Trong lòng Mạnh Hạo không yên, hắn dùng toàn bộ linh lực để bỏ chạy, không dám dừng lại vì sợ sẽ gặp phải kiếp nạn mà hắn không chống đỡ được.
“Lúc trước đắc tội với Tống lão quái, giờ còn đắc tội với cả Tử Vận Tông nhưng bọn họ cũng không thể oán trách ta được. Là bọn họ bắt ta phải đổi!”
Mạnh Hạo thở dài, tuy cảm thấy có lỗi nhưng tình hình lúc đó hắn không thể làm khác. Hiện giờ hắn chỉ muốn chạy thật nhanh, kéo dãn khoảng cách đối với sơn mạch ấy ra.
“Ta phải tìm một nơi ẩn nấp, nếu bị đuổi kịp thì thật nguy hiểm.” Mạnh Hạo nhíu mày nghĩ. Bảo phiến đã không còn giúp hắn chạy trốn được nữa. Hắn rơi xuống mặt đất, thu hồi bảo phiến sau đó chạy nhanh về phía trước. “Không biết khi nào ta mới đạt tới Trúc Cơ, mới có thể chính thức phi hành trên trời đây!”
Hai ngày trôi qua. Suốt hai ngày này, Mạnh Hạo không dám dừng lại nghỉ ngơi. Cùng lúc ấy, bên trong sơn mạch, tại tòa bảo sơn trên đỉnh núi. Ngô Đinh Thu đang nở nụ cười cầm lấy quân cờ, sau đó trầm tư nửa cang giờ mới từ từ hạ tay xuống. Đối diện với hắn, sắc mặt Tống lão quái càng sa sầm, tái nhợt, ánh mắt nhìn chòng chọc lên người hắn. Lão hừ lạnh, sau đó đặt nhanh một quân cờ xuống.
“Tu vi của ngươi không bình thường, tâm cảnh cũng vậy mới phải. Tu sĩ chúng ta ngưng thần, dù núi có sập sắc mặt cũng phải không thay đổi mới đúng. Lão nhìn lại mình xem, chỉ bị tiểu bối lấy đi ít tạp vật mà đã mất tập trung tới vậy?” Ngô Đinh Thu vuốt vuốt chòm râu, làm ra bộ dáng thảnh thơi nói với Tống lão quái.
“Nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng vậy mà thôi.” Tống lão quái tức giận đáp.
“Ta tất nhiên sẽ không như thế. Nếu đổi lại là Ngô mỗ ta, ta sẽ chỉ tán thưởng mà không tức giận. Tử Vận Tông ta là nơi tu tâm dưỡng tính, sao có thể vì chút chuyện cỏn con mà tức giận? Tống lão quái, ta không phải muốn chê bai ngươi, nhưng ở điểm này, ngươi nên học Tử Vận Tông chúng ta mới phải.” Ngô Đinh Thu cười lớn, đắc ý nhìn Tống lão quái.
“Được rồi, đợi khi xong ván cờ này, ta sẽ mời ngươi cùng về Tử Vận Tông, sau đó lấy Dưỡng Khí Quyển ra cho ngươi xem, để ngươi hiểu thế nào là định khí ngưng thần.” Ngô Đinh Thu càng cười lớn, bộ dạng đắc ý vô cùng.
Tống lão quái chỉ hừ lạnh mà không nói, sau đó nhíu mày nhìn về nơi xa. Từ trong rừng xuất hiện hai bóng người đang cùng chạy tới nơi này. Hai người này chính là Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống.
Hai người cùng cầm thanh thiết thương, chạy thẳng tới đỉnh núi, đằng sau là đám đệ tử còn lại của Tử Vận Tông.
“Bái kiến Ngô trưởng lão! Đệ tử tuân theo lời dạy, đã đổi được thanh chí bảo này về.”
“Đệ tử bái kiến Ngô trưởng lão! Đệ tử may mắn không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng cũng mang được thanh thiết thương này về.”
Cả Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống cùng đồng thanh mở miệng.
Sắc mặt Tống lão quái càng âm trầm, bên cạnh là tiếng cười quanh quẩn của Ngô Đinh Thu.
“Tốt lắm! Hai người các ngươi làm rất tốt. Ta sẽ tấn chức cho các ngươi trở thành đệ tử nội tông, tuy nhiên, các ngươi không làm khó vị tiểu hữu kia chứ?” Ngô Đinh Thu mở miệng hỏi.
“Hồi bẩm Ngô trưởng lão, hai chúng ta chỉ lấy vật đổi vật, không làm khó hắn.” Thiên Thủy Ngân vội nói. Lữ Tống đứng cạnh cũng trở nên kích động, tranh thủ thời gian gật đầu.
