Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có trước cửa Đông Thiên Môn, có nhiều tu sĩ xếp hàng nhất, mà đại môn Khôi Thần Giáo và Huyết Lan Giáo, không có tu sĩ trước cửa, về phần đại môn của đệ tử Phương gia kia, cũng không có ai.

- Mạnh huynh, chỉ có bước chân qua cửa này, mới có thể đi vào đất Đông Thắng Tinh, Phùng mỗ là người thuộc tông môn trên Đông Thắng Tinh, mặc dù Dược Tiên Tông không có đại môn ở bên ngoài, nhưng cũng có đặc quyền. Nhưng ngươi là lần đầu đến, ta ở chỗ này bồi ngươi đi cùng tốt rồi. Phùng Tầm hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền, mỉm cười nói.

Mạnh Hạo ôm quyền cảm tạ, hai người xếp hàng ở phía sau đội ngũ, Mạnh Hạo quan sát một màn này cảm thấy rất lạ lẫm, trên Nam Thiên Tinh, trước đây hắn chưa từng gặp qua.

Đông Thắng Tinh quá lớn, nhưng bất kể là phòng thủ hay trật tự, đều vô cùng sâm nghiêm, có rất nhiều quy củ.

Tất cả tu sĩ ra vào, đều phải qua kiểm tra, trừ khi là trở thành người của các tông môn trên Đông Thắng Tinh, mới có thể được hưởng thụ quyền, mà đặc quyền lớn nhất, chính là Phương gia.

Mạnh Hạo đứng phía sau hàng người, tu sĩ xung quanh hắn, toàn bộ đều là Tiên Cảnh, nhưng phần lớn đều chỉ là nhị, tam cảnh, ngũ cảnh trở lên rất ít.

Dù sao phải là Tiên Cảnh, mới có thể bước chân vào tinh không, còn Linh Cảnh chỉ có thể lưu lại trên tinh cầu.

Những người này nhìn như không ít, nhưng toàn bộ đều là Ngụy Tiên.

Thời gian trôi qua, từng tu sĩ một lục tục tiến vào Đông Thiên Môn, Mạnh Hạo ở phía sau thần sắc vẫn như thường, lạnh lùng nhìn từng tu sĩ đưa ra linh thạch đổi lấy một cái ngọc bài.

Trong lúc đó, cũng có một vài tu sĩ Khôi Thần Giáo và Huyết Lan Giáo từ tinh không trở về, trực tiếp tiến vào đại môn thuộc về tông môn của bọn họ, trong nháy mắt liền biến mất, thỉnh thoảng cũng có người từ trong hai đại môn này bay ra.

Rất nhanh, đã qua hai canh giờ, trước mặt Mạnh Hạo, chỉ còn lại có bảy người. Khi chuẩn bị đến phiên hắn cùng với Phùng Tầm, bỗng nhiên, bên trên trong tinh không chợt có sóng gợn khuếch tán, trong chớp mắt, có bảy tám cái thân ảnh bay nhanh phát ra hào quang tiến đến.

7, 8 người này, quần áo đẹp đẽ quý giá, lẫn nhau nói cười, đi lại như ở hoa viên nhà mình vậy. Nhất là hai người cầm đầu, thần thái hưng phấn, tinh thần sung mãn, tu vi không tầm thường, trên người bọn họ mơ hồ tràn ra một cỗ khí chất cao quý.

- Là tộc nhân Phương gia! Phùng Tầm lập tức nói khẽ với Mạnh Hạo.

- Ta nhận ra hai cái trước mặt, đó chính là tộc nhân dòng thứ của Phương gia, địa vị gần với hệ thứ. (DG: hệ thứ: dòng thứ hai dưới dòng chính, dòng thứ: dòng thứ ba).

Xung quanh lập tức có tu sĩ thấp giọng nghị luận, thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, ánh mắt kín đáo lóe lên một cái.

Bên ngoài Đông Thiên Môn, hơn 100 tên tu sĩ khi nhìn thấy 7, 8 người này, vẻ mặt lập tức nghiêm lại, vội vàng bước nhanh về phía 7, 8 người này, ôm quyền cúi đầu thật sâu.

