Mục lục
Ngã Dục Phong Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiên Cảnh Chí Tôn ý...

- Phương Hạo này đã trường thành, vào Tiên Cảnh, một bước nhanh, từng bước nhanh hơn!

- Từ nay về sau, Đệ Cửu Sơn Hải có người này hiển hách thanh danh! Mọi người thấy thân ảnh Mạnh Hạo trong bầu trời. Giờ khắc này, trong lòng của mỗi người, tựa hồ đều nổi lên một câu nói đồng lòng.

- Thời đại này, thuộc về hắn!

Mọi người của Đệ Cửu Sơn Hải tận mắt nhìn thấy đến Mạnh Hạo đi ra sáu bước, tiên cung vỡ nát 60 ngàn, từng cái một bị rung chuyển cực mạnh.

Giờ khắc này, tiên cung sụp đổ, trở thành nền cho Mạnh Hạo. Chí Tôn Kiều xuất hiện, trở thành bối cảnh của hắn, hết thảy hết thảy, dường như chỉ là vì vào giờ khắc này, khiến cho mọi người đều vững vàng nhớ kỹ, thân ảnh của Mạnh Hạo.

Tất cả thiên kiêu của Đệ Cửu Sơn Hải đều trầm mặc. Cho dù là Vương Đằng Phi, cũng đều ở trong chớp mắt im lặng này, đều nhìn về thân ảnh của Mạnh Hạo, nhìn theo bước hắn đi qua, tiên cung bị diệt suốt một đường.

Phương Vệ sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu. Tiên kiếp của Mạnh Hạo, khiến cho hắn khiếp sợ. Phương pháp Mạnh Hạo độ kiếp, khiến cho hắn chấn động, nhưng mà hắn vẫn không cam lòng.

- Sau khi đẩy ra tiên môn, ta xem ngươi có thể khai mở ra bao nhiêu tiên mạch! Phương Vệ cặp mắt đỏ thẫm.

Dưới sự chú ý của mọi người này, Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, đi ra bước thứ bảy, thân thể hắn ầm ầm, máu tươi rơi trên vạt áo, sắc mặt của hắn tái nhợt, cảnh giới Vĩnh Hằng đang điên cuồng khôi phục, nhưng không cách nào theo kịp sự cắn trả của Chí Tôn Kiều. Hai chân của hắn run rẩy, nhưng tiên cung dưới chân hắn, cũng run rẩy. Ầm một tiếng, lần nữa vỡ vụn mười ngàn tòa.

Mạnh Hạo cặp mắt đầy tơ máu. Hắn đã không để ý đến tiên cung nữa. Hắn đi ở trên cầu kia, đi ở trên thứ đã từng so sánh với Chí Tôn Kiều, trước mắt của hắn, dường như hiện lên từng năm tháng đã trải qua, từng thân ảnh đã đi lên trên cây cầu này.

Đây là một tòa vô thượng kiều, từng để cho người đi để hướng đến mức chí cao. Giờ này mặc dù vỡ vụn, nhưng Chí Tôn khí tức của cây cầu này vẫn đại biểu cho huy hoàng đã từng có. Bất kỳ kẻ nào, nếu có thể đi trên cây cầu này, đều sẽ cảm nhận được, loại đó Thiên địa Chí Tôn tối cao đó.

Mạnh Hạo lau đi máu tươi, tóc bay lên, loáng thoáng dường như năm tháng chảy ngược trước mắt. Hắn mơ hồ thấy được từng thân ảnh của cường giả đang xuất hiện trước mặt.

- Ta cũng có thể! Mạnh Hạo lẩm bẩm, đi ra bước thứ tám.

Bước thứ tám rơi xuống trong nháy mắt, Chí Tôn Kiều chấn động, phía dưới tiên cung vỡ nát thêm mười ngàn. Thời khắc này còn tồn tại được chỉ có 20 ngàn tiên cung!

Bước thứ chín!

Thiên địa chấn động, tất cả tu sĩ của Đệ Cửu Sơn Hải chú ý nơi này đều sôi trào ở trong tâm thần. Bọn họ dường như trở về tới lúc ba đại đạo môn thí luyện trước kia, có cái loại cảm giác nhìn về phía Phương Mộc vậy.

