Cằm Lục Khiêm hơi nâng lên, nhắm mắt lại.
Một lúc sau, ông ấy cười khinh bỉ: “Lông còn chưa đủ dài mà muốn quản chuyện yêu đương của người lớn!” Ngay khi nói xong ông ấy liền quay người rời đi giữa đám vệ sĩ, vô cùng lạnh lùng.
Hoắc Minh Châu rất sợ ông ấy.
Lúc này Kiều An hét lên: “Bố…Tay của bố…”
Kiều Cảnh Niên xoay người ngồi dậy.
Ông ấy giơ tay mình lên, tay kia bị giẫm đến gãy xương, căn bản đã phế rồi.
Kiều Cảnh Niên đau đến mất cảm giác.
Ông ấy cảm thấy chính là Tiểu Noãn trên thiên đường đang trừng phạt ông ấy!
Dù Hoắc Minh Châu rất ghét bọn họ, nhưng dù sao cô vẫn được Kiều Cảnh Niên cứu lúc nhỏ nên đã gọi bác sĩ cho ông, tuy nhiên cũng không nói chuyện với bọn họ.
Giọng Kiều Cảnh Niên run rẩy: “Minh Châu, cháu cũng cảm thấy chú Kiều xấu xa độc ác sao? Chú chỉ… cảm thấy Ôn Noãn và Kiều An là chị em, Minh cũng coi như là em rể của Kiều An, vì là người trong nhà nên hẳn phải giúp đỡ nhau mà.”
Hoắc Minh Châu muốn nói, nhưng mấy lần không nói nên lời.
Cuối cùng cô ấy hít một hơi thật sâu: “Gì mà hẳn là? Đâu phải chú không biết tâm tư Kiều An muốn quấn lấy anh cháu, nhưng chính vì chú cho qua nhiều lần, tạo cơ hội hiểu lầm hết lần đến lần khác! Chẳng qua chỉ là chú thiên vị, muốn lặng lẽ đưa Kiều An đến bên anh cháu mà thôi… Chú Kiều à, bố mẹ cháu vì thể diện nên có mấy lời khó nói ra lời, nhưng hôm nay cháu sẽ nói rõ với chú, kiểu người con gái có sinh hoạt cá nhân bừa bãi giống Kiều An bây giờ thì căn bản nhà chúng cháu không dám nhận! Ngoài ra chú Kiều có thể không biết, lúc trước anh ấy chia tay với cô ta, cũng bởi vì bắt gặp cô ta lăn lộn trên giường với huấn luyện viên thể hình ngay tại trận, những thứ trên sàn nhà đều đã được dùng … Chú Kiều, thấy kích thích không?”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trắng bệch.
Ông ấy nhìn về phía đứa con gái nuôi của mình, hết sức đau lòng.
Ông ấy vẫn cho rằng tuy cô ta có hơi tự do phóng khoáng, nhưng các mặt khác thật sự rất đơn thuần, hoàn toàn không biết cô ta còn có thể như vậy…Thật phóng đãng!
Kiều An nghiến răng nghiến lợi: “Cô nói bậy!”
Hoắc Minh Châu trợn mắt trắng: “Có phải là nói bậy hay không trong lòng cô biết rõ! Đi khám phụ khoa đi chứ, nói không chừng đã sớm có bệnh trong người! Còn có… Đừng ra ngoài làm người ta buồn nôn, nếu không tôi liền gọi cho chú Lục!”
Hoắc Minh Châu trút được cơn giận.
Cô ấy cảm thấy rất sảng khoái, thế nhưng khi nghĩ đến Ôn Noãn và Tiểu Hoắc Tây, xoay người thì vành mắt lập tức đỏ hoe…
*
Trong phòng bệnh.
Mọi người rời đi, Hoắc Minh định nói chuyện với Ôn Noãn, cô vẫn không chịu nói chuyện với anh như cũ.
Cô cho anh bóng lưng.
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô thật lâu, im lặng bước ra ngoài.
Anh qua thăm dì Nguyễn.
Chân dì Nguyễn bị thương rất nặng, đến bây giờ cũng không thể xuống giường đi lại, nếu không bà nhất định sẽ tự mình chăm sóc Ôn Noãn, bà nghe nói cô không khỏe, mỗi ngày đau lòng đến rơi lệ, mắt cũng sắp mù rồi.