Cô ấy biết, Diêu Tử An không muốn ly hôn.
Diêu Tử An đi đến trước mặt Bạch Vi, khuôn mặt cũng có thể coi là anh tuấn kia đỏ bừng lên, giọng nghẹn ngào: “Bạch Vi, trước đây anh quả thực là một thằng khốn nạn, nhưng anh thật lòng muốn làm hòa với em, anh biết em không muốn nhìn thấy anh… Nhưng cho dù có phải tán gia bại sản anh cũng không muốn chúng ta phải ly hôn.”
Bạch Vi cho hắn một cái tát.
Diêu Tử An đau khổ, đôi mắt đỏ hồng: “Quá khứ của chúng ta tốt đẹp như vậy mà, Bạch Vi, anh không thể buông tay!”
Hắn nói xong thì rời đi, từ trước tới nay chưa từng đau khổ đến vậy!
Bạch Vi òa lên khóc lớn.
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
Cảnh Sâm đỡ lấy người trong tay cô, khách sáo nói với Ôn Noãn: “Ôn Noãn, cô về trước đi, tôi sẽ đưa Bạch Vi về, tôi muốn nói với cô ấy một số chuyện.”
Cảnh Sâm dìu Bạch Vi rời đi.
Trong đầu Ôn Noãn vô cùng hỗn loạn, cô cứ cảm thấy mình đã bỏ sót chuyện gì đó. Đến khi hoàn hồn lại, Ôn Noãn phát hiện ra chỉ còn mỗi cô và Hoắc Minh còn đứng ở đây, lúc này anh đang tựa vào lối đi nhỏ lặng lẽ hút thuốc, đôi mắt đen sâu thăm thẳm.
Ôn Noãn không muốn ở cùng một chỗ với anh, cô quay đầu định bỏ đi.
Một cánh tay chắn ngang trước người cô.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Em thực sự muốn giữ con sói nhỏ kia bên cạnh mình sao? Nếu em muốn tiền đầu tư, bao nhiêu anh cũng cho em!”
Ôn Noãn bình tĩnh lên tiếng: “Luật sư Hoắc, chúng ta không có bất cứ quan hệ gì với nhau cả, tôi cũng không có lý do gì để tiêu tiền của anh, vui lòng thả tay ra, tôi muốn về nhà.”
Anh không thả.
Không những không thả, còn dùng ánh mắt đó để nhìn cô.
Hoắc Minh tự nhận mình không phải một người đàn ông xem trọng chuyện tình dục, trước Ôn Noãn, bên cạnh anh cũng chưa từng có một người phụ nữ nào, nhưng không có thì không có thôi, tự mình cũng có thể xử lý, chỉ là sau khi đã từng có… mà lại mất, thì có vẻ khó mà nhịn được.
Dưới ánh đèn pha lê của khách sạn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng nõn.
Vòng eo mảnh mai.
Anh vẫn nhớ rõ cảm giác mê hồn khi ôm lấy cơ thể của cô…
Hầu kết của Hoắc Minh nhẹ nhàng lăn lộn. Anh kìm nén dục vọng trong lòng, dịu dàng nói với cô: “Em đã hỏi anh hai lần… Em hỏi anh có yêu em không. Ôn Noãn, hiện tại anh có thể trả lời em. Anh yêu em… Chắc chắn là như vậy.”
Trước đây anh khinh thường những lời thề non hẹn biển buồn nôn này, cũng rất ít khi nghĩ tới.
Nhưng anh biết tâm bệnh của cô ở đâu, là cô cảm thấy anh không yêu cô…
Anh biết lúc này nói ra cũng không thể lay động được cô, chỉ là anh vẫn muốn nói cho cô biết!
Mặc dù anh không thèm để Chu Mộ Ngôn vào mắt, nhưng sự xuất hiện của cậu ta vẫn khiến anh phải bối rối, vốn dĩ anh muốn chậm rãi bù đắp cho cô.
Hoắc Minh nói xong, mắt Ôn Noãn đã đỏ ngầu.
Những lời cô đã từng hy vọng được nghe, bây giờ anh mới nói ra thì còn có ý nghĩa gì?
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu, thậm chí còn không thèm suy nghĩ đã thốt lên mấy chữ: “Tôi không cần.”