Giờ này, cảm giác ấy xuất hiện lần nữa, người vẫn còn là người kia!

Bọn họ dường như nghẹt thở, mắt không chớp, ngóng nhìn Mạnh Hạo. Mỗi người trong giây phút này đều đang đợi Mạnh Hạo đi hết Chí Tôn Kiều, làm vỡ nát tất cả tiên cung, đứng ở trước tiên môn kia.

Trong tiếng nổ ầm ầm, tiên cung bị diệt thêm mười ngàn nữa, cặp mắt Mạnh Hạo lộ ra chiến ý kinh người, đi ra ... Một bước cuối cùng.

Bước thứ mười!

Một bước rơi xuống, dưới Chí Tôn Kiều, mười ngàn tiên cung cuối cùng tấc tấc vỡ vụn, hoàn toàn nổ tung, vô số mảnh vỡ tạo thành gió lốc, hình như có tiếng rống giận truyền ra.

Dường như chúng không cam lòng tiêu tán, không cam lòng để cho Mạnh Hạo ở nơi này thành tựu Chân Tiên như thế!

Nhưng... Bất kể là nhận hay không nhận, giờ khắc này, tựa hồ đều phải chấp nhận!

Tất cả tiên cung, toàn bộ vỡ nát tiêu tán, Chí Tôn Kiều dưới chân của Mạnh Hạo cũng dần dần mờ đi, trong chớp mắt, biến mất. Thân thể Mạnh Hạo chấn động, cắn trả bạo phát toàn diện, máu tươi phun ra, thân thể lảo đảo, dường như muốn rơi xuống tinh không, nhưng bị hắn cố kiềm nén lại, thân thể run rẩy, giờ này dường như muốn sụp đổ.

Chí Tôn Kiều đối với hắn mà nói, là đòn sát thủ, với tu vi giờ này của Mạnh Hạo, có thể thi triển ra đã là cực hạn. Hắn kiên trì mười bước, bước qua tiên cung, bị cắn trả, dĩ nhiên bị thương nặng. Nếu không có ý chí cường hãn chống đỡ, sợ đã không cách nào đi hết.

Nhưng hết thảy điều này đều đáng giá!

Trong mắt Mạnh Hạo ánh sao ngập trời. Hắn ngẩng đầu, giờ phút này, đang đứng ở dưới tiên môn bàng bạc vô cùng kia!

Giờ khắc này, áp ức đến cực hạn, từ tộc nhân Phương gia, đến Đông Thắng Tinh, từ cả Đệ Cửu Sơn Hải, đều bạo phát ầm ầm.

- Mười bước nát tiên cung, Phương Hạo này, hắn đã thành rồi!

- Tiên vân bị hắn đánh tan hoàn toàn, tiên cung bị hắn làm sụp đổ toàn bộ. Loại độ kiếp này, trước nay chưa có, hắn không hổ là Phương Mộc!

- Cường hành đánh kiếp, bá đạo chí cực, hay là đây chính là đạo của hắn! ! Tộc nhân của Phương gia ồ lên khắp bốn phía. Tu sĩ trên Đông Thắng Tinh cũng chấn động.

Bọn họ trong lúc mơ hồ, dường như nhìn thấy được đạo trên người Mạnh Hạo!

Đó là bá đạo, dường như Mạnh Hạo ở nơi đó, phía trước hắn vĩnh viễn không có người khác. Hay hoặc là nói, hắn không cho là người nào có thể vĩnh viễn đứng ở phía trước hắn. Cho nên mục tiêu của hắn, thủy chung đều là mình!

Không để ý tới người khác, chỉ vượt qua chính mình.

Tính tình cũng tốt, lời nói cũng được, tựa hồ đều là một loại hư hóa, còn bổn ý chân chính, chính là loại... Bá đạo này!

Đại tự do, đại tự tại, cũng đều là bá đạo!

Dòng chính nhất mạch phấn chấn, Phương gia tộc nhân kích động, Đông Thắng Tinh bạo phát.

