Ha ha, ngươi không ra được, ngươi không ra được. Cho ngươi tức chết... ngươi không đi ra được.” Toàn thân Bì Đống kích động run rẩy. Nhưng vào lúc này, cái gương đồng này bỗng nhiên lóe lên. Bì Đống lt kêu thảm một tiếng, buông móng vuốt, nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng nó còn chưa kịp bay đi xa thì gương đồng đã tự động bay lên, không ngừng đánh ra từng đạo ánh sáng vô hình.

Mạnh Hạo nhìn thấy mà trong lòng càng cảm thấy sảng khoái, không hề ngăn cản. Nhưng sau khi hắn dần dần chứng kiến cái Bì Đống kia lông tóc không hề bị tổn hao gì thì lập tức hất tay áo lên, đem gương đồng thu vào trong túi càn khôn.

Bì Đống biến thành chim anh vũ vẫy cánh bay tới, đậu trên vờ vai của Mạnh Hạo, lại ghé vào tai hắn mà lải nhải không ngừng.

Nhưng cái bộ dạng này, dù sao cũng tốt hơn là biến thành một cái mũ đội đầu. Chấp nhất trở thành Kết Đan ở trong lòng Mạnh Hạo giờ phút này đã cực kỳ mãnh liệt. Hắn thở sâu, mặc kệ cho Bì Đống nói dong dài, thân hình bay thẳng về phía trước.

“Độc trong cơ thể ta là vấn đề cuối cùng, không biết làm thế nào, chỉ có thể nghĩ biện pháp trà trộn vào trong Tử Vận Tông, xem có cách nào hay không. Phải bái nhập làm môn hạ của Đan Quỷ đại sư, như thế mới có thể nhất lao vĩnh dật đem cái loại độc này cởi bỏ...” Mạnh Hạo vừa đi về phía trước vừa suy tư. Lúc trước hắn ở thành trì bên ngoài Tử Vận Tông cũng đã nghĩ qua về vấn đề này. Xuân Thu Mộc chit có thể áp chế, tranh thủ cho hắn chút thời gian mà thôi.

Phương pháp giải độc chính thức là ở trong Tử Vận Tông.

“Huống hồ muốn luyện chế hoàn mỹ kim đan còn cần bản thân có đủ tử đan. Mà muốn tu ra tử đan, thì cần phải có công pháp tương xứng. Tử Khí Đông Lai của Tử Vận Tông chính là công pháp thích hợp nhất!” Mạnh Hạo nhíu mày. Hắn dù có tính toán như vậy, nhưng lại chưa nghĩ ra cách có thể trà trộn vào trong Tử Vận Tông. Dù sao hắn cũng đã đắc tội quá nhiều người ở trong Tử Vận Tông rồi. Ngô Đinh Thu, Sở Ngọc Yên, còn có những đệ tử năm đó đi tới nước Triệu kia nữa, hôm nay sợ rằng cả đám đều đã trở thành đệ tử nội môn cả rồi.

“Nếu ta có thể đổi thân phận khác, biến thành một người khác thì dễ làm rồi...” Mạnh Hạo thở dài, từ bỏ cái hi vọng xa vời không thể nào thực hiện được này. Nhưng đột nhiên, sắc mặt của hắn khẽ động, chậm rãi nhìn về phía túi càn khôn, hai mắt dần dần sáng lên.

“Mặt nạ... Nếu như có một cái mặt nạ có thể cải biến bộ dạng thì cũng có thể làm được điểm này. Mà mặt nạ... Ta có!”

“Không biết cái mặt nạ này có năng lực mà ta hi vọng hay không. Mà muốn đeo được cái mặt nạ này thì phải là tu sĩ Kết Đan mới có thể đeo được, như vậy mặt nạ này không được rồi...” Mạnh Hạo chậm rãi quay đầu, nhìn về phía chim anh vũ đang lải nhải không ngừng trên bờ vai, hai mắt lộ ra sáng ngời.

“Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?” Bì Đống biến thành chim anh vũ sững sờ, kinh ngạc mở miệng.

Mạnh Hạo không để ý đến Bì Đống biến thành chim anh vũ nữa. Hắn khoanh chân ngồi dưới đất, tay phải nâng lên vỗ túi càn khôn một cái, lập tức trong tay hắn xuất hiện một cái mặt nạ đỏ ngòm.

Nó vừa xuất hiện, thì Bì Đống bỗng nhiên trợn to mắt, vỗ cánh bay lên, lượn vài vòng quanh Mạnh Hạo, trong miệng truyền ra những âm thanh om sòm.

“Đây là cái gì? Đây là cái gì? Trời ạ, ta rõ ràng thấy nó quá tà ác. Hài tử, ngươi quả nhiên là đã đi rất xa trên con đường tà ác rồi. Ngươi không cần phải sợ, ta nhất định sẽ kéo ngươi từ trên con đường kia trở về, ta sẽ độ hóa ngươi.

Ồ ồ ồ? Trong đây có cái gì thế này? Sao ta lại nhìn thấy một ông lão. Oa oa, lão nhân này thật thê thảm a. Hài tử, ngươi làm như vậy là không đúng, ngươi làm như vậy là không đạo đức... Ồ? Lão nhân này lại là do đoạt xá mà tồn tại. Lão đầu, ngươi làm như vậy là không đúng, ngươi làm như vậy là không đạo đức...”

