Giọng Cố Trường Khanh như nghẹn lại.
“Phải! Chú Ôn… đúng thế!”
“Xin chú Ôn tha thứ, xin hãy cho con thêm một cơ hội.”
…
Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng thở dài: “Đã muộn rồi! Cố Trường Khanh, đã quá muộn… Trong lòng Ôn Noãn đã không còn cậu nữa! Chuyện đã qua, đừng làm con bé khó xử nữa!”
Toàn thân Cố Trường Khanh lạnh buốt.
Lúc hắn rời đi, hồn bay phách lạc.
Rõ ràng… Trước đây Ôn Noãn thích hắn, rõ ràng bọn họ đã bên nhau bốn năm, rõ ràng hắn có nhiều cơ hội để ở bên cô như vậy.
Thế nhưng tại sao hắn lại lần lượt bỏ qua!
Cửa phòng bệnh mở ra, Cố Trường Khanh và Hoắc Minh đối mặt nhau.
Hoắc Minh ăn mặc lịch sự, khiến Cố Trường Khanh trông vô cùng chật vật.
Hai người đàn ông lướt qua nhau.
Cố Trường Khanh dừng bước, giọng nói lạnh lùng: “Hoắc Minh, anh chưa chắc có được cô ấy đâu.”
Từ trước đến nay, Hoắc Minh không để hắn vào mắt.
Anh phủi áo sơ mi trắng như tuyết, ngạo mạn nói: “Tổng Giám đốc Cố, cậu nghĩ tôi cũng ngu xuẩn như cậu sao?”
Cố Trường Khanh hoảng sợ rời đi.
Hoắc Minh nhìn hắn rời đi, dáng vẻ tự tin không ai bằng bỗng chốc sụp đổ.
Cái gì vậy chứ…
Cảnh Từ vừa mới từ bỏ, Cố Trường Khanh đã trở về!
Trong lòng Hoắc Minh tức giận, vào phòng bệnh hỏi thăm, nhưng không để ý đến Ôn Noãn… Người lớn ở đây đều nhìn ra, giả vờ như không biết.
Thời gian nghỉ trưa.
Ôn Bá Ngôn ngủ say, dì Nguyễn dựa vào giường mà ngủ.
Ôn Noãn đi vệ sinh, vừa mới bước ra đã bị bóng dáng thon dài đẩy trở lại, kèm theo đó là tiếng khóa trái cửa…
Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, cơ thể cô bị đè lên cánh cửa.
Hoắc Minh bóp lấy cằm cô, tiến quân thần tốc, tiến tới hôn cô.
“Hoắc Minh!”
Cơ thể mảnh khảnh của Ôn Noãn bị anh chặn lại, cô đưa tay dùng sức đánh vào vai anh.
Anh điên rồi!
Đây là phòng bệnh, bố và dì Nguyễn lúc nào cũng có thể tỉnh dậy…
Nụ hôn qua đi.
Hô hấp cả hai rối loạn…