Những tông môn gia tộc khác, toàn bộ đều vào giờ khắc này, bị Mạnh Hạo độ kiếp ở nơi này, rung chuyển thần hồn.

- Hắn đi tới trước tiên môn, giờ này bày ở trước mặt hắn , chỉ còn lại có việc đẩy mở tiên môn mà thôi!

- Đẩy tiên môn, đón tiên quang, khai tiên mạch!

- Hắn... Có thể mở ra bao nhiêu mạch! !

Tất cả tu sĩ của Đệ Cửu Sơn Hải chú ý nơi này, thiên kiêu cũng tốt, lão tổ cũng được, đều đang suy đoán, Mạnh Hạo... một khi khai tiên mạch, có thể mở ra bao nhiêu mạch?

- Hắn đã có Thập Cảnh Tiên tích lũy thâm hậu, mở ra tiên mạch, hẳn là cực hạn 99 cái!

- Có khi nào... hắn mở ra... 100 tiên mạch hay không?

Theo tiếng ồ lên tại các địa phương của Đệ Cửu Sơn Hải truyền ra, theo từng đạo ánh mắt mang theo vẻ mong đợi ngưng tụ về, vấn đề Mạnh Hạo có thể mở ra bao nhiêu mạch đã hiện lên trong tim óc của tất cả mọi người rồi.

- Hắn có thể mở ra bao nhiêu... Phàm Đông Nhi mắt lộ ra kỳ quang, ngóng nhìn thủy tinh.

Lý Linh Nhi trầm mặc, nhưng nội tâm của nàng có một đáp án, nàng cho rằng, Mạnh Hạo có thể mở ra... Trăm mạch!

Đám người Triệu Nhất Phàm, Thái Dương Tử, Tống La Đan, Tôn Hải, đều hô hấp dồn dập.

Giờ khắc này, vì sự chói sáng của Mạnh Hạo, ngay cả Tên mập cùng với Trần Phàm và các người khác cũng đều ở trong tông môn của từng người chú ý một màn này.

Trên Nam Thiên Tinh, Thủy Đông Lưu ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm.

- Thời đại của hắn, đến rồi... Chân Tiên.

Trong Đường lâu, phía trước mặt vợ chồng Phương Tú Phong có một cái gương to lớn. Trong cái gương chính là Đông Thắng Tinh, chính là Mạnh Hạo.

Giờ khắc này trên Nam Thiên Tinh, Huyết Yêu Sơn, Huyết Yêu vốn tràn ngập khí tức tử vong, đột nhiên dường như hồi quang phản chiếu, xuất hiện một tia sinh cơ.

- Lão phu... Rốt cục trước khi tử vong, chờ đến giờ khắc này, chờ đến lúc cấp cho ngươi tạo hóa cuối cùng. Thanh âm thương tang quanh quẩn.

Trong Tiên Cổ Đạo Tràng, chỗ đã từng là miếu cổ, giờ này mặc dù là một cái hố sâu, nhưng dưới hố sâu đó, xuất hiện một thân ảnh của lão già. Lão ngẩng đầu, nhìn tinh không, bên người của lão, có một đóa Bỉ Ngạn Hoa khô héo, nhưng trong sự khô héo này, dường như vẫn có một tia sinh cơ di động.

- Tiên mạch... ngươi thiếu hắn một đạo nhân quả, thôi vậy, trả lại là được. Lão già lẩm bẩm, ánh mắt rơi vào Bỉ Ngạn Hoa khô héo bên cạnh.

Bên cạnh Đế Tiên Giáo, Tôn Hải, có một nữ nhân. Nữ tử này ngóng nhìn hư vô phía trước. Cả Đế Tiên Giáo đệ tử, phần lớn đang quan sát, nhìn hình ảnh trong hư vô, thân ảnh của Mạnh Hạo.

- Tiểu đệ, nhất định phải mở ra 100 mạch! Nữ tử này chính là Phương Du, nội tâm của nàng lẩm bẩm, đột nhiên cảm giác được chướng mắt một bên Tôn Hải, hung hăng đá một đá. Tôn Hải bị đau, nhưng trên mặt lại nhanh chóng lộ ra ý ái mộ, nhìn Phương Du.

- Thân ái, nàng có thể đá ta nhiều hơn vài cái nữa, càng nặng càng tốt...

Vẻ mặt này, lời nóinày, khiến cho toàn thân Phương Du nổi da gà vô số.

Mọi người đều chú ý, mọi người đều ngóng nhìn...

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn tiên môn khổng lồ trước mắt, thân ảnh của hắn so sánh cùng tiên môn này, bé nhỏ không đáng kể.

- Tiên môn... Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt chiến ý dạt dào đến cực hạn, thương thế trong cơ thể đang khôi phục. Hắn bước lên trước, tay phải nâng lên, hướng vào tiên môn khổng lồ trước mắt, bỗng nhiên đánh ra một quyền.

- Khai! Thanh âm Mạnh Hạo giống như sấm sét, ầm ầm truyền ra. Quả đấm của hắn đụng chạm cùng tiên môn này. Tiếng sấm chấn động thiên địa, tòa tiên môn này chấn động ầm ầm, một khe hở... trong khoảnh khắc mở ra!

Trong nháy mắt khe hở xuất hiện, vô tận tiên quang, từ trong khe hở này trực tiếp tràn ra, chiếu rọi bầu trời, chiếu rọi tinh không.

Tiên quang rực rỡ, trong một sát na này, từ trong tiên môn thả ra một chùm tia sáng, khiến cho tinh không đen nhánh, trong nháy mắt sáng bừng.

Mặc dù chỉ là một khe hở, nhưng tiên quang từ trong nơi này tràn ra nồng đậm tiên khí, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, điên cuồng tràn vào tất cả vị trí trên thân thể Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cặp mắt lộ ra ánh sáng. Giờ khắc này, tất cả tu sĩ chú ý một màn này đều ánh mắt ngưng tụ, bọn họ không lo lắng Mạnh Hạo đẩy không nổi tiên môn ra. Bọn họ cho rằng, tiên môn nhất định sẽ mở.

Điều bọn họ quan tâm , là Mạnh Hạo nơi này, sau khi đẩy ra tiên môn, có thể khai ra bao nhiêu tiên mạch!

Mạnh Hạo thần sắc lộ ra vẻ quyết đoán, theo tiên khí sáp nhập vào, tám tiên mạch trong cơ thể hắn chấn động, hóa thành tám con rồng, trôi đi ở trong người, điên cuồng hấp thu tiên khí, không ngừng khiến cho tự thân lớn mạnh.

Nhưng chỉ là một khe hở, còn xa mới đủ.

Phía sau người Mạnh Hạo, pháp tướng mười ngàn trượng ầm ầm xuất hiện, toàn thân tia sáng mười ngàn trượng, cất bước chạy thẳng tới tiên môn, hóa thành một con đại bàng màu vàng, cùng với pháp tướng của hắn đánh về phía tiên môn.

- Khai! Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, tiếng nổ ngập trời, khi hắn đụng chạm cùng tiên môn, trong nháy mắt cửa này nổ ầm ầm, khe hở... lại mở thêm một chút!

Tiên quang nhiều hơn nữa, tiên khí càng đậm!

Giờ khắc này, vô số người hô hấp dồn dập, nhìn Mạnh Hạo, đi đánh mở tiên môn.

Từng luồng lực phản chấn, tán ra từ trên tiên môn này, cùng tiên khí tràn vào trong cơ thể Mạnh Hạo. Khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, nhưng hai mắt của hắn càng sáng hơn.

Mạnh Hạo tay phải nhấc lên, từng dãy núi biến ảo, liên miên bất tuyệt, bay thẳng tới tiên môn. Lắc người một cái, Huyết Yêu đầu ngưng tụ, một đầu cụng mạnh vào.

Phía sau pháp tướng mười ngàn trượng, lại có người khổng lồ trời xanh, từng quyền đánh xuống, thiên địa chấn động, bát phương nổ ầm ầm, tòa tiên môn này chậm rãi mở ra, tia sáng càng ngày càng nhiều, tiên khí càng ngày càng đậm.

Mắt thấy, khe hở này... có thể thông qua một người. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK