Hai mươi triệu, quay về cậu ta sẽ đòi chia phần!
Ôn Noãn: Tiền đã vào túi tôi, cậu đừng có mà mơ!
Nhìn những chuyện vừa xảy ra, cũng là một người thông minh, Hoắc Chấn Đông lập tức nhận ra ý đồ của Chu Truyền Nhân, ông ta đã lặng lẽ đẩy con trai mình cho Ôn Noãn…
Ông nhìn con trai mình với ánh mắt đồng cảm.
Hoắc Minh vẫn duy trì phong độ vốn có nhưng trong lòng đã có toan tính.
Con sói nhỏ cười đắc ý với anh, đi vào nhà vệ sinh.
Đợi đến khi cậu ta đi ra thì phát hiện con gái nhà họ Kiều kia đang đứng ở cửa, tư thế và biểu cảm đó vừa nhìn đã thấy rõ ràng là đã quen với việc chơi bời bên ngoài… Chu Mộ Ngôn mỉm cười, kéo khóa quần rồi đi ra rửa tay.
Kiều An ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, nhẹ nhàng cười nói: “Cậu Chu, anh có biết quá khứ của ôn Noãn như thế nào không?”
Chu Mộ Ngôn châm một điếu thuốc lá, đứng dựa vào tường đối diện cô ta, chậm rãi hút.
Kiều An đang định sát lại gần.
Chu Mộ Ngôn lên tiếng: “Cô đừng có lại đây! Nói thật, người như cô, ông đây quơ tay một cái chỉ thấy toàn người chưa kết hôn, bà thím kết hôn rồi thì yên phận hơn một chút, đừng suốt ngày lẳng lơ bên ngoài, ông đây sợ bị lây bệnh!”
Sắc mặt Kiều An lập tức thay đổi.
Chu Mộ Ngôn phả một ngụm khói vào mặt cô ta: “Tránh ra, đừng chắn đường của ông đây!”
…
Ôn Noãn và Bạch Vi đứng bên ngoài nghe được.
Hai người lập tức đổi sang phòng khác.
Bạch Vi cười nói: “Khá thú vị đấy, lực công kích rất mạnh! Nhưng mà thân phận của cậu ta như vậy, cậu thực sự muốn dẫn cậu ta theo bên cạnh mình hả?”
Ôn Noãn chậm rãi rửa tay: “Bố cậu ấy bỏ ra kha khá, đầu tư cho phòng nhạc của tớ hai mươi triệu, coi như tớ chăm sóc cậu ta đi!”
Bạch Vi hâm mộ.
Tại sao cô ấy lại không kiếm được một người đàn ông vừa cao vừa giàu vừa đẹp thế này chứ, có một con sói nhỏ làm tài xế cho mình, lại còn biết dỗ dành dì Nguyễn vui vẻ, còn kéo được hai mươi triệu đầu tư, có mà nằm mơ cũng phải cười tỉnh!
Bạch Vi vừa hâm mộ, dạ dày lại bắt đầu cồn cào.
Cô ấy nhoài người xuống bồn rửa mặt, nôn khan một lúc lâu, Ôn Noãn vội vàng vỗ lưng cho cô ấy… Vừa vỗ, trong lòng Ôn Noãn lại xuất hiện chút nghi ngờ.
Bạch Vi sẽ không mang thai đó chứ?
Bạch Vi đứng thẳng người dậy, chậm rãi nói: “Chắc ăn phải cái gì không tốt rồi.”
Lời cô ấy vẫn không thể khiến Ôn Noãn hoàn toàn yên tâm, trong lòng vẫn còn nghi ngờ đôi chút.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, sau đó vang lên một giọng nói quen thuộc: “Bạch Vi!”
Vậy mà lại là Diêu Tử An.