Mạnh Hạo vốn xem thường âm thanh của Bì Đống. Nhưng đột nhiên lúc này lại có chút nghĩ ngợi. Hắn nhìn cái mặt nạ đỏ ngòm trong tay, hai mắt lóe lên, lập tức đặt ngón trỏ tay phải lên trên mặt nạ.

Linh thức của Mạnh Hạo dũng mãnh tiến vào, trong chốc lát liền nhìn thấy chó ngao đang nằm ngủ say ở bên trong. Khí tức hùng hậu trên người nó lúc này tỏa ra vô cùng mãnh liệt. Mạnh Hạo nhìn qua chó ngao, vẻ mặt lộ ra nhu hòa.

“Nhanh tỉnh dậy đi...” Mạnh Hạo truyền ra linh thức, lập tức thân hình của chó ngao hơi nhúc nhích, giống như đáp trả lại một cỗ tình cảm ấm áp, khiến cho vẻ tươi cười của Mạnh Hạo càng thêm nhu hòa, giống như quay về từng cảnh tượng ở trong Huyết Tiên truyền thừa.

“Ta sẽ chờ ngươi tỉnh lại.” Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, hai mắt lóe lên, rơi vào trên Tam Vĩ Phiên. Vật ấy trong lòng Mạnh Hạo biết đích thực là chí bảo, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì tu vi chưa đủ mà khó có thể mở ra mà chỉ có thể đem linh thức dung nhập , chậm rãi lạc ấn dấu vết của bản thân.

“Nếu như ta có thể trở thành cường giả Kết Đan thì cũng có thể đem cái Tam Vĩ Phiên này lấy ra...” Mạnh Hạo nhìn chằm chằm vào chữ Quý trên đệ tam vĩ, hai mắt lộ ra vẻ kỳ dị.

Cuối cùng, Mạnh Hạo mới đem linh thức đặt lên chỗ Lý gia lão tổ. Lúc này lão đang co lại ở trong góc, thân ảnh hư ảo hơi mờ, mặt mũi vô cùng tiều tụy, bộ dáng giống như tùy thời có thể tan thành mây khói.

Khi Mạnh Hạo nhìn về phía lão, Lý gia lão tổ ngẩng mạnh đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra vẻ kiêu hùng và âm trầm như lúc trước.

“Ta vẫn một mực nghĩ về một vấn đề, vì sao ngươi phải giúp Lý Đạo Nhất, vì sao lần đầu tiên trong thấy ngươi... ngươi là pho tượng ở trong trận thứ sáu. Lần thứ hai gặp lại ngươi, ngươi lại trở thành huyết thần của Lý Đạo Nhất...” Giọng nói của Mạnh Hạo bình tĩnh truyền ra.

Lý gia lão tổ cười lạnh, không nói một lời.

“Thì ra là ngươi đoạt xá huyết thần. Như vậy thì Mạnh mỗ lại càng hiếu kỳ, lúc trước khi ngươi chưa đoạt xá huyết thần thì ngươi... là ai!” Âm thanh của Mạnh Hạo vẫn bình thản như trước, nhưng rơi vào trong tai Lý Gia lão tổ lại khiến cho tâm thần lão chấn động. Thân phận Lý gia lão tổ là một bí mật rất lớn của lão, ngoại nhân không thể nào biết được. Dù là Mạnh Hạo cũng chỉ suy đoán người này có liên quan tới Lý Đạo Nhất, còn cụ thể thế nào cũng khó mà phán đoán.

“Muốn biết sao, cầu khẩn ta một năm, nửa năm, có thể lão phu sẽ nói cho ngươi biết.” Lý gia lão tổ nghe thấy thế thì cười to, trong tiếng cười càng lộ ra một cỗ khinh thường. Lão cho dù tử vong cũng không thèm để ý, lão đã phải chịu cảnh tịch mịch trong Huyết Tiên truyền thừa bốn ngàn năm, tâm chí đã kiên định, những thủ đoạn tra tấn trước kia của Mạnh Hạo há có thể rung chuyển được lão.

Vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, liếc nhìn Lý gia lão tổ đang rất yếu ớt. Hai mắt hắn nheo lại, đem linh thức thu hồi, ánh mắt ngước lên nhìn về phía Bì Đống.

“Ngươi thích độ hóa người khác?” Mạnh Hạo hỏi.

“Không thích. Ta thích không phải là độ hóa, mà là khuyên bảo. Có biết không, khuyên bảo bằng miệng.” Bì Đống nghiêm túc mở miệng.

“Trong mặt nạ này có một tên, cả đời tà ác đến cực điểm, làm đủ trò xấu, đạo đức bại hoại, khi dễ nhỏ yếu. Sau khi ta bắt giữ hắn thì vẫn muốn khuyên bảo hắn làm việc thiện, nhưng người này pháp lực cường đại, không phải là người mà ta có thể chi phối được...” Mạnh Hạo thở dài. Lời của hắn còn chưa nói xong thì Bì Đống biến thành chim anh vũ hai mắt đã lập tức trợn to, lộ ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.

“Hắn dám! Loại người này nên bị ta độ hóa. Đời ta hận nhất là người xấu, ta muốn độ hóa hắn!” Bì Đống biến thành chim anh vũ lộ ra vẻ kích động mãnh liệt, dường như hết sức hưng phấn với việc độ hóa ác đồ này. Không đợi Mạnh Hạo nói thêm gì nữa, nó nhoáng lên một cái rồi vọt thẳng vào bên trong mặt nạ đỏ ngòm của Mạnh Hạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK