Giọng anh trầm khàn: “Ôn Noãn, em chịu nói những lời này với anh, có nghĩa là em vẫn còn thương anh…”
Ôn Noãn không lên tiếng, thật ra ai trong họ cũng không dễ chịu!
Hoắc Minh Châu lại bám chặt lấy cô: “Kệ đi, dù sao thời gian hôm nay của cô cũng thuộc về tôi rồi! Tôi muốn đi ăn cơm Pháp, tôi muốn đi hẹn hò với cô.”
Con gái nhỏ làm loạn, bà Hoắc lại mặc kệ không quan †âm. . Truyện Kiếm Hiệp
Bà mỉm cười: “Ôn Noãn, nhờ cháu trông Minh Châu
nhé. Ôn Noãn:…
Hoắc Minh Châu vui vẻ nói: “Ôn Noãn, chúng ta đi ăn cơm Pháp đi!”
Ôn Noãn thực sự muốn gọi điện cho Hoắc Minh, bảo anh đưa em gái mình đi…
Kết quả là, Hoắc Minh Châu ở lại phòng âm nhạc một ngày.
Buổi tối, cô ấy bắt Ôn Noãn đi đến nhà hàng Pháp với mình.
Bà Hoắc cũng đi, tao nhã thưởng thức rượu vang đỏ, mỉm cười nhìn hai cô gái đang thì thầm với nhau.
Hoắc Minh Châu lải nhải không dứt.
“Ôn Noãn cô biết không, chồng chưa cưới của Kiều An đang làm đạo diễn ở Anh Quốc ấy, thừa dịp cô ta về nước để làm tình với một cô người mẫu, thật đúng là báo ứng.”
Ôn Noãn hơi nhíu mày.
Sân sau của Kiều An cháy rồi, sao cô ta vẫn chưa trở về Anh Quốc?
Hoắc Minh Châu vén tóc lên, cười nói.
“Cô ta tự tin chứ sao! Trong giới này của chúng tôi thì cô ta là người có tài năng đó nhất, cô ta tự tin bản thân mình có thể giữ chặt chân chồng chưa cưới của mình lại, cho rằng chuyện ăn vụng chỉ là bệnh chung của đám đàn ông, cô ta cứ ở lại thành phố B là vì muốn…”
Hoắc Minh Châu không dám nói tiếp.
Nhưng Ôn Noãn vẫn hiểu được.
Cô gái được nuông chiều đó chẳng những muốn kết hôn với chồng chưa cưới ở Anh Quốc, mà còn muốn giữ được Hoắc Minh.
Nói đến cùng cũng chỉ là một người ích kỷ tùy hứng mà thôi.
Tuy nhiên, có một số người lại thích như vậy. Ôn Noãn không nói gì, chậm rãi uống nước có ga.
Hoắc Minh Châu biết mình nói sai, cô ấy kéo tay Ôn Thật xin lỗi! Ôn Noãn, cô cười một cái xem nào!”
Ôn Noãn ngước mắt nhìn cô gái ngây thơ đáng yêu trước mặt.
Cô nhớ tới lần trước đã nói với Hoắc Minh, cô nói một mạng đổi một mạng.
Ôn Noãn không khỏi cảm thấy áy náy, cô nhẹ giọng nói: “Minh Châu, vô cùng xin lỗi.”
Hoắc Minh Châu không hiểu ra sao.
Ôn Noãn cười nhạt, cũng không giải thích.
Đến lúc ăn gần xong, Ôn Noãn chuẩn bị đi tính tiền, nhưng vừa mới đứng dậy đã thấy một ngón tay thon dài vươn tới ấn lên bàn cơm xa hoa.
Ôn Noãn bất ngờ ngước mắt lên, nhìn thấy Hoắc Minh.