Kiều An nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cô ta giơ túi tài liệu trong tay lên.
“Tôi có cái báo cáo tài chính phải đưa cho anh Minh, cô không ngại chứ?”
Ôn Noãn lạnh nhạt cười cười.
Cô nghĩ may mà mình không phải vợ Hoắc Minh, nếu không chắc cô sẽ giận đến đau tim mất!
Ôn Noãn vẫn giữ tác phong chuyên nghiệp.
“Tôi đang pha cà phê, cô muốn uống một ly không?”
Đôi mắt xinh đẹp như mắt hồ ly kia của Kiều An hiện lên ý cười: “Phiền cô rồi.” Nói xong, cô ta bước vào phòng sách.
Trong phòng sách truyền đến tiếng nói chuyện, hai người đang rầm rì thảo luận việc công.
Ôn Noãn không quan tâm mấy, đi thẳng vào phòng bếp pha cà phê.
Bởi vì có khách nên cô pha nhiều thêm một ly.
Khi cô đang rót nước vừa sôi vào cốc thì Kiều An đi đến, cô ta vờ thản nhiên nói: “Cây đàn Morning Dew kia là món quà tôi muốn vào sinh nhật 22 tuổi.”
Ôn Noãn đương nhiên nghe hiểu kiểu nói chuyện vờ vịt của cô ta, Kiều An là đang nói cho cô biết, cô chỉ có thể nhận được những thứ mà cô ta không cần nữa mà thôi.
Ôn Noãn cười nhạt hỏi: “Đàn dương cầm trong phòng khách, cô có muốn chơi thử không?”
Sắc mặt Kiều An thay đổi.
Cô ta không ngờ Ôn Noãn lại khó chơi như vậy.
Cô ta cụp mắt cười khẽ: “Morning Dew, còn có chiếc váy màu trắng trong tiệc sinh nhật của Hoắc Minh Châu, cô Ôn, cô có biết những thứ đó có ý nghĩa gì không?”
Ôn Noãn ngây thơ nhìn cô ta.
Kiều An lấy điện thoại di động ra, bấm vào một tấm ảnh cũ.
Đó là ảnh chụp chung khi Hoắc Minh hai mươi bốn tuổi và Kiều An hai mươi hai tuổi, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng đứng nép vào cạnh Hoắc Minh, tựa như hoàng tử và công chúa, cực kỳ xứng đôi!
Phía sau bọn họ là cây đàn Morning Dew kia, nhưng lúc đó nó vẫn còn đang ở trong một triển lãm công khai!
Ôn Noãn chăm chú nhìn Hoắc Minh của bốn năm trước.
Tươi trẻ hơn hiện tại một chút, ngũ quan sắc bén cũng dịu dàng hơn bây giờ một chút, là dáng vẻ cậu ấm mà các cô gái trẻ rất thích.
Kiều An thấy cô im lặng thì bỗng nở một nụ cười duyên dáng.
“Cô Ôn à, chẳng qua cô chỉ là hàng thay thế của tôi, dù có bắt chước giống đến đâu đi nữa thì cô vẫn mãi là đồ giả mà thôi. Bây giờ tôi đã về rồi, cô cũng không cần ở lại bên cạnh anh Minh làm gì!”
Ôn Noãn cầm ly cà phê, nhấp một ngụm.
Ui da…nóng quá!
Cô ngước mắt lên nhìn Kiều An, bình tĩnh nói: “Dù là Morning Dew hay là người đàn ông tên Hoắc Minh đó, nếu cô có thể mang đi… Thì tôi sẽ rất cảm ơn cô đấy.”
Bởi vì cô, không muốn tiếp tục cùng Hoắc Minh nữa…