Cố Trường Khanh bật lửa hút thuốc, đầu óc đã thanh tỉnh hơn một chút, hắn nhìn cậu ấm ngồi bên cạnh.
Vô cùng khinh thường!
Sao hắn có thể đánh nhau với thứ rác rưởi này chứ!
Trưởng Cục cảnh sát ngồi trước mặt hắn, lời nói ẩn ý: “Tổng Giám đốc Cố, người ta kết bạn văn minh, cậu xen vào làm gì? Thế này không phải đang kéo KPI của chúng tôi lên hay sao? Ha ha… Nếu tôi được gặp thêm vài người có cá tính như Tổng Giám đốc Cố đây, chúng tôi cũng đâu cần lên phố đi tuần nữa!”
Đều là người quen, quá trình xử lý rất đơn giản.
Trưởng Cục cảnh sát viết đơn, tốt bụng hỏi một câu: “Vẫn mời luật sư Hoắc tới nộp tiền bảo lãnh cho cậu hả?”
Vốn Cố Trường Khanh không cần suy nghĩ sẽ từ chối luôn, nhưng hắn bỗng nhớ tới lúc này Hoắc Minh đang ngủ chung với Ôn Noãn, gọi Hoắc Minh tới đây… chắc chắn anh sẽ rất khó chịu!
Cố Trường Khanh thở ra một vòng khói.
“Được thôi!”
Trưởng Cục cảnh sát lắc đầu cười: “Tổng Giám đốc Cố, không phải tôi cố ý nói cậu đâu, nhưng cậu làm rể hiền nhà họ Hoắc thì ít nhiều cũng phải quý trọng danh tiếng của mình một chút, mấy chuyện thế này không phải là loại chuyện có thể tha thứ nhiều lần.”
Quý trọng danh tiếng!?
Cố Trường Khanh hoảng hốt.
Cái hắn luôn muốn không phải là quyền thế sao, vì sao gần đây hắn lại mất lý trí, thậm chí còn muốn từ bỏ tất cả mọi thứ vì Ôn Noãn?
Thế nhưng tác dụng của cồn lúc này đã phá tan lý trí.
Hắn hút một ngụm thuốc: “Gọi điện thoại cho anh ta đi!”
Rốt cuộc cậu ấm ngồi bên cạnh cũng đoán được thân phận của hắn, vừa xâu chuỗi sự việc lại mắng thành tiếng: “Mẹ nó! Anh bị điên hả! Có hôn thê xinh đẹp tuyệt vời không lo ôm lại chạy đến câu lạc bộ nổi điên, anh bị cái gì kích thích à?”
Cố Trường Khanh mờ mịt.
Bị cái gì kích thích, chính hắn cũng không nói rõ…
Lúc Hoắc Minh và Ôn Noãn làm xong thì nhận được điện thoại.
Ôn Noãn rất mệt nhưng Hoắc Minh vẫn chưa thấy đủ, anh ôm eo cô nhẹ nhàng trêu chọc.
Ôn Noãn không chịu được, cô cắn môi: “Anh… Đừng làm nữa, tôi muốn đi tắm!”
Hoắc Minh cũng ân cần.
Anh dịu dàng ghé vào tai cô nói: “Tôi pha nước tắm cho em.”
Tai Ôn Noãn có màu hồng nhạt, lại có mấy sợi lông tơ, nhìn rất đáng yêu, Hoắc Minh không nhịn được mà đưa tay ra khẽ vuốt.
Ôn Noãn kéo chăn lên, chăn che kín mặt, không cho anh chạm vào.
“Xấu hổ? Vừa rồi là ai ôm tôi không chịu buông, hửm?” Hoắc Minh lập tức ôm cô rồi bế cô ra khỏi chăn.
Anh lại muốn bắt nạt cô…
Ôn Noãn nhẹ nhàng cầu xin: “Tôi cảm thấy không thoải mái, anh để tôi tắm một chút.”