Dưới sự chắc chắn của bà Hoắc, bà đối xử với Ôn Noãn càng tốt hơn.
Trong lúc trò chuyện, bà gần như coi cô như con dâu mình, còn mời cô đến dự tiệc sinh nhật của Hoắc Minh Châu, nhiệt tình đến mức Ôn Noãn khó lòng từ chối, thì Hoắc Minh đã về tới!
Anh nhìn những thực phẩm thuốc bổ chất đống trong phòng khách, rồi nhìn mẹ anh.
Hoắc Minh bình tĩnh hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Bà Hoắc dịu dàng nhìn con trai rồi nói: “Mẹ nghe thư ký Trương nói sức khỏe con không được tốt, mẹ không yên tâm nên đến đưa cho con một số thứ, sẵn tiện thăm con, không ngờ tới con đã có người chăm sóc bên cạnh, mẹ thấy yên tâm hơn rất nhiều.”
Bà Hoắc lén nháy mắt với con trai mình.
Tuổi Mèo đấy!
Hoắc Minh nhìn sang Ôn Noãn: Cô đang không thoải mái.
Anh dỗ dành mẹ: “Lát nữa con với Ôn Noãn còn phải đi làm, mẹ về trước đi, con nhìn thấy chú Lý đang ở dưới nhà.”
Bà Hoắc không dễ dàng gì gặp được “con dâu tương lai” của mình, đâu dễ gì mà chịu rời đi.
Bà cởi áo khoác Chanel và chiếc đồng hồ triệu đô, dịu dàng nói: “Vậy con và Ôn Noãn mau đi thay quần áo, mẹ chuẩn bị bữa sáng để tụi con ăn xong rồi đi làm!”
Hoắc Minh cầm khăn từ từ lau mồ hôi trên mặt, lại nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn đặc biệt xấu hổ.
Anh chợt mỉm cười: “Được.” Dứt lời, anh kéo Ôn Noãn vào phòng ngủ chính.
Sau khi cửa đóng lại, anh trêu cô: “Mẹ tôi mấy chục năm không nấu ăn, hôm nay nhờ có cô giáo Ôn mà được thơm lây.”
Ôn Noãn khẽ cắn môi dưới.
Dù ngốc đến đâu, cô cũng đoán ra được, nói: “Hình như cô ấy đã hiểu lầm tôi là bạn gái của anh.”
Hoắc Minh vòng tay qua ôm lấy eo thon của cô, cúi người hôn môi cô.
Hôn cô một lúc lâu, trán anh đè lên trán cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em không phải sao?”
Ôn Noãn ngẩng đầu, trong mắt ẩm ướt long lanh.
Cô thấp giọng: “Tôi biết tôi không phải.”
Hoắc Minh hôn lên khóe miệng cô, khàn khàn nói: “Tôi không có vợ cũng không có người phụ nữ khác, mỗi đêm chúng ta đều ngủ chung trên một chiếc giường, thậm chí chúng ta còn làm chuyện thân mật… Ôn Noãn, em nói chúng ta có phải là người yêu của nhau không?”
Anh không hổ danh là một luật sư.
Ôn Noãn không tìm được lời nào để phản bác, tức giận đến khóe mắt hơi đỏ lên.
“Tôi không muốn lừa dối mẹ anh.”
Hoắc Minh khẽ cười.
Anh nhẹ nhàng mở cửa, sau đó thì thầm vào tai Ôn Noãn như đang dỗ ngọt: “Vậy bây giờ chúng ta đi nói với bà ấy là chúng ta chỉ có quan hệ thể xác, chỉ ở với nhau tạm thời thôi, khi không còn thoả mãn nữa thì vỗ mông bỏ đi! Ôn Noãn, em định nói như thế với bà ấy sao?”
“Anh thật đáng ghét!”