Đứa bé từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn không có mẹ…
Bạch Vi cảm thấy không đáng tin, cô ấy nghiêm giọng nói: “Chắc do cậu quá nhớ Tiểu Hoắc Tây! Ôn Noãn, thử lại đi, có lẽ trên đời này sẽ có thích hợp với cậu!”
Ôn Noãn đã độc thân ba năm.
Bạch Vi vừa áy náy vừa lo lắng.
Nhưng Ôn Noãn lại không vội, cô định nói gì đó thì điện thoại reo…
Là số điện thoại tối qua, nhưng Tây Tây là người gọi đến, giọng nói cô bé ngọt ngào: “Cô giáo Ôn, con rất nhớ cô!”
Vẻ mặt Ôn Noãn lập tức dịu dàng: “Cô giáo cũng nhớ con!”
Tiểu Hoắc Tây liên tục làm nũng: “Con muốn gặp cô!”
Ôn Noãn do dự.
Gặp học sinh vào ngoài giờ học là vi phạm nội quy, cô kiềm chế rất lâu mới miễn cưỡng từ chối: “Thứ Sáu chúng ta gặp mặt nhé?”
Tiểu Hoắc Tây trông rất thất vọng.
Cô bé không khóc mà nhõng nhẽo: “Bố không có ở nhà! Một mình cô đơn lắm, cô giáo Ôn ở cạnh con đi!”
Ôn Noãn lập tức mềm lòng.
Bạch Vi bên cạnh cũng nghe thấy, trong lòng khó chịu!
Ai có thể chịu được nhỏ xấu xa này chứ?
Quả nhiên, Ôn Noãn đã hỏi cô bé ở đâu.
Tiểu Hoắc Tây cười vui vẻ: “Cô giáo Ôn nhìn ra ngoài đi ạ!”
Ôn Noãn kinh ngạc.
Cô cầm điện thoại nhìn ra ngoài quán cà phê, thấy một chiếc Lincoln đang đậu trước quán, cửa sau mở ra.
Tây Tây mặc chiếc váy hoa ngồi trong xe và ngoan ngoãn nhìn cô.
Ôn Noãn đứng phắt dậy: “Bạch Vi, tớ đi trước!”
Bạch Vi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nhìn thế nào cũng giống chiêu trò, nhưng Ôn Noãn lại hoàn toàn dính bẫy.
…
Ôn Noãn lên xe.
Không biết vì sao, cô cảm thấy trên xe có một hơi thở nam tính rất quen thuộc, thoang thoảng mùi thuốc lá và một chút mùi thông.
Trong lúc cô cau mày, Tiểu Hoắc Tây đã tự động ngồi vào lòng cô.
Tài xế ở phía trước cũng mỉm cười: “Cô giáo Ôn, cô chủ nhỏ muốn ăn suất trẻ em, tôi đưa cô đến đó!” .
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Ôn Noãn cảm ơn luôn.
Khi cô cúi đầu, vật nhỏ đã ôm lấy cô, sợ cô chạy mất.
Đáy lòng Ôn Noãn mềm nhũn.
Đứa trẻ này chắc hẳn thiếu vắng tình cảm gia đình trong quá trình trưởng thành.