Đặt cà phê pha xong xuống, hai người ngồi xuống gần nhau, bà Hoắc cầm một tấm ảnh đưa cho Ôn Noãn: “Người khác giới thiệu, tuổi cũng xấp xỉ với Minh Châu, là giảng viên đại học, trong nhà còn có một xí nghiệp nhỏ. Con nhìn xem thế nào!”
Ôn Noãn cầm ảnh chụp rồi nhìn kỹ.
Lớn lên cũng ổn, khí chất nhã nhặn…
Ôn Noãn cảm thấy không tồi!
Mặt bà Hoắc chứa đầy ưu sầu: “Noãn Noãn, con giúp mẹ khuyên nhủ Minh Châu đi! Mặc dù con bé đồng ý đi xem mắt nhưng mẹ nhìn ra được con bé đang vô cùng tiêu cực! Nhưng con bé không thể ở một mình mãi thế được, ba nó ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn luôn hy vọng con bé có được một gia đình nhỏ.”
Ôn Noãn dâng trào cảm xúc.
Ít nhiều cô cũng cảm thấy có phần hổ thẹn.
Bà Hoắc nhìn ra tâm ý của cô, vỗ vào tay cô: “Con bé và cậu con cũng không phải là chuyện đơn phương! Chỉ có thể nói có duyên không phận!”
Nói xong, bà khẽ lau nước mắt: “Bọn họ đã có con, nếu không phải vì không giải quyết được mâu thuẫn, ít nhiều cũng sẽ nể mặt con cái!”
Ôn Noãn an ủi bà một hồi lâu…
Tới bốn giờ chiều, Hoắc Minh Châu đưa Thước Thước trở về.
Ôn Noãn chơi cùng Thước Thước, một hồi lâu sau Hoắc Minh Châu cũng đoán được, cô ấy gọi người hầu tới đưa Thước Thước đi ăn bánh ngọt.
Người đã đi hết, cô ấy nói nhỏ: “Chị dâu, là mẹ em gọi chị tới, phải không?”
Ôn Noãn khẽ thở dài.
Cô nhẹ nhàng đưa một tấm ảnh chụp ra, Hoắc Minh Châu nhìn ngơ ngẩn một hồi lâu……
Ôn Noãn nói nhỏ: “Em không muốn đi thì thôi, để chị nói với bố mẹ! Nếu thật sự không được, để anh trai của em nói!”
Cô không đành lòng ép Minh Châu.
Bởi vì cô cũng là phụ nữ, cô nhận ra được Minh Châu cũng chưa bước qua được đoạn tình cảm đó, hơn nữa lại có Thước Thước ở bên cạnh, muốn để cô ấy tiếp nhận người khác, nói dễ hơn làm!
Hoắc Minh Châu nắm bức ảnh kia, rũ mắt.
Hồi lâu, cô ấy thấp giọng lại rất kiên định mà nói: “Chị dâu, em đi!”
Trong lúc nhất thời Ôn Noãn sửng sốt.
Hoắc Minh Châu giương mắt, nở một nụ cười nhẹ: “Con người ai cũng phải tiến về phía trước mà, phải không chị dâu? Em đồng ý đi xem mắt… Hơn nữa, nhìn người này có vẻ khá tốt, có lẽ có thể hòa hợp lâu dài!”
Ôn Noãn không biết nên nói cái gì mới được!
Cô nhẹ nhàng ôm chặt lấy Minh Châu…
Hoắc Minh Châu ghé vào đầu vai của cô, có vẻ là vì cô ấy cũng thân thiết với Ôn Noãn, cho nên cô ấy nguyện ý nói cho Ôn Noãn biết được những thứ tình cảm khó lòng chia sẻ với người khác. Giọng nói của cô ấy trở nên nghẹn ngào đến mức đau lòng: “Chị dâu! Lúc trước em thật sự rất thích chú ấy, nhiều hơn thích Cố Trường Khanh một trăm lần! Nhưng mà chú ấy lại có quá nhiều… Em lại quá bé nhỏ, không đáng kể!” .
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Rời khỏi nhà họ Hoắc.