“Tống lão quái, lại đây xem. Chúng ta cùng giám định và thưởng thức thanh thần thương này.” Ngô Đinh Thu cười to, tay áo phất lên, thanh thiết thương liền bay tới rơi vào tay hắn.
Vừa chạm vào thanh thiết thương, sắc mặt hắn liền biến đổi, hai mắt lóe ra tinh mang. Hắn cẩn thận nhìn lại. Sắc mặt Tống lão quái đang âm trầm, sau khi quan sát thanh thiết thương thì mở lớn, lộ ra hào quang, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười ẩn ý.
Sắc mặt Ngô Đinh Thu ngày càng khó coi. Thanh thiết thương trong tay hắn nhìn thế nào cũng chỉ là một thanh sắt bình thương. Hắn không cam lòng, hướng thanh thiết thương về con yêu thú gần nhất nhưng không hề có phản ứng nào.
Ngô Đinh Thu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống. Hai người này kích động, nhìn thấy ánh mắt của Ngô Đinh Thu thì run rẩy toàn thân, vẻ mặt khó hiểu.
“Thanh thiết thương này, các ngươi dùng cái gì để đổi lấy?” Ngô Đình Thu hỏi.
“Đệ tử dùng hai ngàn một trăm khối linh thạch, bảy viên Địa Linh Đan, một quả Đoạt Minh Đinh, còn có một viên Trùng Thai Đan…” Thiên Thủy Ngân vội đáp.
Sắc mặt Ngô Đinh Thu bắt đầu trầm xuống.
“Đệ tử cũng dùng một ngàn năm trăm khối linh thạch, ba viên Thiên Linh Đan, một tấm bảo phiến, còn có một miếng pháp đan…” Lữ Tống tiếp lời.
Tiếng cười của Tống lão quái quanh quẩn không dứt, như muốn mang hết tâm tư phiền muộn mấy ngày nay trút hết ra ngoài.
“Một đá rác rưởi! Thanh thiết thương này là giả.” Ngô Đinh Thu phẫn nộ quát. Hắn thấy hai đệ tử bỏ ra nhiều thứ như vậy để đổi, lại nghe thấy tiếng cười của Tống lão quái thì nỗi tức giận trong lòng càng tăng, hắn gầm lên.
Bàn cờ trước mặt nổ tung, không khí vang động như có sấm sét, khếch tán tới tận chân núi. Hai người Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống phun ra hai ngụm máu tươi, thân thể muốn lộn nhào. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bị những lời nói của Ngô Đinh Thu làm chấn động.
“Là giả…?” Ánh mắt hai người mờ mịt, lắp bắp.
Âm thanh vang vọng của Ngô Đinh Thu truyền khắp bốn phương tám hướng, quanh quẩn hơn một nửa dãy núi, vang vọng tới cả trong thành Đông Tú. Đám người Tôn Hoa chưa kịp rời đi chấn động tinh thần. Tôn Hoa sửng sốt, sau đó như nghĩ ra điều gì, thần sắc càng sững sờ.
“Thương đó là giả sao?” Tôn Hoa nhìn mấy đồng môn cũng đang ngạc nhiên hết sức. “Lẽ nào là thanh thiết thương kia…”
Trong Bạch Trân Các, Xảo Linh chưa kịp giới thiệu pháp bảo với một vị tu sĩ thì nghe thấy âm thanh vang vọng. Nàng nghĩ tới Mạnh Hạo, thần sắc lộ vẻ cổ quái. Nam tử trung niên khoanh chân ngồi trên lò đan dược dược mở mắt, trong ánh nhìn lộ ra vẻ trào phúng nhưng không nói gì, sau đó nhắm mắt lại.
Cách xa sơn mạch, Mạnh Hạo đang bay nhanh, tốc độ lên tới cực hạn.
Bên trong dãy núi, tiếng cười của Tống lão quái còn quanh quẩn. Sắc mặt Ngô Đinh Thu cực kỳ khó coi. Hắn là trưởng lão Tử Vận Tông, lại bị một tên tiểu tử tu vi Ngưng Khí trêu đùa, tuy không trực tiếp liên quan tới hắn nhưng nếu truyền ra, cũng khiến hắn rất mất mặt. Hắn đang hận không lập tức tìm được Mạnh Hạo, quay người nhìn bộ dáng sợ hãi của hai người Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống thì càng chán ghét. Hắn than thầm trong lòng. Đám đệ tử này bình thường đều ở trong tông môn, ít tiếp xúc với ngoại nhân, kinh nghiệm thiếu thốn như vật nuôi hoa cảnh, tâm cơ thật không thể bằng người ngoài được.
Hắn cầm thiết thương trong tay vất sang một bên, đang định dùng thần thức để tìm vị trí của Mạnh Hạo thì Tống lão quái bước ra, chắn trước người hắn, cười đắc ý.
“Ngô đạo hữu chớ tức giận. Tử Vận Tông ngươi không phải giỏi về định khí ngưng thần, tu tâm dưỡng tính sao? Sao lại vì chuyện nhỏ này và tức giận? Ngô lão đệ, không phải ta nói ngươi, ở chỗ này ngươi cũng nên nghiên cứu nhiều hơn Dưỡng Khí Quyển của Tử Vận Tông đó.” Tống lão quái cười ha hả. Lúc trước đối phương không cho lão đi tìm Mạnh Hạo, bây giờ tất nhiên lão cũng không để đối phương được toại nguyện.
“Ngươi…”
Sắc mặt Ngô Đinh Thu trầm xuống, khó chịu nhìn Tống lão quái. Hắn không nói lên lời, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Bàn cờ đã bị ngươi hủy rồi, nhưng không thể không đánh cho xong được. Như vậy đi, sao ngươi không mời lão phu tới Tử Vận Tông của ngươi? Chúng ta có thể đánh cờ cả tháng với nhau ở đó.” Tống lão quái đắc ý nhìn Ngô Đinh Thu, thấy vẻ mặt buồn bực của đối phương thì rất cao hứng. Đám bảo bối của lão bị Mạnh Hạo lấy đi đã không đè nặng tâm trí lão nữa. Có thể làm Ngô Đinh Thu rơi vào tình trạng này mới là việc khiến lão vui vẻ.
Ngô Đinh Thu nhìn Tống lão quái thật lâu rồi thở dài. Hắn biết đối phương nhất định sẽ không để mình đuổi theo tên tiểu tử kia. Hắn dậm chân, sau đó cùng Tống lão quái bay vút lên trời.
“Một đám phế vật, nếu không đuổi kịp thì tất cả đều thất bại trong đợt thí luyện này, trở về tông môn bế quan tu luyện cho ta.” Ngô Đinh Thu đã bay lên còn quay đầu lại hô lớn. Đám người Thiên Thủy Ngân, Lữ Tống và các đồng môn khác run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Tên Mạnh Hạo chết tiệt! Lão tử nhớ kỹ tên ngươi rồi, đồ vô sỉ!” Lữ Tống cúi đầu nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi. Trong đầu hắn hiện lại hình ảnh xấu hổ, ngượng ngập của Mạnh Hạo làm hắn muốn phát hỏa. Hắn chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy. Rõ là bán cây thương giả, lại làm bộ như mình hoàn toàn vô tội. Bản thân hắn bỏ ra giá lớn như vậy để đổi ấy cây thiết thương, lại thất bại trong cuộc thí luyện của tông môn này, Lữ Tống như muốn phát điên.
“Thật quá vô sỉ, hèn hạ! Mạnh Hạo, đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!” Thiên Thủy Ngân cầm thanh thiết thương lên, lòng đau như cắt. Cơ hội trở thành đệ tử nội tông đã mất, hắn còn mất rất nhiều đan dược, pháp bảo. Càng nghĩ, hắn càng căm hận Mạnh Hạo.
Hai người Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống cùng nhìn nhau, từ ánh mắt đều nhìn thấu tâm tình hiện tại của đối phương.
“Thanh thiết thương này sẽ được mang về đặt ở tông môn, nhắc nhở chúng ta không được quên chuyện hôm nay, càng không quên tên tiểu tử Mạnh Hạo đáng chết kia!”
Hai người nổi lên sát ý, nhưng thí luyện của bọn họ đã chấm dứt, phải trở về tông môn, không có thời gian truy tìm Mạnh Hạo thêm nữa. Tuy vậy, sát ý và nỗi hận trong lòng khó mà tan biến.
Lúc này, Mạnh Hạo vẫn còn đang sợ hãi. Chính hắn biết mình đã mắc oán mà bản thân lại oan uổng, chỉ biết thở dài liên tục, tốc độ di chuyển không vì thế mà chậm lại. Hắn bỏ chạy liên tục bảy ngày mới tìm được một huyệt động. Hắn dừng lại khoanh chân ngồi đả tọa trong đó.
“Sao ta lại khổ như vậy chứ…”. Mạnh Họ thở ra một hơi dài. Mấy ngày chạy trốn vừa rồi khiến hắn rất mệt mỏi.
Tới sáng ngày thứ hai, hắn mới mở mắt, sau đó lại tiếp tục bỏ chạy. Suốt nửa tháng vừa rồi, hắn không dám xuất hiện trước mặt người nào, chỉ tìm nơi sơn cốc hoang dã ẩn thân. Cho tới lúc cảm thấy đã an toàn, hắn mới dùng phi kiếm đào một động phủ, sau đó an tĩnh ngồi xuống bế quan.