- Bái kiến chư vị công tử.

Hai người đứng đầu trong 7, 8 kia mỉm cười, quay đầu lại nhìn nữ nhân phía sau, mở miệng cười.

- Hồng muội, ngươi đi ra ngoài lịch luyện trở về, Cửu thúc chờ ngươi đã lâu.

Nữ nhân kia trông rất xinh đẹp, nghe vậy liền mỉm cười, gật đầu, rồi tiếp tục tiến bước cùng mọi người. Khi đi qua đám tu sĩ đang xoay mình cúi đầu, nàng vẫn chưa tiến vào Đông Thiên Môn, mà là đi về phía đại môn của Phương gia, nhấc chân bước vào, cánh cửa kia lập tức phát sáng, độ cao của tia sáng này tùy thuộc vào huyết mạch, nữ nhân được xưng là Hồng muội kia sau khi tiến vào, tia sáng liền dâng lên chừng 100 trượng.

- Độ sáng huyết mạch 100 trượng, nữ nhân kia... địa vị của nàng tại Phương gia nhất định rất cao, chẳng lẽ nàng chính là Phương Hồng!

- Hẳn là nàng rồi, đại môn của Phương gia này, chỉ có tộc nhân mới có thể mở ra, huyết mạch càng dày đặc, ánh sáng trên cửa càng cao!

- Năm trước ta từng may mắn thấy được Vệ công tử, khi hắn đi qua đại môn Phương gia, ánh sáng cao tới tám ngàn trượng, khí thế như hồng! Những tu sĩ xung quanh Mạnh Hạo, rối rít thấp giọng nghị luận, vẻ mặt đều tỏ ra hâm mộ, huyết mạch trong người, bọn họ không thể thay đổi, nhưng cho dù chỉ trở thành đệ tử ngoại tộc của Phương gia, cũng vẫn là một loại vinh dự.

Phùng Tầm tuy là đệ tử Dược Tiên Tông, nhưng cũng không khỏi cảm khái, không ngừng giới thiệu với Mạnh Hạo đủ thứ đãi ngộ khi là tộc nhân Phương gia trên Đông Thắng Tinh, trong lời nói của hắn, dường như đối với thân phận của mình, cũng rất tự hào.

- Phương gia tuy mạnh, nhưng cũng không mạnh hơn Dược Tiên Tông ta bao nhiêu.

Mạnh Hạo nghe Phùng Tầm nói, trầm mặc không nói gì.

Lúc này, những tu sĩ đang xoay người hành lễ kia mới chậm rãi thẳng người dậy, thần sắc lại trở nên nghiêm túc, tiếp tục thu linh thạch, để tu sĩ xếp hàng chờ đợi, lần lượt qua cửa.

Không bao lâu, liền đến phiên Mạnh Hạo đứng ở trước cửa. Tên tu sĩ phụ trách thu linh thạch, trên trán có một cái bớt màu đen, khiến cho hắn nhìn qua có chút dữ tợn, lúc này hắn đang lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.

- Lưu lại đây bao lâu? Có lệnh bài thân phận hay không, nếu không có, một ngày trăm khối linh thạch, vượt qua một tháng, mỗi ngày một ngàn khối linh thạch, vượt qua hai tháng, mỗi ngày mười ngàn linh thạch.

Mạnh Hạo nhíu mày, lúc trước hắn đứng ở phía sau, cũng đã biết được chi phí đi vào Đông Thắng Tinh, giá tiền này hắn cảm thấy đích thực quá mắc, nhưng nếu có lệnh bài thân phận, tắc thì mỗi ngày chỉ cần mười khối linh thạch.

- Không có lệnh bài thân phận. Hắn chỉ hơi trầm ngâm, thời khắc này tay phải nhấc lên, lấy ra một một trăm linh thạch, đưa cho đối phương.

- Một ngày? Tên tu sĩ trên trán có bớt màu đen mỉm cười, hắn đã ở đây nhiều năm, cũng đã gặp qua không ít tu sĩ chỉ lưu lại một ngày, nhưng hầu hết trong đó, đều là cố chấp lưu lại, ý đồ trốn tránh nộp linh thạch.

Mà người như vậy, toàn bộ đều bị tu sĩ Phương gia bắt lại, cuối cùng đều phải bỏ ra linh thạch.

Hắn quan sát Mạnh Hạo vài lần, không có nhiều lời, ném ra một khối lệnh bài màu trắng, ánh mắt chuyển đến Phùng Tầm phía sau Mạnh Hạo.

Vẻ mặt Phùng Tầm không giống như khi đối mặt với Mạnh Hạo, thời khắc này hắn hơi tỏ ra ngạo nghễ, ném ra một tấm lệnh bài. Tu sĩ kia sau khi thấy được lệnh bài, lập tức lộ ra nụ cười, mặc dù không ôm quyền như đối với người Phương gia, nhưng thái độ cũng rất niềm nở.

Mạnh Hạo cầm lệnh bài màu trắng, bước vào Đông Thiên Môn, hắn không phải là không phát hiện ra ánh mắt của đối phương vừa nãy, nhưng với tính tình của hắn, lấy ra 100 khối linh thạch, hắn cũng rất đau lòng.

Nhưng ngay khi hắn vừa bước tới cửa Đông Thiên Môn, chuẩn bị tiến vào, đột nhiên cánh cửa chấn động, một cỗ lực lượng bài xích chợt phủ xuống, bao phủ trên người Mạnh Hạo, trực tiếp đẩy hắn từ trong cửa bắn ra ngoài.

Một màn này, lập tức khiến những tu sĩ đang xếp hàng rối rít tỏ ra thương cảm nhìn lại, Phùng Tầm cũng sững sờ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, không khỏi nhíu mày. Nhưng những tên tu sĩ bảo vệ cửa này, lập tức tu vi bạo phát, trong nháy mắt đã bao vây Mạnh Hạo lại.

- Bị Đông Thiên Môn bài xích, xem ra ngươi là hạng người lòng dạ khó lường, theo chúng ta đi một chuyến, sau khi điều tra rõ nguyên nhân, nếu ngươi vô tội, tự nhiên sẽ thả ngươi rời đi!

- Đông Thiên Môn chỉ cản trở những kẻ lòng mang ác ý, tu vi của ngươi không cao, nếu dám phản kháng, lập tức diệt sát! Những tên tu sĩ phụ trách bảo vệ cửa này, từng tên một đều cười lạnh nhìn về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhíu mày, cúi đầu liếc nhìn lệnh bài thân phận trong tay, trong một cái chớp mắt vừa nãy, hắn rõ ràng đã nhận ra, nguyên nhân bị Đông Thiên Môn cản trở, chính là ngọc bài này.

Phùng Tầm lập tức tiến lên, dùng thân phận của hắn ra mặt nói giúp Mạnh hạo vài câu. Tên tu sĩ có cái bớt màu đen trên trán, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.

- Nếu Phùng đạo hữu đã bảo đảm cho ngươi, ta sẽ không truy cứu, ngươi nộp mười ngàn linh thạch tiền đặt cọc, chuyện này cho qua. Trong mắt hắn lộ ra vẻ châm chọc, trong mắt hắn, Mạnh Hạo không có lệnh bài thân phận, tu vi cũng không cao, người như vậy, nhất định là bên ngoài gặp phiền toái, muốn tới Đông Thắng Tinh tị nạn.

Nếu như hào phóng một chút, trực tiếp lấy ra vạn linh thạch mua mạng, bọn họ cũng sẽ không làm khó, còn hạng người tới nương nhờ Đông Thắng Tinh, nhưng lại cố tình keo kiệt, mỗi lần gặp, bọn chúng đều sẽ dạy dỗ một chút.

Dĩ nhiên, nếu như tu vi đối phương cao thâm, bọn họ sẽ không dám, nhưng tu vi Mạnh Hạo chỉ có như vậy, chính là đối tượng nằm trong phạm vi bọn họ có thể dọn dẹp.

Nếu không phải có Phùng Tầm ra mặt, bọn chúng cũng không muốn đắc tội, thì lần này ắt không tránh khỏi đem đối phương lột da một lần.

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hắn không nghĩ tới chỉ vì tiếc linh thạch, không nộp tiền ở lại lâu ngày, liền đưa tới tranh chấp như vậy, nhất là... nơi này lại là Phương gia Đông Thắng Tinh.

Nhất là... Mạnh Hạo một đường đi tới đây, rất trắc trở, trên đường còn bị đuổi giết, hết thảy điều đó, khiến những gì Mạnh Hạo đè nén trong lòng, thời khắc này mơ hồ muốn bạo phát.

Vốn hắn muốn sau khi tiến vào Đông Thắng Tinh, sẽ quan sát một chút, sau đó mới tới Phương gia, nhưng lúc này, Mạnh Hạo đã thay đổi chủ ý, mình cần gì phải cúi người như vậy chứ, nếu đã đến Đông Thắng Tinh, hắn cũng muốn xem thử, kẻ nào dám ở chỗ này giết chết hắn!

Mạnh Hạo cười lạnh, tay phải vỗ túi trữ vật, phất tay một cái, mười ngàn linh thạch liền ào ào đổ ra, chất đống như một tòa núi nhỏ.

Đám tu sĩ phụ trách bảo vệ Đông Thiên Môn lập tức nở nụ cười châm chọc, tên tu sĩ trên trán có cái bớt màu đen kia, quơ một trảo vào hư không, lập tức thu đống linh thạch lại, khinh miệt nhìn Mạnh Hạo, rồi ném cho hắn một tấm ngọc bài khác.

- Sớm đã biết như vậy, cần gì phải phiền toái chứ, ngươi có thể đi vào Đông Thắng Tinh được rồi. Phùng Tầm vội vàng tiến đến gần Mạnh Hạo, cười khổ thấp giọng lên tiếng.

- Là do ta lúc trước sơ suất chuyện này, Mạnh huynh, nhịn đi, bọn chúng không phải thủ vệ bình thường, mà chính là con cháu ngoại tộc của Phương gia đó, aiii... Vừa nãy nếu ngươi mua nhiêu thêm mấy ngày, bọn chúng cũng sẽ không làm khó.

- Không ngờ ngươi không có lệnh bài thân phận, lại chỉ mua một ngày... Phùng Tầm thầm lắc đầu, nếu không phải Mạnh Hạo ân cứu mạng đối với hắn, hôm nay hắn cũng sẽ không ra mặt bảo đảm.

Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường, nghe Phùng Tầm nói vậy, hắn liền hờ hững lên tiếng.

- Chuyện này đa tạ Phùng huynh, nhưng linh thạch của Mạnh mỗ, trên Đông Thắng Tinh này, kẻ nào cầm đi bao nhiêu, sẽ phải trả lại cho ta gấp trăm lần.

Hắn vừa nói ra, Phùng Tầm lập tức sửng sốt.

Mạnh Hạo xoay người, không có đi về hướng Đông Thiên Môn, mà là hướng về phía đại môn của Phương gia, cất bước tiến vào.

Một màn này, lập tức khiến tu sĩ xung quanh nhao nhao giật mình, mắt thấy Mạnh Hạo không ngờ lại đi về phía đại môn của Phương gia, không khỏi sửng sốt.

Hơn 100 tu sĩ phụ trách bảo vệ cửa này, cũng đều rối rít kinh ngạc.

- Tên này điên rồi sao? Không ngờ lại đi về đại môn của Phương gia?

- Hạng người không biết sống chết, tự tiện xông vào đại môn Phương gia, không cần ta ra tay, cánh cửa kia cũng có thể ép chết hắn. Tên tu sĩ trên trán có cái bớt màu đen cười lạnh lên tiếng.

Phùng Tầm biến sắc, bước nhanh đuổi theo.

- Mạnh huynh, nơi đó... nơi đó không thể tiến vào, không phải huyết mạch Phương gia, bước chân vào nhất định sẽ chết!

Mạnh Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, nhoáng lên một cái, lập tức tới gần, hắn đứng trước cửa, theo rất nhiều ánh mắt kinh ngạc của đám tu sĩ, nhấc chân bước vào. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK