“Cho anh một cơ hội rất khó sao? Rõ ràng em còn cảm giác với anh, anh hôn em sờ em, em vẫn có phản ứng…”
…
Khóe mắt Ôn Noãn càng thêm ẩm ướt.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Đúng! Hoắc Minh, tôi có cảm giác, đây không phải là phản ứng bình thường của phụ nữ trưởng thành sao? Bây giờ tôi chỉ cần tìm một em trai bao có kỹ thuật tốt chút, tôi cũng phản ứng được, điều này có thể nói rõ cái gì đây?”
Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt.
Ôn Noãn đứng thẳng người, cô và anh nhìn nhau trong gió đêm.
“Hoắc Minh, là chính anh không cần!”
“Hiện giờ nói những lời này có ích lợi gì?”
…
Ôn Noãn nói xong liền đi về phía căn hộ.
Đi được vài bước, cô dừng lại: “Đừng đến nữa!”
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn bóng lưng Ôn Noãn, giờ phút này, anh biết rằng Ôn Noãn sẽ không quay đầu lại, mặc kệ anh làm bao nhiêu, cô cũng không quay lại!
“Ôn Noãn…”
Anh thì thào gọi tên cô, đầu choáng váng.
…
Nửa tháng sau Hoắc Minh khá suy sụp, ngoại trừ đi làm thì anh uống rượu trong câu lạc bộ, mỗi lần uống đến say mèm.
Hoắc Chấn Đông nhẫn nhịn nửa tháng, đích thân ra mặt đưa con trai về nhà.
Một xô nước đá…
Rào một tiếng giội từ đầu tới chân!
Hoắc Minh tỉnh táo ngay, anh lau mặt: “Bố!”
Hoắc Chấn Đông chỉ vào anh mắng to: “Giỏi lắm! Uống rượu thì có tác dụng gì, uống say rồi người phụ nữ sẽ tự mình quay về? Bố thấy Ôn Noãn nhìn bộ dạng này của con càng thêm ghét bỏ! Hoắc Minh, bố dạy con như thế nào… là đàn ông, muốn cái gì thì đi tranh, đi cướp! Con kém một chân so với người khác sao?”
Khuôn mặt Hoắc Minh gầy gò, không có chút biểu cảm nào.
Anh im lặng một lúc…
Sau đó, anh nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhỏ giọng nói: “Bố, con biết rồi!”
Hoắc Chấn Đông nhíu mày: “Con biết chuyện gì?”
Hoắc Minh phủi vài miếng băng còn sót trên người, vẻ mặt ngẩn ngơ trong chốc lát.
Lúc sau, anh mới khàn giọng nói: “Thưa bố, kể từ sau khi con chia tay với Kiều An, con tính không yêu ai, cũng cho rằng bản thân sẽ không yêu ai nữa! Khi con vừa mới cùng một chỗ với Ôn Noãn, con cũng nghĩ đây chỉ là…chỉ là một trò chơi hai người hợp ý nhau thì quen nhau thôi, con biết Ôn Noãn thích con, nhưng con không tính ở bên nhau dài lâu!”
Hoắc Chấn Đông ném cái gạt tàn thuốc tới.
Ông tức giận đến mắt mũi trợn lên: “Cái này là con đang trêu đùa tình cảm!”