Cô từ chối, không chịu đến.
Lục Khiêm vẫn lên lầu, mở cửa căn hộ, nơi này đã được người quét dọn sạch sẽ.
Tất cả vẫn như cũ, chỉ là thiếu người.
Lục Khiêm tính toán cả đời, rất ít khi có cảm giác mất mát như vậy, cũng ít khi muốn gặp một người đến thế.
Ông ấy ngồi trên ghế sô pha trong căn hộ suốt một đêm.
Ông ấy nhớ lại cảm xúc mãnh liệt trong quá khứ, nhớ khi cô nằm trong lòng mình, từng tiếng từng tiếng gọi chú Lục.
Chưa từng có cô gái nào có thể ngây thơ như cô.
Ở bên cạnh ông ấy, có ai mà không mưu mô tính toán?
Người như ông ấy, sớm đã không còn chân tình, nhưng đã bốn mươi tuổi đầu rồi lại lạc lối trong trò chơi tình yêu với một cô bé, ông ấy thích cô, nhưng ông ấy không muốn cô bị kéo vào thế giới của mình.
Thế giới của ông ấy quá nguy hiểm.
Mà cô không thể tự bảo vệ mình, cần ông ấy phải phân tâm bảo vệ.
Cho nên sau chuyện lần đó, không phải chỉ có mình cô lạnh lẽo tuyệt vọng, nhưng ông ấy cảm thấy bọn họ không thích hợp… Xa nhau hơn hai năm, ông ấy cho rằng mình đã quên, nhưng không ngờ lại bị Hoắc Minh phá vỡ.
Thì ra ông ấy chưa hề buông bỏ.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu vào căn hộ.
Lục Khiêm đứng dậy làm bữa sáng, sau khi làm xong ông ấy theo thói quen đi vào phòng ngủ, tưởng tượng thường ngày gọi cô bé thức dậy ăn sáng, cô ăn nhiều nhưng rất dễ nuôi, luôn thích ăn đồ ăn vặt.
Trong phòng ngủ trống rỗng.
Trên giường đã không còn mùi hương thơm ngát của cô.
Lục Khiêm từ từ rời khỏi phòng ngủ, một mình ăn sáng…
Thư ký Liễu gọi điện thoại tới, nói mười giờ có hội nghị.
Lục Khiêm thản nhiên nói: “Dời sang ngày mai! Tôi đang ở thành phố B, muốn thăm Ôn Noãn và Hoắc Tây một chút.”
Thư ký Liễu hiểu rõ.
Anh ta khẽ thở dài: ‘Nếu nói đời này ông Lục phụ ai thì chỉ có Hoắc Minh Châu!’
Lục Khiêm đúng là đi thăm Ôn Noãn.
Ông ấy mua đồ chơi Tiểu Hoắc Tây thích, đi qua rất sớm, cũng may Hoắc Minh đi công tác từ sáng sớm, nên không bắt gặp.
Ôn Noãn biết rõ mọi chuyện nên lúc gặp có chút mất tự nhiên.
Cô nhìn Lục Khiêm đang chơi với Tiểu Hoắc Tây, trên mặt tràn đầy yêu thương, cô kìm lòng không được nhớ tới Thước Thước.
Cô khẽ hỏi: “Cậu có nghĩ tới việc lập gia đình không?”
Lục Khiêm cười: “Sao, con thay bà ngoại con thuyết phục cậu à?”
Ôn Noãn không nói lời nào, yên lặng pha cà phê.